Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 75

 
Nghe được Cố Tinh Thời nói, Nguyễn Hi Âm sững sờ, ngay sau đó trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Thật ra, ngay khi bước lên thảm đỏ, cô đã nhìn thấy Nguyễn Văn Nhu được Nguyễn Thừa Trạch nắm tay dìu xuống xe.

Nguyễn Hi Âm khi còn nhỏ rất gầy gò, ở cô nhi viện cũng như ở trường học đều thường xuyên bị bắt nạt. Khi đó, trong cô nhi viện còn có một bé gái khác cũng gầy yếu như cô, nhưng chẳng ai dám động vào cô bé ấy vì cô có một người anh trai luôn bảo vệ.

Nguyễn Hi Âm từng rất hâm mộ cô bé đó. Nàng cũng từng ảo tưởng, nếu mình cũng có một người anh trai như vậy thì tốt biết bao.

Lúc được nhận về Nguyễn gia, cô vô cùng vui sướng khi biết mình có một người anh trai ruột. Dù rằng đã qua cái tuổi khao khát được bảo vệ, cô vẫn ôm một tia chờ mong.

Thế nhưng, khi Nguyễn Thừa Trạch đứng trước mặt nàng, lạnh lùng buông một câu: "Em gái của tôi vĩnh viễn chỉ có Văn Nhu. Cô đừng vọng tưởng thay thế được vị trí của em ấy."

Từ khoảnh khắc đó, Nguyễn Hi Âm đã tự mình bóp tắt tia hy vọng nhỏ bé ấy. 

Chỉ là thỉnh thoảng khi thấy Nguyễn Thừa Trạch và Nguyễn Văn Nhu thân thiết, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác hâm mộ.

Dù cô đã nhanh chóng giấu đi nỗi lòng, nhưng không ngờ chỉ trong khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi ấy, lại bị Cố Tinh Thời nhìn thấu.

Không chỉ có Cố Tinh Thời, những người khác đi cùng bốn đại soái ca cũng luôn quan tâm đến cô trong suốt hành trình, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Nguyễn Văn Nhu và Nguyễn Thừa Trạch.

【 Cố tổng siêu soái aaaaa! Thật muốn xuyên hồn thành Nguyễn muội một phút thôi cũng được hu hu hu! 】

【Lần trước Tân ca còn đang than phiền, vì sao trong công ty bao nhiêu người đại diện đều có nghệ sĩ nữ, chỉ có mấy người nhà Cố môn là sạch như hòa thượng. Giờ cuối cùng cũng có tiểu sư muội, ai nấy đều cưng như bảo bối! 】

【 Phụt hahaha! Đúng đó, nhớ lần trước Tân ca còn đưa ra kế hoạch cải trang nữ cho Tiểu Thanh để nuôi cảm giác chăm em gái, kết quả bị Tiểu Thanh đánh cho sấp mặt. 】

【 Nhìn Nguyễn muội được vây quanh bởi mấy nam thần, mới hiểu thế nào là đoàn sủng thể hiện hóa! Bảo bối đáng yêu chính là phải được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa! 】

【Nhà người ta nghệ sĩ với đại diện tranh giành tài nguyên, ai cũng đấu đá đến vỡ đầu chảy máu. Chỉ có nhà Cố tổng, sư huynh đệ tuyên truyền cho tiểu sư muội còn để tâm hơn cho bản thân! 】

【 Không chỉ Cố tổng đâu, cả Nhạc Thế trên dưới ai nấy cũng đoàn kết thật sự! Huhu càng nói càng muốn được làm nhân viên Nhạc Thế. 】

......

Nguyễn Văn Nhu nhìn thấy Nguyễn Hi Âm được mấy nam thần vây quanh như công chúa, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Ả cố ý kéo nhẹ tay áo Nguyễn Thừa Trạch, bắt đầu làm nũng với giọng điệu quen thuộc như khi còn ở nhà họ Nguyễn.

Ả không tin, Nguyễn Hi Âm thật sự không để tâm chút nào.

Nếu là trước đây, có lẽ Nguyễn Hi Âm thật sự sẽ cảm thấy mất mát. Nhưng một câu nói kia của Cố Tinh Thời, cuối cùng đã khiến cô hoàn toàn buông bỏ chấp niệm trong lòng.

Hà tất gì phải miễn cưỡng giữ lấy những người vốn chẳng đối xử tốt với mình?

Số mệnh từ lâu đã mang những điều tốt nhất đến bên cạnh cô rồi.

Cô thậm chí không buồn liếc mắt nhìn sang bên kia, chỉ trò chuyện vui vẻ với Mạnh Viễn Sanh và những người khác.

Ngược lại, Nguyễn Thừa Trạch lại vô thức quay sang nhìn cô.

Trước đây, Nguyễn Hi Âm luôn lén lút dùng ánh mắt đầy chờ mong và ngưỡng mộ để nhìn hắn cùng Nguyễn Văn Nhu. Khi đó, hắn cảm thấy vô cùng phiền phức.

Thế nhưng hôm nay, Nguyễn Hi Âm đã như hắn mong muốn, không còn nhìn hắn nữa, hắn lại thấy có chút hụt hẫng.

Nguyễn Văn Nhu biểu diễn một hồi lâu, vậy mà không thể khiến Nguyễn Hi Âm ngoảnh đầu lại lấy một ánh mắt.

Không cam lòng, ả bước thẳng tới, dịu giọng nói: "Chào Cố tổng, tôi là Văn Nhu. Chị gái chẳng nói chẳng rằng đã ký hợp đồng với công ty khác, người trong nhà ai cũng lo lắng lắm. Không ngờ lại là công ty của ngài, đúng là may mắn quá."

Cố Tinh Thời mỉm cười: "Chiêu mộ được một nghệ sĩ thông minh, ưu tú và giàu tiềm năng như vậy, đối với tôi đúng là may mắn thật."

Nụ cười trên mặt Nguyễn Văn Nhu lập tức cứng lại, sau đó ả quay sang bốn người Mạnh Viễn Sanh, dịu dàng nói tiếp: "Cảm ơn các tiền bối đã bao dung, chăm sóc cho chị gái."

Rồi cô ta nhìn về phía Nguyễn Hi Âm, giọng trách nhẹ: "Chị à, sao chị không giới thiệu các tiền bối với em một chút?"

Chiêu này trước giờ ả dùng đều hiệu quả.

Nhưng hôm nay lại đụng trúng thép tấm.

Nguyễn Hi Âm còn chưa kịp lên tiếng, Trình Tân đã lạnh lùng từ chối: "Hành trình cá nhân, không nhận phỏng vấn, không ký tên, không bắt tay."

Nguyễn Văn Nhu: "???"

【Ha ha ha ha ha, Tân ca mở miệng chưa bao giờ khiến tôi thất vọng!】

【Sao tôi cứ thấy Văn Nhu có gì đó hơi trà xanh nhỉ?】

【Tự tin lên, bỏ chữ hơi đi.】

Nguyễn Văn Nhu mất mặt, tủi thân quay sang nhìn Nguyễn Thừa Trạch: "Anh trai..."

Nguyễn Thừa Trạch cố nén lửa giận, quay sang Nguyễn Hi Âm: "Hi Âm, Văn Nhu đã chủ động chào hỏi các em, còn cô thì có thái độ gì vậy? Nếu cô giận vì tôi đưa Văn Nhu đến mà không đưa cô, thì cứ nói thẳng với tôi. Cớ gì lại đổ lên đầu con bé? Cô được dạy dỗ kiểu gì vậy?"

Lời còn chưa nói hết, Trình Tân đã giở giọng mỉa mai, âm dương quái khí cất lời: "Tấm tắc, quý giá thật đấy. Ngoại hình thua Tiểu Thanh, chiều cao kém Tần Văn, EQ thì không bằng A Sanh, ngay cả mắng chửi người cũng không bằng tôi. Còn dám so với Cố tổng nhà chúng tôi? Xin lỗi, Hi Âm nhà chúng tôi đâu có mắt mù tổ truyền như bên cô, sao lại bỏ qua năm người chúng tôi để chọn cô chứ?"

Thịnh Việt Thanh vô tội bổ sung: "Đây có phải chính là nam phụ phổ tín trong truyền thuyết không đó?"

Tần Văn nở nụ cười tử vong: "Người lớn rồi, muốn làm quen ai thì chủ động một chút, cần gì người khác giới thiệu? Hơn nữa, người từ chối là Trình Tân chứ có phải Hi Âm đâu. Sao lại giận lây sang em ấy? Gia giáo nhà cậu đâu?"

【Ha ha ha ha ha! cậu chọc ai không chọc lại đi chọc đám Nhạc Thế, phỏng vấn đoàn thiên tài đó là hư danh chắc?!】

【Nguyễn Thừa Trạch làm anh kiểu gì vậy? Không phân rõ trắng đen đã trách mắng em gái. Chẳng lẽ hồi còn ở Nguyễn gia cũng luôn xử sự bất công như vậy à?】

Bị một tràng công kích, Nguyễn Thừa Trạch không còn cách nào chống đỡ, gương mặt tuấn tú vì tức giận mà hơi biến dạng.

Còn Nguyễn Hi Âm, được mấy sư huynh chắn trước bảo vệ, che chở chu toàn.

Lần đầu tiên, những lời trách móc của Nguyễn Thừa Trạch không thể làm cô tổn thương dù chỉ một chút.

Mạnh Viễn Sanh vỗ nhẹ vai cô, khích lệ: "Đừng căng thẳng, muốn nói gì thì cứ nói. Bọn anh đến đây chẳng phải là để chống lưng cho em sao?"

Trong lòng Nguyễn Hi Âm như trào dâng một dòng dũng khí, cô đứng thẳng người, ngẩng nhẹ cằm, lạnh lùng nhìn Nguyễn Thừa Trạch: "Nhà tôi được dạy dỗ thế nào, không cần anh phải lo. Còn việc giới thiệu? Xin lỗi, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ ấy."

【Nguyễn muội làm tốt lắm!!】

【Nguyễn muội ngầu quá trời luôn!】

Nguyễn Thừa Trạch đứng ngây người tại chỗ, thậm chí còn không tin vào tai mình.

Nguyễn Hi Âm lại dám nói chuyện với hắn như vậy?!

Trước kia khi còn ở Nguyễn gia, cô lúc nào cũng dịu dàng nhẫn nhịn, chưa bao giờ giận dữ, càng không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào từ hắn.

Vậy mà giờ đây, cô đã thay đổi đến mức này rồi sao?!

Nói dứt lời, Nguyễn Hi Âm dứt khoát xoay người, lần này là hoàn toàn không thèm đoái hoài đến bọn họ nữa.

Nguyễn Văn Nhu tức điên, bật thốt: "Anh trai, sao chị ấy lại có thể nói chuyện với anh như vậy..."

Nhưng lần này, Nguyễn Thừa Trạch lại không vội đáp lại cô ta, chậm mất một nhịp mới sực tỉnh: "...Gì cơ?"

Bị phớt lờ, Nguyễn Văn Nhu càng thêm uất ức.

Nhưng lại sợ chọc giận Nguyễn Hi Âm, bị Trình Tân bọn họ xé xác, nên đành nhịn xuống, nuốt cục tức vào bụng.

Cũng may, không bao lâu sau, vị khách quý tiếp theo liền xuất hiện.

Lần này khách mời của show 《Cùng nhau du lịch nhé》 tổng cộng có sáu người, bốn nữ hai nam. Ngoài Nguyễn Hi Âm và Nguyễn Văn Nhu, hai khách mời nữ còn lại là idol nhóm nhạc nữ Đường Manh Manh và tiểu hoa của dòng phim chiếu mạng, Hình Linh. Hai khách mời nam là ca sĩ kiêm vũ công Lý Nhạc Triết, và nghệ sĩ kỳ cựu Tưởng Nghị.

Vừa thấy đội hậu phương vững chắc sau lưng Nguyễn Hi Âm, cả bốn người đều hoảng hồn không nhẹ.

Tưởng Nghị mặt đầy ngưỡng mộ: "Tôi cứ tưởng công ty mình đối xử với mình đã tốt lắm rồi, nhìn lại thấy giống như con ghẻ ấy..."

Một câu nói khiến cả hiện trường bật cười ha hả, không khí cũng nhờ đó trở nên thân thiện và gần gũi hơn hẳn.

Lúc này, người nhà và ekip đi theo các khách mời cũng chuẩn bị rời đi.

Gần như ai cũng đang tranh thủ nhắn nhủ với nghệ sĩ của mình, đặc biệt là người đại diện của Tưởng Nghị, vừa giận vừa buồn cười mắng: "Thằng ranh này, dám nói tôi là mẹ kế à! Nghe đây, lúc ghi hình thì giữ mồm giữ miệng vào! Đừng có gây họa cho tôi đấy!"

Cùng lúc đó, phía bên kia, Cố Tinh Thời dịu giọng dặn Nguyễn Hi Âm:"...Ngàn vạn lần đừng nhẫn nhịn bản thân. Có chuyện gì, công ty sẽ lo liệu cho em."

Tưởng Nghị liếc sang, thở dài cảm thán: "Nhìn người ta mà xem, mẹ ruột là như thế nào!"

Tưởng Nghị người đại diện: "......"

Chờ đoàn người rút lui xong xuôi, đạo diễn chương trình mới ra mặt, công bố hành trình ghi hình lần này.

Chủ đề chuyến đi là "Hành trình nghệ thuật."

Các khách mời sẽ phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ khác nhau để thu thập manh mối và tài chính phục vụ chuyến đi. Điểm đến đầu tiên là gặp gỡ một nghệ sĩ tự do – Tô Nguyên.

Nghe tên này xong, Nguyễn Văn Nhu lập tức lộ vẻ phấn khích: "Tô Nguyên? Là Tô Nguyên từng triển lãm lưu động ở châu Âu và nổi tiếng toàn thế giới đó hả?"

Đạo diễn nhìn biểu cảm ả liền hỏi lại: "Trông có vẻ hiểu biết lắm nhỉ, cô biết rõ về anh ấy sao?"

Nguyễn Văn Nhu mỉm cười nhẹ nhàng: "Vâng, trước đây khi đi du lịch châu Âu cùng gia đình, tôi có dịp ghé thăm triển lãm của anh ấy ở Santiago. Cảm giác rất chấn động..."

Ả nói đầy đĩnh đạc, nhẹ nhàng khoe kiến thức và tầm hiểu biết của mình.

【Văn Nhu đúng là giỏi thật, biết nhiều ghê! 】

【 Không hổ là thiên kim nhà hào môn, học thức lẫn trải nghiệm đều vượt xa người thường! 】

【 Nguyễn Hi Âm chắc cũng từng đi du lịch nước ngoài chứ, sao không thấy cô ấy nói gì nhỉ? 】

Lúc này, đạo diễn lại công bố thêm luật chơi: "Mỗi người sẽ được phát trước một nghìn tệ làm kinh phí ban đầu. Các bạn hãy chọn một món quà để tặng nghệ sĩ Tô Nguyên. Đến lúc đó, anh ấy sẽ dựa vào mức độ yêu thích món quà để quyết định số tiền tài trợ tiếp theo cho từng người. Số tiền đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến điều kiện sinh hoạt của các bạn trong chặng du lịch kế tiếp. Vậy nên, hãy suy nghĩ thật kỹ nhé!"

【Hahaha bắt đầu rồi! Tiết mục lại giở mánh khóe giao lưu văn nghệ đầu game rồi đây! 】

【 So với mấy mùa trước thì nhẹ nhàng hơn đó chứ, lần này chỉ là chọn quà thôi mà. 】

【 Đừng vội mừng, không nghe đạo diễn nói gì à? Tài chính giai đoạn sau phụ thuộc vào độ hài lòng với món quà đó! Lỡ không ai hợp gu, chẳng phải tất cả đều nghèo đói cả hành trình sao? 】

【 Hhhhh tôi thấy có khả năng lắm, tổ tiết mục xưa giờ nổi tiếng ác miệng, chuyện này làm ra được lắm luôn! 】

Theo sự sắp xếp của chương trình, nhân viên lần lượt phát kinh phí cho các khách mời, mọi người lập tức nhăn nhó.

"Làm quà mà còn yêu cầu phải hợp ý người nhận, cái này khó quá đi mất!"

"Đúng đó, tụi mình đâu có hiểu rõ gì về thầy Tô đâu, sao mà chọn quà cho hợp được!"

Đường Manh Manh và Lý Nhạc Triết vì chuyện Nguyễn Văn Nhu thuyết trình lúc trước, bèn chủ động tìm đến cô: "Văn Nhu, nếu cậu đã hiểu rõ thầy Tô như vậy, chắc cũng biết nên tặng gì rồi nhỉ?"

Trong lòng Nguyễn Văn Nhu đắc ý, ngoài mặt lại e dè gật đầu.

Tưởng Nghị quay sang hỏi Nguyễn Hi Âm: "Hi Âm, cậu định tặng gì vậy?"

Nguyễn Hi Âm cũng không giấu giếm: "Mình tính mua ít bánh hạt dẻ đặc sản địa phương tặng thầy ấy."

Nguyễn Văn Nhu nghe xong, suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dáng dịu dàng ngoan hiền: "Chị à, thầy Tô là người thanh nhã như vậy, chị lại tặng mấy món ăn vặt rẻ tiền này, không phải làm nhục người ta sao?"

Tưởng Nghị vốn định đi chung với Nguyễn Hi Âm, giờ cũng thoáng do dự.

Nguyễn Hi Âm chẳng để tâm, quay người định đi mua bánh hạt dẻ.

Ai ngờ vừa đi được mấy bước, lại thấy Hình Linh đuổi theo: "Tớ đi cùng cậu."

Nguyễn Hi Âm sửng sốt.

Hình Linh vốn thẳng tính, thấy cô khó hiểu, bèn che micro, thì thầm bên tai: "Người đại diện của tớ bảo, đi theo Cố tổng thì mới có thịt ăn. Cậu là người của Cố tổng, chắc không sai được đâu..."

Nguyễn Hi Âm bật cười, cũng ghé sát tai cô nói nhỏ gì đó.

Hình Linh lập tức mừng rỡ: "Được luôn em gái! Về sau chị gái trông cậy vào em nha!"

【Nguyễn muội với Linh Linh rốt cuộc nói gì vậy!! Có gì mà fan VIP như chúng tôi không được nghe?! 】

【 Nguyễn muội thật sự đi mua bánh hạt dẻ?! Rốt cuộc cô ấy nghĩ gì vậy! Tặng quà kiểu này có qua loa quá không! 】

【 Nhìn bên Văn Nhu chuẩn bị quà cũng ra gì ghê, đúng là có học vẫn khác biệt hẳn! 】

Đợi mua xong quà, sáu người cùng ngồi xe buýt đến nông trại nghệ thuật ở ngoại ô, nơi thầy Tô Nguyên đang sinh sống.

Tô Nguyên là một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài hiền hòa, tóc dài được búi gọn sau đầu, gương mặt luôn nở nụ cười, nhiệt tình tiếp đón mọi người.

Sau màn chào hỏi, các nghệ sĩ bắt đầu trình bày suy nghĩ của mình và lần lượt đưa quà.

Nguyễn Văn Nhu liếc Nguyễn Hi Âm với ánh mắt khinh miệt, rồi lấy ra món quà cô chuẩn bị một chiếc nghiên mực tinh xảo.

Tô Nguyên nhận lấy, mỉm cười cảm ơn, rồi đặt sang một bên.

Nguyễn Văn Nhu cau mày.

Chiếc nghiên mực ấy là món quà đắt giá nhất trong phạm vi cho phép của chương trình, lại tao nhã có gu, ả vốn tưởng thầy Tô sẽ rất thích, nào ngờ lại phản ứng nhạt nhẽo như vậy.

Tiếp theo, những người khác cũng lần lượt tặng quà. Tô Nguyên vẫn giữ cùng một thái độ lịch sự, không quá nhiệt tình.

Tô nguyên thái độ cũng không có bất luận cái gì khác nhau.

Chỉ còn lại Nguyễn Hi Âm và Hình Linh chưa tặng.

Nguyễn Văn Nhu hoàn toàn không để hai người kia vào mắt, nghĩ bụng: Chiếc nghiên mực của mình chắc chắn thắng rồi!

Đúng lúc đó, Nguyễn Hi Âm và Hình Linh lấy ra túi bánh hạt dẻ.

Tô Nguyên hơi nhướn mày: "Sao các cô lại nghĩ đến việc tặng tôi bánh hạt dẻ?"

Hình Linh vội xua tay: "Là Hi Âm nghĩ ra đó ạ."

Nguyễn Hi Âm nói: "Trước khi chúng tôi ghi hình, chương trình có phát một quyển sổ tay du lịch. Tôi có xem mục giới thiệu về thầy và một đoạn phỏng vấn ngắn, trong đó thầy từng nói rất thích bánh hạt dẻ của tiệm Thanh Hoan Đường. Nên tôi nghĩ nếu đã tặng quà, thì nên chọn thứ đúng ý, vì vậy mới mua bánh hạt dẻ."

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững người.

Tưởng Nghị lắp bắp: "Sổ... sổ tay du lịch? Cái quyển dày như cục gạch đó hả? Tôi chỉ lật đại hai trang... Đừng nói là cậu đọc hết nha... Không lẽ còn nhớ rõ luôn?"

Nguyễn Hi Âm gật đầu.

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Nguyễn Hi Âm hơi ngượng: "Tôi chỉ là có thói quen chuẩn bị kỹ trước khi làm bất cứ việc gì, cũng không có gì đặc biệt cả..."

Mọi người: "......"

【Trời ơi!! Tôi từng xem clip hướng dẫn, quyển sổ tay đó dày như sách giáo khoa! Nhớ được nội dung trong đó là chuyện không tưởng luôn đó!! 】

【 Có ai thấy giống thi học kỳ không? Trí nhớ Nguyễn muội bá đạo thật sự! 】

【Tiếp! 】

【Chỉ mình tôi thấy tò mò thôi sao, đây chẳng phải là lần đầu tiên suốt bốn mùa nay có khách mời thoát khỏi màn ra oai của tổ đạo diễn à??】

【Nguyễn muội lợi hại thật đấy!!!】

【Ha ha ha ha ha, tổ đạo diễn chắc không thể nào ngờ được chuyện này đúng không? Lật thuyền rồi ~】

......

Đạo diễn ôm đầu.

Họ thật sự không ngờ đến chuyện này a a!!

Lúc biên soạn quyển sách đó, bọn họ hoàn toàn không nghĩ sẽ có ai thật sự đọc hết a!

Kế hoạch ban đầu là để đám nghệ sĩ lật xe tập thể, bắt đầu với số vốn ít ỏi nhất, rồi phải thông qua loạt trò chơi và thử thách để giành lấy kinh phí du lịch, như vậy mới thú vị chứ!

Người trong giới giải trí chẳng phải đều là dạng làm việc cho có sao?! Sao lại có kiểu quái vật như Nguyễn Hi Âm chứ!!

 

Bình Luận (0)
Comment