Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 90

 
Tối hôm qua sau khi trở về, Yến Tri Hành trằn trọc trên giường, mãi không thể chợp mắt.

Mấy năm nay, nhịp sinh hoạt của hắn vô cùng điều độ. Đừng nói là mất ngủ, đến cả chuyện thức muộn cũng rất hiếm xảy ra.

Cuối cùng thật sự không tài nào ngủ được, hắn dứt khoát ngồi dậy, tự rót cho mình một ly vang đỏ, ngồi xuống trước ô cửa sổ sát đất, lặng lẽ trầm tư.

Từ sau khi rút khỏi giới giải trí và ra nước ngoài tránh né ánh đèn sân khấu, hắn vẫn luôn sống thu mình, hầu như không quan tâm tới tin tức trong nước.

Mọi người đều tưởng rằng hắn muốn tận hưởng cuộc sống nhàn hạ. Chỉ có bản thân hắn biết, hắn không muốn để mình có cơ hội hối hận.

Cuộc sống của hắn đúng là rất dễ chịu.

Ví như nghỉ ngơi ở đảo tư nhân, thuê trọn du thuyền xa hoa để dạo biển, có người hầu hạ tận tình chỉ vì một mình hắn. Hay như thi thoảng nổi hứng, liền bay thẳng đến Bắc Cực trong đêm chỉ để ngắm một bữa tiệc cực quang.

Hắn đã nếm đủ mỹ thực khắp nơi trên thế giới, lặn biển, trượt tuyết, chơi golf... chỉ cần hắn muốn, mọi thứ đều có thể thực hiện ngay lập tức.

Cuộc sống ấy rất vui vẻ nhưng mỗi khi kết thúc, trong lòng hắn lại luôn xuất hiện một nỗi trống trải khó gọi thành tên.

Cho đến hôm qua, khi Cố Tinh Thời mời hắn làm khách mời.

Trong quá trình diễn xuất, hắn dường như đã tìm lại được cảm giác hăng hái phấn đấu, cảm giác sống động mà lâu rồi hắn không còn nữa.

Bỗng nhiên hắn nhớ lại, năm đó khi hắn quyết định giải nghệ, rút khỏi giới giải trí, Cố Cẩn từng nổi giận tranh cãi với hắn một trận lớn.

Cuối cùng, không thể khuyên được, Cố Cẩn lạnh lùng cười: "Tôi xem cậu chính là rảnh quá đến mức đầu óc có vấn đề. Để rồi xem, có một ngày cậu sẽ hối hận!"

Hình ảnh đó vẫn luôn khắc sâu trong đầu hắn, đến cả sắc mặt của Cố Cẩn khi ấy cũng vẫn nhớ rõ ràng như in, đến tận hôm nay vẫn chưa thể quên.

Yến Tri Hành đột nhiên buông ly rượu xuống, như lẩm bẩm một mình:  "Tôi không phải hối hận. Tôi chỉ là không muốn để người khác phá hủy hình tượng của tôi... Ừm, chính là vậy!"

Hắn tự thuyết phục bản thân như thế, sau đó liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tối nay, biệt thự của hắn đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Yến Tri Hành có chuyên viên trang điểm và stylist riêng. Hắn dặn họ ngày mai bay về nước để hội hợp cùng mình, còn bản thân thì xách theo một phần hành lý, chuẩn bị cọ lên chuyên cơ riêng của Văn Việt.

Tuy rằng cả đêm không chợp mắt, nhưng Yến Tri Hành vẫn tràn đầy tinh thần, kéo tay Cố Tinh Thời bắt đầu tám chuyện rôm rả về tình hình giới giải trí trong nước.

So với hai người trò chuyện khí thế ngút trời, Văn Việt lại suốt dọc hành trình mang theo một tầng áp suất thấp. Mặt lạnh như tiền, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng không dám thở mạnh, càng không dám nhiều lời.

Khó khăn lắm mới đến được Kinh Thị, Văn Việt đang chuẩn bị sắp xếp người tiễn Yến Tri Hành đi cho khuất mắt, thì phát hiện đối phương đã theo Cố Tinh Thời thản nhiên xuống máy bay, còn quay đầu dặn dò: "Ta với Tinh Tinh đến công ty một chuyến, hành lý cứ giao cho cháu lo liệu nhé."

Văn Việt: "......"

Lúc này, Đường Lăng phụ trách tiếp đón vừa mới xuống xe, đã thấy BOSS nhà mình mặt đen như mực, ánh mắt âm trầm như thể bị người ta giật mất mấy chục triệu.

Đường Lăng sững người trong giây lát.

Hắn biết rõ chuyến xuất ngoại lần này của Văn Việt, mục đích chủ yếu là vì Cố Tinh Thời.

Là trợ lý tri kỷ, hắn đã sắp xếp chu đáo mọi thứ từ bữa tối sang trọng đến khách sạn nghỉ ngơi sau đó.

Chỉ là... Cố tổng đâu?

Không thấy bóng dáng Cố tổng đâu cả, mà phía sau Văn tổng lại xuất hiện hai người lạ đang đẩy một đống hành lý cao như núi.

Văn Việt liếc hắn một cái, chỉ nhàn nhạt phân phó: "Tìm người mang đống hành lý này đến khách sạn."

Đường Lăng vừa nghe vừa vội vàng gọi điện phân công người xử lý, đồng thời nhanh chóng bước theo Văn Việt.

Vừa vào trong xe, cảm giác áp lực liền đè ép rõ ràng hơn.

Dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đường Lăng cũng ý thức được tâm trạng BOSS hiện giờ cực kỳ tệ. Vì thế khi báo cáo công việc, hắn cố gắng súc tích ngắn gọn, tuyệt không dám nhiều lời một câu.

So với bầu không khí ngột ngạt bên này, bên phía Cố Tinh Thời và Yến Tri Hành lại vui vẻ vô cùng.

Xe vẫn đang chạy chậm rãi vào bãi đỗ ngầm.

Mà ngay lúc ấy, ở một chiếc xe cách đó không xa, hai paparazzi đang cầm chắc máy ảnh, ẩn nấp chờ thời.

Paparazzi A không nhịn được lẩm bẩm: "Bảo là tin tức lớn cơ mà? Mấy ngày rồi ngồi rình cũng không thấy gì cả!"

Paparazzi B: "Cậu đừng nôn nóng như vậy! Tin tức lớn nào có dễ ngồi rình được chứ! Chúng ta vất vả lắm mới trà trộn vào được đây, chịu khó kiên nhẫn chút đi."

Paparazzi A: "Tôi thấy cái công ty này có gì đáng ngồi rình đâu, chẳng thà đi theo các minh tinh về tận nhà còn dễ bắt tin hơn..."

Lời còn chưa dứt, đã bị paparazzi B vội vàng bịt miệng lại: "Suỵt, đừng nói nữa, cậu nhìn kìa, người vừa xuống xe kia có phải là Cố tổng không?"

Paparazzi A bị che miệng, chỉ có thể lầm bầm ú ớ: "Có gì mà lạ, Cố tổng là ông chủ của Nhạc Thế, xuất hiện ở đây chẳng phải chuyện bình thường sao?"

Paparazzi B: "Tôi nói là người đàn ông đi bên cạnh cậu ta kìa!"

Paparazzi A lập tức trợn tròn mắt.

Hai người lập tức rút máy ảnh ra, xoạt xoạt xoạt chụp lia lịa một loạt ảnh. Mãi đến khi thấy hai người kia bước vào thang máy, họ mới dừng tay, nhanh chóng mở camera kiểm tra lại ảnh.

Paparazzi A nhìn màn hình, hít sâu một hơi: "Tê. Người đàn ông này đẹp trai thật đấ.! Là nghệ sĩ mới Cố tổng vừa ký à?... Mà sao trông quen quen nhỉ?"

Hắn lầm bầm một mình hồi lâu, không thấy paparazzi B đáp lại, bèn nghi hoặc quay sang nhìn thử liền thấy đối phương sắc mặt ngây dại: "Này, cậu sao thế?"

Paparazzi B chỉ vào người đàn ông trong ảnh, giọng run run: "Cậu không nhận ra à?"

Paparazzi A: "Hả?"

Paparazzi B: "Đó là Yến Tri Hành đó!!!"

Paparazzi A: "!!!"

Hai người lập tức quay sang nhìn nhau, đồng thời đọc được ba chữ rõ mồn một trong mắt đối phương: Tin! Cực! Lớn!

Thang máy dừng lại ở tầng của Nhạc Thế.

Cửa vừa mở ra, mấy nhân viên đang đứng ngoài hành lang thấy Cố Tinh Thời liền phấn khích reo lên: "Cố tổng!"

Cố Tinh Thời khẽ gật đầu chào, vừa định dẫn Yến Tri Hành ra khỏi thang máy thì thấy đám nhân viên đồng loạt ngây người.

"Yến...... Yến Tri Hành!!"

"Trời đất ơi! Tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ!"

"Nam thần!!!"

Dù vừa trải qua mười mấy tiếng bay dài, Yến Tri Hành vẫn giữ được vẻ ngoài phong độ, trạng thái tinh thần cực tốt, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi từng người.

Nhân viên của Nhạc Thế vốn dĩ đều là người từng trải, minh tinh tuyến đầu trong giới họ cũng gặp không ít, nhưng Cố Tinh Thời chưa từng thấy họ thất thố như vậy.

Chờ đến khi họ vào công ty, tình hình không những không khá hơn, mà còn ngày càng nghiêm trọng.

Ngay cả Lâm Hạ Dư xưa nay luôn cao quý, lạnh lùng, đối đãi đối thủ chẳng khác nào gió thu cuốn lá, khi bắt tay chào hỏi với Yến Tri Hành, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng mềm mỏng, khiến người ta không khỏi thấy lạ.

Chu Thành Yến thì phấn khởi đến mức xoa tay rối rít: "Cố tổng, Yến thần muốn gia nhập công ty chúng ta sao? Có cần lên phương án xã giao không? Tôi có thể làm cho ảnh mười bảy, mười tám bản ngay bây giờ luôn đó!"

Ngay cả tổ biên kịch như mấy con chim cút xưa nay chẳng thích giao tiếp, cũng lấy hết dũng khí, lôi sổ ra xin chữ ký Yến Tri Hành.

Cố Tinh Thời cuối cùng cũng được tận mắt thấy thế nào gọi là đỉnh lưu chân chính.

Mấy người được gọi là đỉnh lưu bây giờ, đem ra so thì chẳng có cửa.

Toàn bộ Nhạc Thế lúc này chìm trong không khí cuồng nhiệt đu idol.

Người còn giữ được bình tĩnh, e là chỉ có Cố Tinh Thời và Trình Tân.

Trình Tân nhịn không nổi mà ghé tai hỏi nhỏ: "Cố tổng, tôi có câu muốn hỏi..."

Cố Tinh Thời: "Hửm?"

Trình Tân hạ giọng: "Yến Tri Hành cũng bị hệ thống xui xẻo trói hả?"

Cố Tinh Thời: "...Cậu câm miệng cho tôi."

-

Cùng lúc đó, loạt ảnh paparazzi tung ra trên mạng đã gây chấn động khắp nơi.

【 Aaaa! Đây là Yến Tri Hành thật sao!!! 】

【 Yến Tri Hành với Cố tổng??? Không ngờ đến tổ hợp này luôn á! 】

【 Không phải là photoshop đấy chứ? 】

Ngay dưới đó đã có dân kỹ thuật phân tích kỹ ảnh, xác nhận không hề có dấu hiệu chỉnh sửa, tám phần là ảnh thật.

Paparazzi cũng lập tức lên tiếng xác nhận: ảnh chụp được ở bãi đậu xe ngầm của Nhạc Thế.

Tin này vừa nổ ra, loạt hashtag như #Yến Tri Hành Về Nước, #Yến Tri Hành Cố Tinh Thời... ngay lập tức leo thẳng hot search.

Weibo suýt nữa thì sập.

Lập trình viên nước mắt lưng tròng tăng ca cứu hệ thống.

Dù là fan của 10086 hay của Cố tổng, ai nấy đều la hét: "Đây là tình địch cả đời tôi!"

Cư dân mạng thì hoàn toàn phát cuồng:

【Aaaa đúng là Yến Tri Hành! Thật không thể tin nổi là 2024 rồi!! 】

【 Không thể làm việc, không thể học hành! Aaaa nam thần của tui! 】

【 Tui yêu nam thần năm ấy! Khi ảnh giải nghệ, tui cứ tưởng đời này không còn cơ hội thấy lại ảnh nữa! Ai hiểu được tâm tình tui lúc này chứ!! 】

【 Tuy không biết Cố tổng làm cách gì mà khuyên ảnh quay lại, nhưng trước tiên xin được vái Cố tổng một cái! 】

Cũng có người bắt đầu phân tích lý trí:

【Yến Tri Hành về nước? Là muốn tái xuất thật sao? 】

【 Hóa ra Yến Tri Hành xuất thân từ Nhạc Thế, mà Cố tổng lại nắm nhiều tài nguyên điện ảnh như vậy, chẳng lẽ anh ấy định quay lại đóng phim? 】

【 Năm đó Yến Tri Hành là siêu sao ba mảng phim ảnh, âm nhạc, biểu diễn. Không chắc sẽ quay lại làm điện ảnh đâu, biết đâu còn chuẩn bị tổ chức concert ấy chứ! 】

Còn các fan thì đơn thuần chìm đắm trong nhan sắc:

【Gương mặt này, vòng eo này, đôi chân dài này! Ca đúng là soái đến mức không tưởng luôn ấy! [ch** n**c miếng]】

【Nam thần thế mà đã ngoài bốn mươi! Nhìn chẳng khác gì lúc hai mươi cả!】

【Bảo sao người ta nói gu thẩm mỹ trong nước càng ngày càng xuống dốc, thì ra mẹ tụi mình ngày xưa toàn ăn hàng xịn như này đây!】

Còn có một nhóm fan CP cũng không chịu ngồi yên:

【Không ai thấy Cố tổng với nam thần xứng đôi à?】

【Khụ khụ khụ khụ, theo mấy tin tức trước đó thì, nam thần với Văn tổng của Văn thị là quan hệ cậu cháu, mà Cố tổng với Văn tổng lại nghe nói là người yêu...】

【Tự nhiên nhớ đến tình huống kiểu gả cho cậu của bạn trai mình... Xin lỗi không nhịn được!】

【Mấy người vẫn còn hiền đấy, cậu cháu thì sao chứ! Có mấy couple ăn bánh quy còn mùi hơn nhiều!】

【Uầy, đậm mùi thật! Chị gái bà đúng là đỉnh, một miếng ăn luôn ba cái bánh hải đường!】

...

Văn Việt nhìn dòng bình luận trên mạng, sắc mặt càng lúc càng tối sầm lại.

Đường Lăng đã nghe được đầu đuôi sự việc từ nhân viên đội bay, không khỏi thầm đồng cảm với Văn tổng.

Nói gì thì nói, nếu không phải cậu ruột thì cũng chẳng ai nỡ chơi ác với cháu mình như vậy...

Chỉ là cảm thương thì cũng chỉ dám để trong lòng, Đường Lăng vẫn phải mạnh dạn hỏi: "Văn tổng, hay là tối nay đổi sang nhà hàng khác..."

Ban đầu hắn sắp xếp là một nhà hàng phong cách lãng mạn ám muội dành cho tình nhân. Nhưng giờ đã có thêm trưởng bối Yến Tri Hành, nếu không chỉnh chu một chút thì thật không ra thể thống gì.

Ai ngờ Văn Việt lại phớt lờ: "Không cần đổi."

Đường Lăng ngớ ra: "A?"

Văn Việt đứng dậy: "Đến Nhạc Thế."

Lúc này, tòa nhà Nhạc Thế đã bị phóng viên bao vây kín mít, ai ai cũng muốn phỏng vấn Cố Tinh Thời và Yến Tri Hành.

Dù gì đi nữa, nếu Yến Tri Hành thật sự tái xuất giới giải trí, cục diện showbiz nội địa chắc chắn sẽ có thay đổi lớn.

Văn Việt mặt lạnh như tiền bước vào thang máy. Ai ngờ vừa vào đã chạm mặt Yến Tri Hành và Cố Tinh Thời đang chuẩn bị xuống.

Yến Tri Hành thấy Văn Việt thì hơi ngạc nhiên, cau mày hỏi: "Cháu đến đây làm gì?"

Văn Việt: "......"

Vị cậu khiến người ta chướng mắt này.

Văn Việt bình thản nói: "Cháu tới đón Tinh Thời đi ăn."

"Không được đâu." Yến Tri Hành thẳng thừng từ chối: "Tối nay mấy người bạn cũ gọi điện rủ cậu tụ họp, cậu sẽ dẫn Tinh Thời theo để giới thiệu."

Bạn cũ của Yến Tri Hành đều là những nhân vật tầm cỡ, thuộc hàng đỉnh lưu trong giới giải trí hiện tại.

Một cơ hội tốt như vậy, Văn Việt đương nhiên không thể cản trở Cố Tinh Thời được.

Anh chỉ đành nhẫn nhịn: "Nếu vậy, để cháu đưa hai người đi."

"Thôi khỏi." Yến Tri Hành lại dứt khoát từ chối:
"Cậu đã gọi tài xế đến rồi. Cháu bận rộn mà, đừng đứng đây lãng phí thời gian."

Văn Việt: "......"

Thế là cả nhóm cứ thế bước vào thang máy xuống tầng.

Tài xế của Yến Tri Hành nhanh chóng lái xe tới, ông mở cửa mời Cố Tinh Thời lên xe.

Cố Tinh Thời lại quay đầu nhìn về phía Văn Việt.

Dù đã ngồi lên xe, anh vẫn chưa rời đi ngay.

Trạng thái của Văn Việt trên máy bay, Cố Tinh Thời đều thu hết vào mắt.

Thật ra cậu cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cậu chợt nghĩ, bấy lâu nay, người chủ động tiến về phía mình luôn là Văn Việt.

Vậy thì hôm nay, để cậu chủ động một lần.

Cố Tinh Thời quay sang nói với Yến Tri Hành: "Yến ca, đợi em một lát."

Nói xong, cậu liền chạy về phía Văn Việt.

Văn Việt vẫn nhìn về phía xe không chớp mắt. Khi thấy Cố Tinh Thời chạy tới, hơi sững người một chút, nhưng cũng nhanh chóng hạ cửa kính xe xuống: "Sao vậy?"

Cố Tinh Thời hơi khom người: "Anh lại gần đây một chút, em có chuyện muốn nói."

Văn Việt không chút nghi ngờ, nghiêng đầu lại gần.

Cố Tinh Thời cúi đầu xuống.

Văn Việt chỉ cảm thấy môi mình chợt mềm nhũn.

Trong đầu lập tức trống rỗng.
 

Bình Luận (0)
Comment