Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 92

 
Văn Việt nhấn mở bài đăng mà paparazzi đã thả lên Weibo.

Bên trong chỉ có một tấm ảnh chụp. Dù hơi tối, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là tầng hầm đỗ xe của Thiên Thành Nhị Kỳ.

Lúc đó, bọn họ phát hiện có paparazzi rình rập ở tầng hầm này nên đã cho người dọn dẹp một lần rồi. 

Không ngờ lũ paparazzi kia lại trốn được, không bị xử lý sạch sẽ, thậm chí còn lén lút tung ảnh ra ngoài.

Trong ảnh, Cố Tinh Thời hai tay chống lấy thành cửa sổ xe, chiếc cổ mảnh khảnh bị người ta giữ chặt, bị ép ngửa ra sau. Lông mày cậu hơi cau lại, màu đỏ ửng từ má lan cả lên vành tai.

Yết hầu Văn Việt khẽ động.

Trước khi gặp Cố Tinh Thời, anh cực kỳ khinh thường mấy trò kiểu này.

Lại không ngờ, bản thân có thể thấm đến mức nghiện như vậy.

Lúc này, Đường Lăng gọi điện thoại đến: "Văn tổng, trên Weibo đang lan truyền tin về mối quan hệ của ngài với Cố tổng..."

Văn Việt cụp mắt xuống: "Là thật."

"Ơ..." Đường Lăng ban đầu còn định nói rằng kiểu ảnh hôn môi như này mà phát tán thì có thể ảnh hưởng đến hình tượng của ngài với Cố tổng, nên hỏi có cần liên hệ với đội paparazzi để gỡ xuống không. 

Nhưng nếu Văn tổng đã nói vậy, chẳng lẽ thật sự là liên hôn rồi?!

Chẳng lẽ Văn thị sắp có chuyện vui thật à?!

Đường Lăng nhanh chóng đổi giọng: "Vâng, đúng rồi, tiệc của Cố tổng với Yến tổng bên kia đã kết thúc. Có cần chuẩn bị xe đến đón Cố tổng không ạ?"

Văn Việt: "Đi chuẩn bị đi."

Anh ngừng lại một chút rồi bổ sung: "Chuẩn bị thêm một bó hoa."

Đường Lăng: "Đã rõ."

Cúp điện thoại xong, Đường Lăng lập tức bắt tay vào làm việc không ngơi nghỉ.

Chờ đến khi Văn Việt lái xe rời đi, hắn mới thở dài một tiếng.

Cuối năm nay có nhận được đại hồng bao của boss hay không, xem ra là phải trông cậy vào đợt này rồi.

Nghĩ đến đây, hắn liền gọi điện cho Tôn Hồng Phi.

Nhưng người thường phản ứng kịch liệt nhất với mấy chuyện kiểu này là Tôn Hồng Phi, hôm nay lại phá lệ bình tĩnh: "Không phải rất bình thường sao? Nói thật thì, Văn tổng với Cố tổng ở bên nhau lâu như vậy rồi mà giờ mới bị chụp được, tôi mới thấy không tưởng tượng nổi đó."

Đường Lăng: "......"

Tôn Hồng Phi: "Đường tổng trợ cứ yên tâm. Tôi, lão Tôn lấy tiền đồ ra thề, cuối năm nay Văn tổng với Cố tổng nhất định có tin vui! Đại hồng bao của cậu với tôi chắc chắn không thiếu phần đâu!"

Đường Lăng: "... Vậy xin nhận lời tốt lành của ông."

Nhưng nếu hai người bọn họ bên này còn đang vui vẻ thì nội bộ Nhạc Thế lại không yên chút nào, đặc biệt là group fan club của Cố tổng, mấy bạn nhỏ ở đó suýt nữa thì bốc cháy.

Trình · không cần mẹ thiên hạ · Tân:【Các huynh đệ!!! Tên Văn Việt kia thật sự khinh người quá đáng rồi đó!! 】

Fan số 1 duy nhất của Cố tổng _ Tần: 【+1】

Trình · không cần mẹ thiên hạ · Tân: 【 Gì mà liên hôn chứ! Chẳng lẽ không thể là Cố tổng đi ở rể sao?! 】

Fan số 1 duy nhất của Cố tổng _ Tần: 【 ?!! Anh nói cái quỷ gì vậy? Không thể xem kỹ lại bình luận của netizen à?! 】

Cố tổng đệ nhất fan đầu thanh: 【 Nhìn cái tư thế kia đi! Biết đâu là anh ta cưỡng ép Cố tổng thì sao! [phẫn nộ] 】

Mạnh Viễn Sanh ( fan trung thành ): 【 Tuy rằng anh ta từng bảo vệ Cố tổng, nhưng cũng không thể cưỡng ép ý nguyện của Cố tổng được! 】

Nguyễn Hi Âm ( nhặt được Sanh ca là mất hết lý trí fan): 【Mọi người bình tĩnh đã nào, có khi nào, Cố tổng cũng thật sự hưởng thụ không? 】

Mọi người: 【!!! 】

Fan số 1 duy nhất của Cố tổng _ Tần: 【Nhưng lần trước Cố tổng còn nói là không có yêu đương với Văn tổng mà? Không yêu đương mà đã thân mật như vậy thì chẳng phải là chơi lưu manh à?! 】

Nguyễn Hi Âm ( nhặt được Sanh ca là mất hết lý trí fan): 【Cũng là lần trước thôi mà, biết đâu giờ đã fall in love rồi thì sao? 】

Cố tổng đệ nhất fan đầu thanh: 【Cũng... cũng không phải là không thể chấp nhận được... 】

Mạnh Viễn Sanh ( fan trung thành ): 【 Không lẽ là Văn Việt đang báo ân? 】

Trình · không cần mẹ thiên hạ · Tân:【 Nguyễn muội, em vẫn còn quá non, để anh nói cho em biết, nam nhân không có một ai tốt đẹp hết!! 】

Ngay giây tiếp theo, toàn bộ group rơi vào trầm mặc.

Chỉ vì muốn mắng Văn Việt một câu, mà mắng luôn cả chính mình và cả hội...

Không hổ là cậu, Trình Tân!

Một lúc lâu sau, Nguyễn Hi Âm mới yếu ớt lên tiếng:【Tân ca, chơi đao cũng không cần phải kiểu giết địch một ngàn, tự tổn hại tám ngàn như vậy đâu...】

-

Mà bên kia, Cố Tinh Thời vẫn chưa hay biết nghệ sĩ nhà mình đã tự biên tự diễn ra 800 màn kịch não bổ.

Lúc thấy cái Weibo kia, cậu đang bàn chuyện hóa giải khủng hoảng với Yến Tri Hành.

Yến Tri Hành như bừng tỉnh: "Tôi nói rồi mà, sao lúc đó cậu đi lâu vậy..."

Cố Tinh Thời: "..."

Cậu lại không thể giải thích gì, chỉ có thể căng da đầu nói: "Yến ca, chúng ta tiếp tục nói về Biên Sĩ Thành đi..."

Yến Tri Hành nở nụ cười đầy thấu hiểu: "Được, nói chuyện công trước."

Cố Tinh Thời: "......"

Cậu giả vờ như không thấy ánh mắt trêu chọc của Yến Tri Hành, ho nhẹ một tiếng: "Đại tiểu thư  Trang gia, Trang Nguyên Chiêu, lúc trước chọn Biên Sĩ Thành thay vì những cậu ấm môn đăng hộ đối, chủ yếu là vì thấy ông ta thật thà, nghe lời."

"Trang Nguyên Chiêu đắm chìm trong sự nghiệp, thật ra căn bản không có ý định kết hôn. Nhưng với người làm chính trị thì một cuộc hôn nhân ổn định rất quan trọng. Cho nên, chỉ cần Biên Sĩ Thành không gây ra tai tiếng lớn, để tránh phiền phức, bà ấy sẽ vẫn giữ ông ta bên mình. Vì vậy, nếu chuyện cũ năm đó của Biên Sĩ Thành bị khui ra, cũng không ảnh hưởng gì mấy, ngược lại còn có thể giúp ông ta cảnh giác hơn..."

Yến Tri Hành như đang cân nhắc điều gì: "Chuyện này, em làm sao biết được?"

Vấn đề này, Cố Tinh Thời đã chuẩn bị sẵn trong đầu, định nói ra.

Ai ngờ Yến Tri Hành lại khoát tay: "Là thằng nhóc Văn Việt kia giúp em tra ra chứ gì?"

Văn gia tuy làm ăn kinh doanh, nhưng trong giới chính trị cũng có không ít quan hệ. 

Có điều, dùng đến những mối quan hệ đó thì cái giá phải trả cũng không nhỏ. Xem ra thằng nhóc Văn Việt kia, tình cảm sâu đậm hơn tôi nghĩ nhiều đấy!

Cố Tinh Thời: "..."

Thôi thì, cái nồi này để Văn Việt gánh thêm một cái cũng được.

Yến Tri Hành cảm khái xong, lại nói tiếp: "Em nói tiếp đi."

Cố Tinh Thời: "Biên Sĩ Thành tất nhiên không cam lòng làm người phụ thuộc vào Trang Nguyên Chiêu, nên mấy năm nay luôn tìm đủ mọi cách để leo lên trên. Trong khoảng thời gian đó, ông ta đã làm không ít chuyện trái pháp luật. Nếu những việc này bị phanh phui, ông ta cũng đừng mong yên ổn ngồi trên cái ghế hiện tại."

Yến Tri Hành có chút lo lắng: "Nhưng mà, mấy chuyện đó chắc khó mà tìm được chứng cứ, đúng không?"

Cố Tinh Thời: "... Em có cách."

Yến Tri Hành kinh ngạc nhìn hắn. Trong đầu không tự chủ mà não bổ thành một bộ phim. Ngày Cố Cận kề giường bệnh trước khi chết, giao phó bí mật, Cố Tinh Thời ẩn nhẫn nhiều năm, lặng lẽ thu thập chứng cứ, cuối cùng thay người kia báo thù.

Ánh mắt hắn tức thì trở nên kỳ quái: "Ơ, sao cháu ngoại của tôi lại không phải là em nhỉ?"

Cố Tinh Thời: "...?"

Vừa mới bước vào, cháu ngoại nào đó Văn Việt: "...?"

Mặc kệ Yến Tri Hành đang cảm khái chuyện gì đó không đầu không đuôi, Văn Việt liền đi thẳng tới chỗ Cố Tinh Thời, mở miệng hỏi: "Xử lý xong rồi chứ?"

Cố Tinh Thời vừa thấy anh, trong đầu lập tức hiện ra cảnh nụ hôn cuồng nhiệt khi nãy, hơi lúng túng dời ánh mắt đi chỗ khác: "Cũng gần xong rồi..."

Văn Việt: "Vậy để tôi đưa em về trước."

Một bên, Yến Tri Hành: "?"

Hắn nhìn cháu mình một cái đầy khó tin, cuối cùng nhịn không được gọi giật lại: "Khoan đã! Còn cậu cháu đâu?"

Văn Việt nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không phải cậu có tài xế riêng à?"

Yến Tri Hành: "!!"

Cái kiểu cháu ngoại gì vậy trời! Không thể nhận!

Văn Việt chẳng hề nao núng, cúi tay xuống, rất tự nhiên mà nắm lấy tay Cố Tinh Thời.

Nhưng ngay giây sau, Cố Tinh Thời lại tách các ngón tay anh ra, đan tay mình vào giữa, mười ngón đan xen siết chặt.

Cậu nghiêng đầu, mỉm cười: "Phải như này mới đúng chứ."

Văn Việt nhìn nụ cười kia của cậu, chỉ cảm thấy một ngọn lửa trong lòng chợt bùng cháy, ánh mắt dừng trên đôi môi mềm kia không dời nổi.

"Tinh Thời, tôi..."

Cố Tinh Thời bỗng cảnh giác hẳn lên, cắt ngang lời anh: "Đi nhanh đi. Lỡ như có paparazzi thì toi!"

Văn Việt: "..."

Vì thế, hai người liền kiểu lén lút trốn trốn tránh tránh mà leo lên xe.

Cố Tinh Thời thở phào nhẹ nhõm, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Chúng ta đi......"

Sau đó, cậu đã bị bó hoa hồng rực rỡ trong tay vị đại thúc trước mặt làm cho ngẩn người, đến mức quên luôn câu định nói tiếp theo.

Mùi hương ngào ngạt của hoa lan tỏa khắp xe. Qua làn hoa, ngũ quan của Văn Việt như cũng trở nên ôn hòa hơn hẳn: "Tiểu Tinh, chúng ta dính scandal lâu như vậy, có thể giả thành thật được không?"

Tim Cố Tinh Thời lập tức đập loạn. c** nh* giọng lẩm bẩm: "Lại không chịu đứng đắn. Dựa theo cái tiến độ scandal này, ngày mai chắc em phải vác bụng chạy đi mất."

Văn Việt: "..."

Phun tào xong, nhịp tim của Cố Tinh Thời tựa hồ cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Cậu mím môi, ngẩng đầu lên, khẽ nở nụ cười nhợt nhạt với Văn Việt: "Xin chỉ giáo nhiều hơn, bạn trai mới ra lò của em."

Trái tim Văn Việt bị cậu làm cho lúc lên lúc xuống, rồi bất ngờ, không kịp phòng bị mà bùng nổ thành một đóa pháo hoa.

Anh đột ngột nghiêng người tới gần, giam chặt Cố Tinh Thời trên ghế, ánh mắt lướt qua trán, sống mũi, rồi dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của cậu, giọng nói khàn khàn: "Vậy, bạn trai mới ra lò có thể hôn em được không?"

Cố Tinh Thời vội nói: "Nhưng mà còn paparazzi..."

"Không có, tôi nhìn rồi."

Thấy Cố Tinh Thời vẫn còn lưỡng lự, Văn Việt đưa tay lấy bó hoa trong lòng ngực cậu ra, chắn giữa hai người.

"Hiện tại không có ai thấy..."

Âm cuối khẽ dính lấy nhau, rồi tan biến giữa kẽ răng đôi bên.

-

Biên Sĩ Thành thế nào cũng không ngờ, kế hoạch ông ta tỉ mỉ sắp đặt, lại có thể bị phá giải dễ dàng đến vậy.

À không, nói chính xác hơn là còn tiện thể đẩy scandal giữa Văn Việt và Cố Tinh Thời nổi thêm một đợt nữa.

Nghĩ tới đây, ông ta tức đến mức đá bay luôn cái bàn trước mặt.

Yến Tri Hành với Cố Tinh Thời, hai người kia tại sao vận mệnh lại tốt đến vậy chứ?

Thật sự chỉ là mệnh tốt thôi sao?

Vốn là kẻ đa nghi, mà scandal kia lại xuất hiện đúng thời điểm kỳ lạ như vậy, Biên Sĩ Thành làm sao nhịn được mà không suy nghĩ nhiều.

Năm đó, ông ta từng định khiến Nhạc Thế phá sản hoàn toàn, triệt để hủy diệt cái thương hiệu đó. Không ngờ Cố Cẩn lại để lại một đường lui, tuy rằng đã bán sạch tài sản công ty, nhưng vẫn cố giữ cái tên Nhạc Thế, thậm chí không biết từ đâu đào ra được một người thừa kế.

Lúc ấy ông ta từng cho người đi điều tra, phát hiện chẳng qua là một tên nhóc vừa mới tốt nghiệp, liền không để trong mắt.

Ai ngờ được, một tên nhóc con như thế, trong mấy năm ngắn ngủi lại có thể vực dậy Nhạc Thế đến mức này, thậm chí còn dây dưa không rõ với gia chủ Văn gia.

Mà kẻ tên Văn Việt đó, lại là cháu ngoại của Yến Tri Hành!

Yến Tri Hành rõ ràng đã rút khỏi giới nghệ sĩ, tại sao còn quay lại?

Ông ta lại nhớ đến năm đó, Yến Tri Hành dẫn ông ta đi giao tiếp xã hội. Khi ấy, mọi người đều cười nói vui vẻ với Yến Tri Hành, nhưng đến lượt ông ta thì toàn bị đối xử lạnh nhạt, coi như không tồn tại.

Chỉ cần Yến Tri Hành có mặt, thì ông ta chẳng khác nào người vô hình.

Quả nhiên, lần này Yến Tri Hành trở lại rầm rộ như thế, những kẻ từng lạnh nhạt với ông ta lại quay ra nhiệt tình nịnh bợ Yến Tri Hành, còn chủ động tổ chức tiệc phong yến cho y.

Thậm chí, chính Yến Tri Hành còn đích thân mời ông ta.

Biên Sĩ Thành trong lòng có quỷ, một mặt ghen tị Yến Tri Hành, mặt khác lại sợ chuyện năm xưa bị lộ, Yến Tri Hành muốn trả thù.

Nếu đã như vậy, chi bằng tiên hạ thủ vi cường.

Để phòng bất trắc, hắn định ra tay trước một bước nhưng không ngờ lại bị hóa giải đơn giản đến vậy!

Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, nhưng ông ta vẫn tự trấn an mình.

Không sao, chuyện này ông ta làm rất kín kẽ, bọn họ không thể biết là do ông ta được.

Dù cho có biết đi nữa thì sao? Hiện tại ông ta có quyền có thế, chẳng lẽ bọn họ có thể làm gì được hắn?

Đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên là người thân tín của ông ta: "Biên ca! Chết rồi! Chuyện anh bảo tôi làm trước đó bị người ta bóc lên mạng rồi!!"

Biên Sĩ Thành: "!!!"
 

Bình Luận (0)
Comment