Rất nhanh đã đến lượt Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân lên sân khấu.
Hai người mang khí chất hoàn toàn đối lập.
Một người có vẻ ngoài tinh xảo, làn da trắng trẻo, dáng người mảnh khảnh mang theo nét thanh lãnh: người còn lại lại là kiểu sắc bén, mạnh mẽ không thể kiềm chế, chỉ cần đứng yên đó thôi cũng đã toát ra khí thế tấn công.
Dù cả hai đều mặc đồng phục giống nhau, nhưng chính nhờ kiểu dáng đơn giản, lại càng làm nổi bật sự tương phản giữa khí chất của họ.
Doãn Hạc Phong lập tức mắt sáng lên.
Thông thường các thực tập sinh sẽ được yêu cầu đồng bộ về phong cách để tạo cảm giác hòa hợp, nhưng công ty Nhạc Thế lại đi theo hướng hoàn toàn trái ngược, làm nổi bật sự đối lập để tạo điểm nhấn trong trí nhớ người xem.
Huống hồ, phần lớn thực tập sinh đều trang điểm kỹ càng, trang phục bắt mắt, còn hai người này lại táo bạo chọn phong cách tối giản, trái lại càng khiến họ nổi bật.
Có thể nghĩ ra được cách phối hợp như vậy, hiển nhiên là người rất am hiểu quy tắc của các chương trình tuyển tú.
Hắn theo bản năng liếc nhìn Cố Tinh Thời đang ngồi bên cạnh.
Chỉ thấy cậu hơi nhíu mày, dường như có chút không hài lòng.
Biểu hiện rõ ràng xuất sắc như vậy, lại còn không hài lòng sao?
Nếu không phải vừa rồi hai người có nói chuyện với nhau, khiến hắn có chút hiểu biết sơ sơ về Cố Tinh Thời, thì chắc chắn đã nghĩ người này là kiểu giám đốc độc đoán muốn tạo điểm nhấn bằng sự nghiêm khắc.
Doãn Hạc Phong theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Cố Tinh Thời, lại phát hiện cậu không hề nhìn lên sân khấu, mà đang nhìn về phía hàng ghế giảng viên.
Hắn chợt nhớ ra quan hệ giữa Nhạc Thế và Kim Ưu không hòa thuận, không nhịn được mở miệng hỏi: "Cố tổng, đang lo về phía ban giám khảo à?"
Cố Tinh Thời thở dài buồn bực: "Đúng vậy."
Cái tên tra nam kia dám ăn mặc diêm dúa đến thế.
Nhìn lại bên này, hai người bọn họ mặc đơn giản, trang điểm cũng tối giản nốt, quả thực là thua thảm luôn rồi!
Cậu không nhịn được thở dài: "Haiz... Vẫn là nghèo quá mà..."
Doãn Hạc Phong:???
Nghèo?
Hắn không tin là một người có thể chen chân đưa hai thực tập sinh vào đúng thời điểm quan trọng thế này lại nghèo thật.
Nghĩ tới sắc mặt lo lắng của Cố Tinh Thời khi nãy...
Hắn rùng mình.
Chẳng lẽ tống vào hai thực tập sinh còn chưa đủ, giờ còn muốn nhắm tới giảng viên nữa sao?!
Cố tổng đáng sợ quá đi mất!!
-
Trên sân khấu, đèn rọi dần tối xuống.
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đã vào vị trí sẵn sàng.
Tiếng trống mạnh mẽ đầu ca khúc 《FirstXBlood》 vang lên.
Mạnh Viễn Sanh uốn người.
Thân thể anh với một tư thế gần như không thể tưởng tượng nổi mà uốn dẻo cực hạn.
Chỉ riêng động tác mở đầu này thôi cũng đã khiến vị giám khảo phụ trách vũ đạo dưới khán đài mở to mắt kinh ngạc.
Thẩm Duật, người vốn đang dựa lười biếng trên ghế ngay lập tức ngồi thẳng dậy.
Giang Mạch thì như bị sét đánh.
Hắn gần như không thể tin được người đàn ông tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu kia lại chính là Mạnh Viễn Sanh.
Ca khúc 《FirstXBlood》 mang phong cách mạnh mẽ và đầy năng lượng.
Trình Tân biểu diễn rất hợp với tinh thần đó, động tác dứt khoát, tràn đầy sức sống và có chút hoang dã, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Thế nhưng, mặc cho phần trình diễn của Trình Tân cũng rất nổi bật, vẫn không ai có thể rời mắt khỏi Mạnh Viễn Sanh.
Cơ thể anh vô cùng mềm mại, nhưng trong sự mềm mại ấy lại ẩn chứa sức bật bền bỉ.
Tựa như cây trúc non đứng hiên ngang giữa cơn gió mạnh, mềm mại nhưng không hề khuất phục.
Giang Mạch chợt nhớ ra, trước đây Mạnh Viễn Sanh từng học vũ đạo, là người từng có bảy năm theo học múa cổ điển. Chỉ là sau đó gặp biến cố, bị bắt cóc, chấn thương nghiêm trọng khiến không thể tiếp tục nhảy múa được nữa, thế nên mới chuyển hướng thi đại học và học văn hóa.
Nhưng nhìn biểu hiện của anh hiện tại, rõ ràng nhiều năm qua chưa từng thật sự từ bỏ vũ đạo.
Thậm chí, Giang Mạch vốn nghĩ rằng khi đổi sang thể loại nhảy khác, anh sẽ lộ ra sự khập khiễng, thiếu ăn khớp nhưng hoàn toàn không có. Cảm giác phát lực, cảm nhận tiết tấu của anh không hề thua kém Trình Tân.
Ban đầu, Giang Mạch từng khịt mũi coi thường chuyện Mạnh Viễn Sanh đi thi tuyển tú...
Trong mắt hắn, Mạnh Viễn Sanh chẳng có chút năng lực gì nổi bật, mười phần thì đến tám chín là một gương mặt mệnh ngôi sao đi ngang qua.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại cảm nhận được cảm giác nguy cơ từ bài nhảy này.
Giang Mạch có thể có được địa vị như bây giờ, năng lực nhìn người của hắn đương nhiên không tầm thường.
Chỉ một ánh mắt là hắn đã nhận ra ngay, Mạnh Viễn Sanh có một loại năng lực khống chế sân khấu trời sinh, đó là thiên phú quái vật. Một khi anh trưởng thành, sẽ không còn ai có thể che mờ được ánh sáng của hắn nữa.
Giang Mạch gần như lập tức hạ quyết tâm.
Tuyệt đối không thể để Mạnh Viễn Sanh tiếp tục đi lên!
Trái ngược hoàn toàn với khí thế đề phòng sẵn sàng nghênh địch của Giang Mạch, bên cạnh, Thẩm Duật thì vô cùng nhẹ nhàng.
Ngón trỏ của hắn khẽ gõ nhịp theo tiết tấu bài hát, đó là dấu hiệu cho thấy hắn bắt đầu có hứng thú với âm nhạc.
Thẩm Duật có kiến thức âm nhạc rất rộng, đương nhiên đã nghe qua bài hát này.
Tuy rằng bài hát có một chút sáng tạo mới mẻ, nhưng trước đây hắn vốn không thích kiểu giai điệu dễ gây nghiện này, nên nghe qua rồi cũng không để tâm.
Nhưng lúc này, chính vì vũ đạo của Mạnh Viễn Sanh, hắn lại có cái nhìn khác về ca khúc ấy.
Hắn cảm nhận rõ ràng thứ cảm giác tiết tấu độc đáo toát ra từ thân thể Mạnh Viễn Sanh.
Anh đang dùng thân thể để biểu đạt âm nhạc.
Mà âm nhạc là ngôn ngữ chung của tất cả mọi người.
Cho nên dù có rào cản ngôn ngữ, dù với người không hứng thú với vũ đạo, cũng vẫn sẽ bị anh hấp dẫn.
Bài nhảy ngắn ngủi rất nhanh đã kết thúc.
Thẩm Duật lại cảm thấy chưa đã thèm, thậm chí còn muốn xem họ biểu diễn lại lần nữa.
Nhưng hai người đã quay lại trung tâm sân khấu, bắt đầu phần tự giới thiệu.
Sau khi họ giới thiệu xong, vị biên đạo vũ đạo lập tức không chờ nổi mà mở lời: "Khả năng kiểm soát cơ thể rất xuất sắc, cảm nhận và biểu đạt đối với âm nhạc cũng rất chính xác..."
Cô phân tích, khiến Thẩm Duật và một vị giám khảo nổi tiếng khác liên tục gật đầu.
Chỉ có Giang Mạch nhíu mày, trực tiếp ngắt lời: "Tuy nói hai cậu nhảy không tệ, nhưng bài nhảy này bố cục quá đơn giản, thiếu điểm nhấn bùng nổ... Tôi cảm thấy có thể cho vào lớp B. Các vị giám khảo khác thấy sao?"
Vũ đạo sư hơi nhíu mày.
Ý kiến của cô rõ ràng trái ngược với Giang Mạch, vốn định phản bác, nhưng vị giám khảo kia lại khẽ lắc đầu với cô.
So về danh tiếng, cả hai người họ đều kém xa Giang Mạch và Thẩm Duật, không đáng vì chuyện nhỏ này mà gây bất hòa.
Huống hồ không vào lớp A tuy có chút tiếc nuối, nhưng vào lớp B cũng không phải là tệ.
Vũ đạo sư đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Đứng trên sân khấu, Mạnh Viễn Sanh lại có chút bối rối.
Anh hiểu rõ Giang Mạch là người lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn sẽ tìm cách trả đũa.
Anh vốn nghĩ rằng đối phương sẽ trực tiếp đẩy mình và bạn vào lớp F, nơi có tỷ lệ bị loại cao nhất. Không ngờ lại nhận được một đánh giá công bằng như vậy, thật sự nằm ngoài dự liệu.
Thậm chí anh còn cảm thấy hơi áy náy, nghĩ rằng mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Thế nhưng Giang Mạch thấy mọi chuyện đang đi đúng như kế hoạch, khóe môi không kìm được cong lên.
Hắn đương nhiên sẽ không để họ vào lớp F.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng biểu hiện của hai người họ đúng là rất xuất sắc.
Nếu thực sự đẩy họ vào lớp F, chắc chắn các giám khảo khác sẽ không đồng ý. Đến khi chương trình phát sóng, khán giả cũng sẽ cảm thấy có vấn đề, thậm chí còn sinh lòng thương cảm, cho rằng họ bị đối xử bất công và bắt đầu ủng hộ.
Cách tốt nhất chính là để họ chìm nghỉm giữa đám đông.
Không để họ vào lớp F, nhưng cũng tuyệt đối không cho họ vào lớp A.
Mà là đẩy họ vào lớp B, lớp có đông thí sinh nhất, để họ bị chìm lấp giữa biển người, không ai nhớ đến.
Dù biểu hiện ưu tú, nhưng nếu cá tính không nổi bật, không được yêu thích, thì bị loại cũng là chuyện bình thường.
Khán giả là những người dễ quên nhất.
Hai phút biểu diễn tuy có thể gây ấn tượng nhất thời, nhưng nếu sau đó không được lên hình nữa, thì chẳng mấy chốc sẽ bị những thứ khác thay thế, rồi dần bị lãng quên.
Vì vậy, hắn sẽ cố gắng giảm tối đa thời lượng lên sóng của họ, không cho họ cơ hội thể hiện thêm, cũng không cho họ thời gian phỏng vấn, hậu trường gì cả.
Dù Nhạc Thế có muốn lăng xê hai người này, nhưng không có tư liệu gì để cắt dựng, cũng không làm được gì.
Hắn sẽ chặt đứt tất cả mọi con đường khiến họ có thể được khán giả chú ý, để họ hoàn toàn chìm xuống đáy biển, mãi mãi không thể ngoi lên.
Nghĩ đến đây, Giang Mạch bật cười: "Vì các giám khảo đều thống nhất ý kiến, vậy chúc mừng hai cậu được vào lớp B."
Giáo viên vũ đạo lập tức sững người, theo bản năng quay sang nhìn một vị đạo sư khác, thấy đối phương cũng đang mang vẻ mặt khó hiểu.
Bởi theo thường lệ, sau khi thực tập sinh tự giới thiệu xong, các đạo sư sẽ giao lưu với họ một chút. Với những thực tập sinh gây được hứng thú, họ thậm chí sẽ yêu cầu diễn thêm để thể hiện năng lực.
Việc này không chỉ tăng tính giải trí cho chương trình, mà còn giúp khán giả ấn tượng hơn với thực tập sinh.
Tuy đây là lần đầu tiên Giang Mạch tham gia 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》, nhưng trước đó hắn cũng từng làm đạo sư cho các show tuyển tú khác, lý ra phải rất rõ quy trình, cớ sao lại bỏ qua phần giao lưu, nhảy ngay vào giai đoạn chấm điểm?
Người duy nhất có thể không nắm rõ trình tự chương trình là Thẩm Duật, nhưng vũ đạo vốn không phải chuyên môn của hắn, nên cũng không lên tiếng gì thêm.
Dưới khán đài, các thực tập sinh đang xì xào bàn tán.
"Bọn họ nhảy đẹp thật đấy! Nãy mình nhìn đến ngẩn người luôn!"
"Thật sự là thực tập sinh sao? Mình cảm thấy mình không xứng đứng chung sân với họ nữa, hu hu hu..."
Nhưng cũng có người thì thầm phản bác: "Các cậu làm quá rồi đó, Giang Mạch đạo sư còn nói vũ đạo này đơn giản mà, mình thấy cũng bình thường thôi..."
Vừa dứt lời, bên cạnh liền có người bật cười khẩy: "Đơn giản mới dễ thể hiện thực lực. Ngay cả điều đó cậu còn không nhìn ra, thì thôi đừng mở miệng kẻo mất mặt."
Người vừa bị chặn họng tức tối quay sang, lại thấy người lên tiếng là Viên Dã, quán quân Street Dance thế giới, cũng là thực tập sinh nổi bật của chương trình, thực lực được công nhận, vững vàng ở nhóm A.
Nói đến nhảy múa, e là chẳng ai trong đám thực tập sinh sánh được với Viên Dã. Thế là cậu ta đành ngậm ngùi im miệng.
Viên Dã không để tâm đến người đó nữa, ánh mắt vẫn dõi lên sân khấu nhìn hai người Mạnh Viễn Sanh, thầm thở dài trong lòng.
Nếu có phần biểu diễn thêm, hắn có thể battle trực tiếp với họ.
Còn mấy bài nhảy đại trà của các nhóm nam ấy à, hắn thật sự không có hứng.
Thật đáng tiếc!
Trái ngược với suy nghĩ đơn thuần của các thực tập sinh, Doãn Hạc Phong lại nhanh chóng nhìn thấu tính toán của Giang Mạch.
Không thể không thừa nhận, chiêu này thật sự rất ác.
Phải biết rằng phần biểu diễn thêm trên sân khấu đầu là cơ hội tốt nhất để thực tập sinh thể hiện cá tính và hút fan.
Giờ thì sao? Bị Giang Mạch lặng lẽ xóa sổ luôn.
Nhưng đó là chiến lược của công ty là Kim Ưu không đấu lại Nhạc Thế, chứ liên quan gì đến hai thực tập sinh kia?
Hơn nữa, Giang Mạch là đạo sư chương trình, lẽ ra phải giữ vững vai trò hướng dẫn, đằng này lại lợi dụng quyền lực để chèn ép thực tập sinh ở tầng dưới chót, quá nhỏ mọn. Hoàn toàn không có chút phong độ hay khí chất nào của một tiền bối đã ra mắt nhiều năm.
Với nhân cách kiểu này, chắc chắn sẽ không thật tâm dạy dỗ bọn nhỏ.
Doãn Hạc Phong âm thầm cân nhắc, quyết định sau này sẽ trao đổi với thực tập sinh của mình, khi đến lúc chia nhóm nhận đạo sư hướng dẫn, cố gắng tránh xa Giang Mạch.
Nghĩ vậy, hắn lại liếc nhìn về phía Cố Tinh Thời.
Chỉ thấy người kia chẳng hề lo lắng hay tức giận, khóe miệng thậm chí còn khẽ cong lên, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Doãn Hạc Phong:?!!
Chẳng lẽ Cố tổng đã sớm đoán được nước đi này?!
Vậy thì đúng là quá thần rồi!
Điều hắn không biết là ngay lúc này, Mạnh Viễn Sanh trên sân khấu cũng đang vô cùng kinh ngạc.
Trước đây, sau khi ký hợp đồng, Cố Tinh Thời từng nói với anh, công ty hiện giờ không có tiền mua bản quyền ca khúc thứ hai, nên họ chỉ chuẩn bị được một tiết mục không thể làm thêm phần diễn phụ.
Khi ấy, anh đã cảm thấy hơi hụt hẫng.
Tuy công ty ở vùng hơi hẻo lánh, nhưng nhìn vào thiết bị trong studio, rõ ràng không thể nói là không có tiền.
Chỉ là khi ấy anh mới vào công ty, cũng ngại hỏi quá sâu, đành giấu nghi hoặc trong lòng.
Mãi đến khi bắt đầu huấn luyện, anh mới hiểu ra dụng ý của Cố tổng.
Ban đầu, anh nghĩ rằng vì cả anh và Trình Tân đều có nền tảng vũ đạo, chỉ cần luyện một thời gian là sẽ thuần thục bài nhảy.
Nhưng thực tế thì, nếu luyện riêng thì còn tạm, chứ cứ đến phần diễn đôi là luôn xảy ra lỗi, luyện mãi vẫn không đạt được hiệu quả mong muốn.
Lúc đó, anh mới thực sự hiểu ra.
Giữa anh và Trình Tân quen biết chưa lâu, chưa đủ tin tưởng hay ăn ý, nếu ép buộc học một bài mới trong thời gian ngắn, nhất định sẽ để lộ sơ hở.
Mà sân khấu đầu là cơ hội quan trọng nhất để gây ấn tượng, nếu không làm tốt, chi bằng dốc toàn lực vào một bài duy nhất, đem nó luyện đến cảnh giới cao nhất.
Nói cho cùng, vẫn là do anh mới vào công ty chưa lâu, suy nghĩ chưa thấu đáo.
Còn Cố tổng thì đã sớm nhìn rõ vấn đề nhưng lại không nói thẳng, mà chọn cách dùng lý do không có tiền, âm thầm gánh trách nhiệm về mình, để cậu khỏi thấy mất mặt.
Mạnh Viễn Sanh chưa từng được ai bảo vệ và trân trọng đến thế.
Cố tổng đối xử với anh thật sự quá tốt!
Anh nhất định không thể phụ lòng Cố tổng!
Sau đó, Mạnh Viễn Sanh bung hết 200% nhiệt huyết, luyện bài nhảy này đến mức hoàn mỹ.
Dù vậy, trong lòng anh vẫn có chút bất an.
Lỡ như các đạo sư thật sự yêu cầu thêm phần diễn phụ mà bọn họ không thể đáp ứng, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của khán giả cảm thấy họ không có thực lực.
Ấn tượng ban đầu vô cùng quan trọng. Một khi hình thành ấn tượng xấu, hậu kỳ có cố gắng bao nhiêu cũng khó xoay chuyển.
Nhưng nghĩ đến vẻ điềm tĩnh và tự tin của Cố Tinh Thời từ đầu đến cuối, trong lòng anh lại dâng lên một suy nghĩ...
Cố tổng đã sớm có tính toán ứng phó rồi sao?
Đúng lúc trong lòng Mạnh Viễn Sanh còn đang thấp thỏm lo âu, không ngờ Giang Mạch lại trực tiếp bỏ qua luôn phần thể hiện bổ sung.
Mạnh Viễn Sanh:!!!
Cố tổng vậy mà ngay cả chuyện này cũng tính được rồi!!!
Cố tổng đúng là thần tiên mà!
Mạnh Viễn Sanh không thể kìm nén được sự xúc động và vui sướng trong lòng, kéo Trình Tân cúi chào sâu về phía hàng ghế giám khảo: "Cảm ơn lão sư!!"
Giang Mạch:???
Khoan đã!
Có phải mình vừa làm gì đó sai sai không?!