Theo tiếng nói của Cố Tinh Thời vang lên, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Nguyễn Văn Nhu, ánh nhìn thoáng chốc thay đổi hẳn.
Ngay cả cô bạn thân nhựa đứng cạnh Nguyễn Văn Nhu cũng theo bản năng lùi lại hai bước, che miệng, kinh ngạc nhìn ả.
Lần đầu tiên trong đời, Nguyễn Văn Nhu cảm nhận được sự bức bối khi bị hàng loạt ánh mắt phán xét vây quanh giữa nơi đông người.
Nước mắt lập tức dâng lên trong mắt ả, cả người lảo đảo như sắp ngã quỵ.
Hướng Lị thấy con gái mình từ trước đến giờ vẫn luôn được cưng chiều nay lại phải chịu nhục nhã đến vậy, cuối cùng không nhịn được nữa. Bà ta lập tức lao ra khỏi đám đông, che chắn cho Nguyễn Văn Nhu sau lưng, lạnh giọng quát: "Cậu nói bậy!"
"Mẹ..." Nguyễn Văn Nhu vùi đầu vào lòng bà ta, nức nở không thôi.
Hướng Lị càng thêm đau lòng, ôm chặt lấy ả, liên tục vỗ về an ủi.
Nhìn cảnh tượng mẹ con tình thâm trước mặt, tất cả mọi người ở hiện trường đều sững sờ.
Chẳng lẽ Cố tổng đoán sai rồi?
Nguyễn Văn Nhu thực sự là con ruột của bà ta?
Dù sao thì người bình thường ai lại không thương con ruột, mà lại ra sức che chở cho một đứa con nuôi đến mức ấy chứ?
Cố Tinh Thời lúc này lại chuyển ánh mắt sang Nguyễn Hi Âm đang đứng ở một bên.
Cô gái vừa nãy còn nở nụ cười dịu dàng khi được khích lệ, nay đã không còn chút cảm xúc nào. Cô chỉ yên lặng cúi đầu nhìn xuống đất, như thể sớm đã quen với loại đãi ngộ này rồi.
Một cảm giác đau buốt nhói lên trong lòng ngực Cố Tinh Thời, rồi ngay sau đó là cơn giận dâng trào.
Cậu nhìn về phía Hướng Lị, nụ cười thường ngày không còn hiện trên mặt. Lần đầu tiên, giọng nói của cậu vang lên lạnh lẽo, từng chữ nặng như búa giáng: "Khá lắm, thật sự rất cảm động đấy!"
"Không biết mọi người ở đây có từng nghe nói về loài chim đỗ quyên chưa? Chúng thường đẻ trứng vào tổ của loài chim khác. Khi trứng nở, con non đỗ quyên sẽ đẩy trứng hoặc thậm chí là con non của chim chủ khỏi tổ cho đến chết. Còn chim mẹ thì không hề hay biết, cứ tưởng đó là con ruột của mình mà nuôi nấng tử tế mà không hề biết rằng kẻ mình cưng chiều ấy chính là hung thủ đã g**t ch*t con ruột mình."
"Trước đây tôi cứ tưởng chuyện đó chỉ xảy ra với chim. Hôm nay mới lần đầu tiên chứng kiến con người cũng có thể làm như vậy. Thật sự là mở rộng tầm mắt."
Nghe đến đây, cả người Hướng Lị lạnh toát. Bà ta lắp bắp: "Không... Không thể nào..."
Nhưng Cố Tinh Thời đã không để bà ta nói tiếp, thẳng thừng ngắt lời: "Lúc Nguyễn Văn Nhu ở trường học cầm đầu cô lập, bắt nạt Nguyễn Hi Âm, các người làm như không thấy. Khi cô ta lén bỏ trang sức của mình vào phòng Nguyễn Hi Âm để vu oan trộm cắp, các người chẳng thèm nghe Nguyễn Hi Âm giải thích, lập tức định tội em ấy.
Giờ đây, tôi chỉ nói ra sự thật, Nguyễn Văn Nhu phải chịu chưa tới một phần trăm những gì Nguyễn Hi Âm đã gánh chịu, vậy mà các người đã không chịu nổi rồi sao?"
Hướng Lị ngẩn người.
Theo bản năng, bà ta nhìn sang Nguyễn Văn Nhu.
Văn Nhu là đứa trẻ bà ta nuôi lớn bằng chính tay mình, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Bà ta không tin con bé lại có thể làm ra những chuyện như vậy.
Thế nhưng, Cố Tinh Thời nói ra đầy chắc chắn, không giống như đang bịa đặt.
Nguyễn Văn Nhu hoàn toàn không ngờ Cố Tinh Thời lại biết cả những chuyện đó. Chắc chắn là do Nguyễn Hi Âm nói với cậu.
Ả không ngờ Nguyễn Hi Âm thoạt nhìn có vẻ thật thà, mà trong lòng lại giấu nhiều tâm cơ đến thế.
Trong lòng dâng lên oán hận, nhưng bên ngoài lại tỏ ra vô cùng oan ức: "Mẹ... Con không có..."
Nhưng tiếng xì xào bàn tán ở hiện trường ngày càng lớn.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Hướng Lị và Nguyễn Văn Nhu.
"Một cô gái nhỏ mà tâm địa lại độc ác như vậy, đúng là biết người biết mặt, không biết lòng!"
"Lại có kiểu mẹ như thế này à? Mở mang tầm mắt thật!"
"Trước giờ chỉ nghe chuyện cha mẹ ruột thiên vị con ruột, đối xử tệ với con nuôi, đây là lần đầu tiên thấy ngược lại đánh đập con ruột, cưng chiều con nuôi, đúng là kỳ lạ!"
"Nguyễn Hi Âm thật đáng thương, gặp phải một gia đình thế này..."
Hướng Lị tuy trong lòng vẫn thương Nguyễn Văn Nhu, nhưng không thể ngăn được những lời bàn tán như từng mũi dao đâm vào tim.
Đặc biệt là khi bà ta nhìn sang Nguyễn Hi Âm, cô chỉ đứng yên lặng ở một bên, mặt không chút biểu cảm, hoàn toàn không còn nét mong chờ hay dịu dàng như khi vừa mới trở về nhà đối mặt với bà ta.
Tim Hướng Lị đau nhói. Bà ta khẽ nhích bước, muốn tiến lại gần Nguyễn Hi Âm.
Nhưng trong lòng ngực bà ta, Nguyễn Văn Nhu đã nhìn thấy rõ động tác ấy.
Trong đáy mắt ả vụt qua một tia tàn nhẫn, rồi nhanh chóng trợn mắt ngã xuống, bất tỉnh.
Thấy con gái ngã quỵ, Hướng Lị lập tức hoảng loạn, hoàn toàn quên mất tất cả, vội vàng ôm Nguyễn Văn Nhu tìm bác sĩ.
Nguyễn Nghị sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng cuối cùng cũng đành phải đi theo Hướng Lị rời khỏi đó.
Nhìn bóng dáng họ khuất dần, Cố Tinh Thời tỏ vẻ tiếc nuối.
Tiếc thật, tôi còn chưa kịp tung đòn nặng hơn nữa cơ.
Hiện trường giờ chỉ còn lại một mình Nguyễn Hi Âm lặng lẽ đứng tại chỗ.
Cố Tinh Thời khẽ thở dài, chào một tiếng với Lan Ủng Ngọc rồi bước đến trước mặt Nguyễn Hi Âm: "Tôi đưa em về."
Nguyễn Hi Âm ngẩn người nhìn cậu.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được thiện ý rõ ràng như vậy, đến mức có chút không biết nên phản ứng ra sao.
Cố Tinh Thời đưa cô lên xe, theo địa chỉ trong hồ sơ đưa cô trở về nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Hi Âm mím môi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị xuống xe, Cố Tinh Thời bỗng gọi cô lại.
Nguyễn Hi Âm hơi sững người, quay đầu.
Cố Tinh Thời do dự một chút, cuối cùng rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.
"Tôi là người đại diện nghệ sĩ."
Cố Tinh Thời trầm giọng nói, "Giọng em rất tốt, công ty bọn tôi đang thiếu những nhân tài như vậy. Nếu em muốn trở thành ca sĩ chuyên nghiệp, có thể cân nhắc ký hợp đồng với tôi..."
Cậu còn chưa nói hết, đã nghe Nguyễn Hi Âm dè dặt hỏi: "Nếu làm ca sĩ sẽ có rất nhiều người thích em sao?"
Cố Tinh Thời hơi sững lại. Không hiểu sao trong lòng như có gì đó khẽ dậy sóng. Cậu gật đầu thật mạnh: "Có. Tôi đảm bảo. Giọng em thực sự rất hay, sẽ có rất nhiều người yêu thích em."
Khóe môi Nguyễn Hi Âm khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt nhòa nhưng vô cùng xinh đẹp.
Nhưng cô vẫn do dự, rồi dũng cảm lên tiếng: "Cảm ơn anh, nhưng em có thể suy nghĩ thêm một chút được không?"
Dứt lời, dường như ngay lập tức cảm thấy mình quá không biết điều, cô khẽ rụt vai lại, có chút căng thẳng: "Em chỉ là..."
Nhưng Cố Tinh Thời rất hiểu cô.
Hệ thống từng nói với anh, Nguyễn Hi Âm lớn lên trong cô nhi viện, tự mình làm thêm để học đại học.
Cô vốn là một cô gái rất có năng lực và chủ kiến.
Nếu không phải vì trở về nhà họ Nguyễn, bị tra tấn, bị chèn ép đến mức tự ti hoàn toàn, thì cô chắc chắn sẽ là một cô gái tỏa sáng đến mức khiến người khác không dời mắt nổi.
Cố Tinh Thời gật đầu đầy cảm thông: "Không sao cả."
Cậu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cho dù không ký hợp đồng, em vẫn có thể tìm tôi nếu cần giúp đỡ."
Nguyễn Hi Âm ngẩn người.
Cô vốn nghĩ Cố Tinh Thời sẽ tức giận.
Nhưng không những cậu không nổi giận, còn dịu dàng mà an ủi cô.
Nguyễn Hi Âm cảm thấy trái tim mình, trái tim từng bị người thân làm tổn thương đến vỡ vụn, giờ đây lại như đang được làn nước ấm áp v**t v*, từng chút một liền da liền thịt, dần khép lại.
Cô cất danh thiếp cẩn thận, trong lòng lâng lâng vui vẻ mà trở về nhà.
Nhưng vừa lên lầu, cô đã chạm mặt Hướng Lị từ phòng Nguyễn Văn Nhu bước ra.
Trên mặt bà ta vẫn còn vương nụ cười dịu dàng...
Cảnh tượng trước mắt giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào lòng Nguyễn Hi Âm.
Hướng Lị cũng thoáng có chút xấu hổ.
Lúc đó, Nguyễn Văn Nhu bất ngờ ngất xỉu, cả nhà chỉ lo vây quanh chăm sóc ả, hoàn toàn quên mất họ còn một người con gái khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hướng Lị cũng dâng lên vài phần áy náy. Bà ta cố tỏ ra dịu dàng quan tâm Nguyễn Hi Âm, còn tự mình xuống bếp làm cho cô một bữa ăn khuya.
Tuy bữa ăn khuya này chỉ là mấy chiếc hoành thánh được người giúp việc chuẩn bị sẵn, bà ta tiện tay thả vào nước sôi luộc lên, nhưng với Nguyễn Hi Âm, đây lại là lần đầu tiên cô được đãi ngộ như vậy, cảm giác như được sủng ái mà hoang mang, có chút không dám tin.
Hai mẹ con ngồi trước bàn ăn, trong khoảnh khắc hiếm hoi ấy, bầu không khí yên tĩnh đến lạ.
Dù bát canh hoành thánh này không hề nêm muối, nhưng Nguyễn Hi Âm vẫn ăn rất ngon lành. Trái tim vốn cứng rắn như bọc thép cũng dường như mềm xuống, cô há miệng, muốn đem chuyện về Cố Tinh Thời ra kể với mẹ.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Hướng Lị nhẹ nhàng mở lời: "Hi Âm à, em gái con vẫn còn nhỏ, sức khỏe lại yếu. Con bé chỉ là vừa mới biết thân phận thật sự, trong lòng thiếu cảm giác an toàn, nên mới làm ra mấy chuyện sai trái. Xem như nó đáng thương, con đừng chấp nhặt với nó nữa, được không?"
Nụ cười trên mặt Nguyễn Hi Âm lập tức cứng đờ lại.
Bát hoành thánh vừa rơi vào dạ dày, trong khoảnh khắc liền như biến thành độc dược, quặn lên từng cơn, xé toạc cả ngũ tạng lục phủ của cô.
Cô bỗng thấy buồn cười đến mức không nói nên lời.
Nguyễn Văn Nhu đáng thương?
Chẳng lẽ đáng thương nhất không phải nàng sao?
Vậy còn cô thì sao? Chẳng lẽ người đáng thương nhất không phải là cô à?
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Trong khi Nguyễn Văn Nhu sống giữa nhung lụa, ăn toàn sơn hào hải vị, thì cô lại nhặt nhạnh từng đồng học phí bằng cách cật lực đi làm thêm.
Khi Nguyễn Văn Nhu được tiếp cận những tài nguyên tốt nhất, học đàn piano, học vẽ tranh, thì cô còn đang xoay sở từng ngày với tiền thuê nhà, tiền sách vở.
Lúc Nguyễn Văn Nhu chỉ hơi cảm sốt nhẹ, cả nhà lập tức quây quần xung quanh an ủi, còn cô sốt đến 40 độ, vẫn phải lang thang ngoài phố phát tờ rơi kiếm tiền.
Cô đã vất vả sống đến năm mười tám tuổi, rồi đột nhiên biết được rằng cha mẹ ruột của mình vẫn còn sống. Khi ấy, cô thật sự vui mừng khôn xiết.
Cô mặc bộ quần áo đẹp nhất mà mình có, thấp thỏm bất an bước chân vào nhà họ Nguyễn.
Nơi này lộng lẫy, xa hoa chỉ riêng nhà vệ sinh thôi cũng đã lớn và sang trọng hơn căn phòng trọ mà cô từng sống.
Nhưng ánh mắt mà cha mẹ dành cho cô lại đầy soi xét. Họ chê bai cô nghèo nàn, lạc hậu, không có giáo dục, không biết chơi đàn hay vẽ tranh.
Ngay cả người anh trai, từ ánh mắt đến lời nói đều đầy địch ý, lạnh lùng cảnh cáo cô đừng mơ tưởng đến bất cứ thứ gì thuộc về Nguyễn Văn Nhu.
Cô vừa tự ti lại vừa khao khát.
Cô đã cố gắng hết sức để lấy lòng họ, dè dặt nói chuyện, cười gượng gạo, cố gắng để họ hài lòng.
Nhưng những gì cô nhận lại chỉ là hết lần này đến lần khác thất vọng ê chề.
Cô đột nhiên nhận ra, bát hoành thánh trong miệng đã chẳng còn chút mùi vị.
Phải rồi.
Hoành thánh không nêm muối, thì làm sao có thể ngon được?
Chẳng qua là trước đó, cô bị thứ gọi là sự dịu dàng nhất thời của mẹ làm mờ mắt.
Giống như thứ tình thân rời rạc này, bề ngoài có vẻ chân thành, nhưng bên trong lại chẳng có bao nhiêu thật lòng.
Dù là ruột thịt đi nữa, thì cô cũng chưa từng là đứa con mà họ mong chờ.
Cô đã dốc hết mọi thứ để trao đi, nhưng thứ nhận lại chỉ là sự thương hại lạnh nhạt, bố thí một cách tùy tiện.
Trái tim Nguyễn Hi Âm hoàn toàn lạnh giá.
Lần đầu tiên, cô không tranh luận, cũng không phản bác lời mẹ.
Hướng Lị lại cảm thấy vui mừng, mỉm cười đầy nhẹ nhõm: "Biết ngay mà, con là đứa trẻ ngoan. Ăn nhanh lên rồi đi nghỉ sớm nhé."
Nói rồi bà ta liền quay người rời đi.
Chỉ còn lại một mình Nguyễn Hi Âm trong phòng.
Cô nhẹ nhàng đẩy bát hoành thánh ra xa, mở tấm danh thiếp vẫn nắm trong lòng bàn tay.
Tấm danh thiếp vô cùng đơn giản, chỉ có một cái tên: Cố Tinh Thời và một dãy số điện thoại.
Cái tên ấy, giống như một ngọn lửa rơi vào đôi mắt âm u của Nguyễn Hi Âm, châm lên đám cỏ khô đang âm ỉ và bùng cháy.
-
Sáng hôm sau, Cố Tinh Thời nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Hi Âm.
Giọng cô có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần lại rất tốt: "Cố tổng, bây giờ tôi có thể ký hợp đồng chưa?"
Cố Tinh Thời hơi sững người.
Cậu vốn nghĩ Nguyễn Hi Âm sẽ cần thêm thời gian để suy nghĩ, không ngờ chỉ sau một đêm, cô đã đưa ra quyết định.
"Đương nhiên là được." Cậu nhớ đến tình cảnh gia đình của cô, chủ động nói thêm: "Hay là tôi cho người qua đón em nhé?"
"Không cần đâu, không cần đâu." Nguyễn Hi Âm vội vàng từ chối: "Anh cứ gửi địa chỉ cho em, em tự đến được."
Khoảng một tiếng rưỡi sau, cô nhắn tin báo sắp đến. Đúng lúc Cố Tinh Thời cũng không bận gì, bèn xuống dưới đón cô.
Ai ngờ vừa đến cửa công ty, cậu liền trông thấy Nguyễn Hi Âm đang dựng một chiếc xe đạp công cộng ở ven đường.
Cô đeo một chiếc ba lô hai quai trên vai, trông hơi cũ nhưng được giữ gìn rất sạch sẽ, phồng căng không biết bên trong là những gì.
Cố Tinh Thời kinh ngạc nhìn cô: "Em... em không phải đạp xe đạp công đến đây đấy chứ?"
Cậu nhớ rõ nhà họ Nguyễn cách công ty cũng khá xa.
Cậu tưởng dù cô có không nhờ đến tài xế của Nguyễn gia, thì ít nhất cũng sẽ bắt taxi chứ?
Dù gì thì Nguyễn gia cũng là hào môn, đâu đến mức keo kiệt đến nỗi ngay cả tiền xe cũng không cho?
Nguyễn Hi Âm lắc đầu, nghiêm túc giải thích: "Em đi xe buýt đến gần, rồi mới đi đoạn cuối bằng xe đạp công. Thật ra cũng có thể chuyển tàu điện ngầm, nhưng tàu điện ngầm đắt hơn xe đạp công một ngàn, nên em đạp xe."
Cố Tinh Thời: "......"
Sao nghe còn thê thảm hơn nữa vậy!
"Thật ra cũng không đến nỗi thảm đâu." Nguyễn Hi Âm vội vã xua tay, có hơi ngượng ngùng: "Chỉ là em thích tiết kiệm tiền thôi."
Vừa nói, cô vừa mở ba lô ra cho Cố Tinh Thời xem, bên trong có hộp cơm, bình nước, khăn giấy, mọi thứ đều đầy đủ, thậm chí cả ô che mưa cũng mang theo.
Cố Tinh Thời: "......"
Cậu đưa cô vào công ty.
Hiện tại Nhạc Thế đã không còn là công ty nhỏ ba xu như trước. Cùng với việc mở rộng quy mô kinh doanh, các phòng ban trong công ty cũng dần đầy đủ, nhân sự ngày càng đông.
Nhưng nơi náo nhiệt nhất vẫn là bộ phận nghệ sĩ.
Cố Tinh Thời định giới thiệu cho Nguyễn Hi Âm sơ lược về công ty, ai ngờ phát hiện cô nắm rõ như lòng bàn tay, không thiếu chút nào.
Hỏi ra mới biết, đêm qua cô thức trắng cả đêm, tra cứu tất cả thông tin liên quan đến Nhạc Thế trên mạng.
Nguyễn Hi Âm có hơi ngại ngùng: "Em có thói quen chuẩn bị trước, nếu không thì sẽ thấy hơi hoảng."
Cố Tinh Thời: "......"
Cậu vốn tưởng nghệ sĩ dưới trướng mình đã đủ chăm chỉ.
Không ngờ so với Nguyễn Hi Âm, đúng là gặp phải cao thủ, cô còn chưa ký hợp đồng, đã bắt đầu lao vào công việc không ngừng nghỉ.
Đúng lúc này, cửa phòng thu âm bên cạnh mở ra, Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân vừa nói cười vừa bước ra ngoài.
Nhìn thấy Cố Tinh Thời cùng cô gái bên cạnh, cả hai đều hơi sững người.
Nguyễn Hi Âm nhận ra thân phận hai người, chính là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng với Cố Tinh Thời.
Tâm trạng cô lập tức trở nên thấp thỏm.
Cảnh tượng này khiến cô không khỏi nhớ đến ngày đầu tiên được vợ chồng Nguyễn Nghị đưa về Nguyễn gia.
Hôm đó, anh trai ruột Nguyễn Thừa Trạch cùng Nguyễn Văn Nhu cũng giống y như vậy, vừa cười đùa vừa trò chuyện, hoàn toàn tạo thành một thế giới riêng, nói những chuyện mà cô không hiểu nổi.
Từ thái độ của họ, cô đã biết ngay từ đầu, họ chưa từng có ý định đón nhận cô.
Cố Tinh Thời vừa mới giới thiệu xong thân phận của Nguyễn Hi Âm cho Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân thì nhận được một cuộc gọi, có một tài liệu khẩn cần cậu ký tên.
Vì vậy, cậu chỉ đành tạm giao Nguyễn Hi Âm cho hai người rồi vội vã rời đi.
Nguyễn Hi Âm theo bản năng siết chặt ngón tay, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tình huống lúng túng tiếp theo.
Không ngờ lại nghe thấy Trình Tân phấn khích kêu to: "Cái gì!! Chúng ta cuối cùng cũng có sư muội rồi!! Ban Cố tổng rốt cuộc không phải miếu không người nữa rồi huhu!"
Sau đó, hắn bị Mạnh Viễn Sanh vẫn luôn ôn hòa đẩy sang một bên: "Liệu cái miệng lại. Đừng dọa người ta!"
Giáo huấn xong, Mạnh Viễn Sanh mới quay sang Nguyễn Hi Âm, chủ động đưa tay ra: "Chào em, tôi là Mạnh Viễn Sanh. Cố tổng nói em có sở trường ca hát, sau này chúng ta có thể giao lưu nhiều hơn."
Nguyễn Hi Âm ngây ngẩn cả người.
Sự ôn hòa và nhã nhặn của Mạnh Viễn Sanh khiến cô suýt nữa tưởng mình đang nằm mơ.
Mạnh Viễn Sanh tiếp tục: "Người vừa ồn ào lúc nãy là Trình Tân. Cố tổng còn hai nghệ sĩ khác là Tần Văn và Thịnh Việt Thanh. Tần Văn dạo này đang quay quảng cáo, Tiểu Thịnh thì chuẩn bị vào đoàn phim, hiện không có mặt ở công ty. Đợi họ về rồi sẽ giới thiệu cho em..."
Lời của Mạnh Viễn Sanh còn chưa nói xong, đã thấy Trình Tân lập tức kéo đàn lên, mở video call: "Ha ha ha ha ha! Mau nhìn đi! Sư muội nè. Sư muội mới toanh luôn!! Cho các người không ở công ty, bỏ lỡ rồi nhé!! Ha ha ha ha!"
Mạnh Viễn Sanh im lặng đưa tay che trán: "......"
Nguyễn Hi Âm nhìn vào màn hình, thấy Tần Văn và Thịnh Việt Thanh, nhất thời có chút luống cuống, không biết nên phản ứng thế nào.
Sau đó, cô liền thấy Tần Văn thường ngày đối với truyền thông thì lạnh lùng, khó gần lúc này lại cười tươi rạng rỡ với nàng qua màn hình: "Hi Âm sư muội, chờ anh xong việc sẽ mang quà về cho em."
Thịnh Việt Thanh thì đang luyện hình thể cho phim điện ảnh mới, khuôn mặt đẹp như bước ra từ truyện tranh bị tra tấn đến méo xệch. Hắn vừa kêu thảm thiết, vừa nhìn camera nói với Nguyễn Hi Âm: "Sư muội... Anh còn chưa tiến tổ xong... Quà cho em gửi sau nhé... A đau đau đau!!!"
Nguyễn Hi Âm: "......"
Cô có thể dễ dàng cảm nhận được sự thiện ý mà họ dành cho mình.
Bốn người bọn họ rõ ràng rất thân thiết, thỉnh thoảng cũng nói chuyện về công việc, nhưng trước nay chưa từng làm cô cảm thấy bị ra rìa.
Mạnh Viễn Sanh luôn kiên nhẫn giải thích tường tận cho cô. Trình Tân thì một tiếng sư muội, hai tiếng sư muội, chỉ cần cô hỏi là sẵn sàng tuôn hết mọi bí mật, như thể hận không thể đem toàn bộ hậu trường công ty ra trình diễn một vòng.
Tần Văn và Thịnh Việt Thanh dù chỉ gặp qua màn hình, cũng luôn quan tâm hỏi han, còn chia sẻ với cô mấy tiểu kỹ xảo sinh tồn trong giới giải trí.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Hi Âm đã có thể hòa nhập tự nhiên với bọn họ.
Thậm chí nàng còn hơi hoảng hốt, đây là cảm giác được tiếp nhận sao?
Toàn thân nhẹ bẫng như đang mơ vậy, có chút không chân thật.
Đúng lúc ấy, Trình Tân đột nhiên dừng bước, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên: "Thiếu chút nữa quên mất. Còn một chuyện quan trọng!"
Nguyễn Hi Âm bị khí thế của hắn dọa cho căng thẳng theo: "Cái... chuyện gì vậy?"
Trình Tân mở WeChat, bày ra một giao diện nhóm chat, trịnh trọng đưa tới trước mặt cô.
Nguyễn Hi Âm: "... Fanclub của Cố tổng?"
Trình Tân gật đầu một cách đầy long trọng: "Chỉ cần em là fan của Cố tổng, thì chính là bằng hữu của tụi anh!"
Nguyễn Hi Âm: "......"
Biết nói gì đây.
Bỗng dưng lại cảm thấy có một sự trung thành chân thật dâng lên từ đáy lòng.
-
Sau khi ký hợp đồng với Nguyễn Hi Âm, Cố Tinh Thời liền nhanh chóng định hướng phát triển cho cô — ca sĩ.
Tuy Hi Âm có chất giọng trời phú, nhưng dẫu sao cũng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Vì vậy, Cố Tinh Thời lập tức mời giáo viên thanh nhạc đến đào tạo cho cô, đồng thời sắp xếp thu âm bài hát, dự tính sẽ phát hành đĩa đơn đầu tay trước tiên.
Đây vốn là cách làm thường thấy khi công ty ra mắt ca sĩ mới, phát hành single để thăm dò thị trường.
Tân binh thì vốn ít người biết, vừa mới debut lại càng khó tích lũy fan.
Nhưng riêng điểm này, Cố Tinh Thời hoàn toàn không lo.
Ngay sau khi ký hợp đồng với Nguyễn Hi Âm, anh đã cho cô lập tài khoản Weibo, rồi đích thân đăng bài giới thiệu: Tân nghệ sĩ dưới trướng công ty.
Mạnh Viễn Sanh và những người khác cũng lần lượt đăng bài, đồng loạt chào đón sư muội gia nhập.
Chỉ một vài bài Weibo đơn giản, cái tên Nguyễn Hi Âm liền nhanh chóng leo lên hot search.
Dù sao thì ai mà chẳng biết nghệ sĩ được Cố tổng đích thân lựa chọn, không chỉ nhân phẩm tốt, mà còn đều là những người có thực lực, có số má trong giới.
Nhất là sau khi ký hợp đồng với Thịnh Việt Thanh, Cố Tinh Thời chưa từng nhận thêm bất kỳ tân binh nào nữa.
Vậy nên lần này đột nhiên công bố một tân nghệ sĩ, lập tức khiến dân mạng tò mò muốn vỡ đầu:
【Vãi vãi chưởng!! Là nghệ sĩ mới của Cố tổng!!! 】
【Cái tên nghe như con gái nhỉ! Em gái đáng yêu quá trời luôn!! 】
【Cho tôi mười phút! Tôi muốn toàn bộ thông tin của em gái này!!! 】
Nhưng kỳ lạ là cư dân mạng lục tung cả Internet cũng không tra ra được chút tư liệu nào về Nguyễn Hi Âm.
【Em gái này thần bí ghê! Là du học sinh mới về à? 】
【 Nhưng nếu du học thì ít ra cũng phải có tí dấu vết online chứ, chẳng lẽ là ở nơi nào đó tu tiên, bị Cố tổng phát hiện rồi đem về? 】
【Em gái trầm ổn quá luôn á. Cả đống lưu lượng đổ về mà chỉ đăng đúng một bài chào hỏi Weibo! 】
......
Nguyễn Hi Âm thì bị dọa đến choáng váng.
Cô hoàn toàn không ngờ, chỉ mới một buổi chiều thôi, mà tài khoản Weibo của mình đã vượt qua mười vạn người theo dõi hơn nữa con số còn không ngừng tăng.
Ngay bên dưới bài chào hỏi đơn giản của cô, bình luận đã nhanh chóng vượt mốc mười nghìn.
Cô cầm điện thoại, giống như đang ôm một củ khoai lang nóng phỏng tay, hoang mang đi tìm Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời lại rất bình tĩnh: "Không có gì lớn đâu. Em muốn đăng gì thì đăng, không muốn thì thôi."
Nguyễn Hi Âm chần chừ một lát rồi hỏi: "Vậy nếu muốn đăng bài, em nên đăng nội dung gì ạ?"
Cố Tinh Thời nghĩ một chút: "Ừm... Hiện tại single còn chưa ra, em cứ đăng mấy thứ đời thường cũng được."
Đời thường à...
Nguyễn Hi Âm ra vẻ suy tư, sau đó gật gù: "Vâng, em hiểu rồi."
Tin Nguyễn Hi Âm lên hot search chẳng mấy chốc cũng truyền đến tai Nguyễn Nghị.
Từ sau buổi vũ hội hôm đó, mọi việc với ông ta đều không thuận lợi.
Đừng nói là thân cận được với Văn tổng, đến cả mấy nhà khác cũng tỏ thái độ lạnh nhạt, ngược lại quan hệ với phía Cố Tinh Thời thì lại dần thân thiết rõ ràng.
Nguyễn Nghị hối hận đến mức ruột gan như thiêu đốt.
Sớm biết thế, ban đầu ông ta đã cố giữ lấy cái đùi vàng của Cố Tinh Thời rồi.
Ai mà ngờ được, một người chẳng hề dính dáng đến giới hào môn như cậu, bây giờ lại trở thành tân sủng được mấy nhà lớn coi trọng nhất, nói là đoàn sủng cũng không ngoa.
Chỉ tiếc, giờ có hối hận cũng đã muộn.
Bởi vì ở buổi vũ hội đó, thái độ ghét bỏ mà Cố Tinh Thời dành cho Nguyễn Văn Nhu và Hướng Lị gần như là lộ rõ ra ngoài, ai cũng thấy.
Nguyễn gia vì thế mà thanh danh cũng tụt dốc theo.
Giữa lúc Nguyễn Nghị còn đang nôn nóng nghĩ cách cứu vãn, thì lại bất ngờ phát hiện cái đứa con gái ruột mà ông ta luôn không ưa Nguyễn Hi Âm lại ký hợp đồng với Cố Tinh Thời, hơn nữa vừa ký xong đã lên thẳng hot search!
Nguyễn Nghị xưa nay tự xưng là danh môn, tất nhiên không thích việc con gái bước chân vào giới giải trí làm nghệ sĩ.
Nhưng nếu con gái mà có thể thành đỉnh lưu thì lại khác.
Huống hồ gì, Nguyễn Hi Âm bây giờ lại là nghệ sĩ dưới trướng của Cố Tinh Thời.
Ai trong giới mà không biết, Cố tổng là người nắm trong tay lượng tài nguyên khổng lồ muốn nâng một người lên top đầu, chẳng khác nào trò chơi trẻ con.
Chưa kể, còn có thể nhờ vào mối quan hệ này mà tiếp cận với Văn Việt. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Trong lòng Nguyễn Nghị nóng như lửa đốt. Ông ta lập tức sai phòng PR của công ty soạn ngay một bài đăng trên Weibo...
Nguyễn thị tập đoàn: 【@Nguyễn Hi Âm, chúc mừng đại tiểu thư chính thức debut! #Tân nghệ sĩ dưới trướng Cố tổng – Nguyễn Hi Âm# #Nguyễn Hi Âm thần bí#】
Bài đăng này lập tức thu hút sự chú ý cực lớn của cư dân mạng, nhanh chóng leo lên top bảng nhiệt bình luận.
Vô số netizen kéo nhau tràn vào phần bình luận dưới bài đăng của Nguyễn Thị.
Tài khoản Weibo của Nguyễn Thị từ lúc lập ra đến nay, chưa bao giờ náo nhiệt như hôm nay.
Dù phòng PR có phần luống cuống vì lượng tương tác tăng đột biến, nhưng khi trả lời thắc mắc của cư dân mạng thì lại vô cùng dứt khoát, xác nhận rõ ràng thân phận đại tiểu thư hào môn của Nguyễn Hi Âm.
【Uầy!!! Nguyễn muội thế mà là đại tiểu thư hào môn á!! Xịn quá đi mất!】
【Thiên kim hào môn, lại còn là nghệ sĩ Cố tổng đích thân ký hợp đồng bất kỳ một thân phận nào cũng đủ khiến người ta ganh tị, mà Nguyễn muội lại có cả hai!? Tôi ghen tị tới mức hóa chanh rồi nè!!!】
【Nguyễn muội đăng Weibo rồi kìa!! Mau vào xem sinh hoạt thường ngày của thiên kim hào môn đi mấy bà hahahaha!】
Kết quả là, vô số cư dân mạng lại tiếp tục đổ dồn sang trang Weibo của Nguyễn Hi Âm.
Mở ra thì thấy...
Nguyễn Hi Âm: 【Chào mọi người, mình là Nguyễn Hi Âm. Hôm nay chúng ta cùng thử thách: Sống sót ở Kinh Thị với 20 tệ/ngày. Chiêu tiết kiệm tiền hôm nay, cùng mình get√ nhé~ [video]】
Cư dân mạng: 【??? 】