Văn Việt vừa nhận được tin nhắn từ Yến Tri Hành, lập tức vội vàng chạy tới.
Dù sao thì, chân trước 10086 vừa mới tung bằng chứng phạm tội của Biên Sĩ Thành, chân sau Trang Nguyên Chiêu đã mời bọn họ đến ăn cơm, thế nào cũng không giống chuyện gì tốt đẹp.
Tuy hiện tại Nhạc Thế trong ngành đã có chút danh tiếng, nhưng so với Trang Nguyên Chiêu đang nắm trong tay quyền lực thực sự thì đúng là không đáng để nhắc đến.
Nếu đối phương thực sự muốn làm khó Cố Tinh Thời, e là cậu không có chút khả năng phản kháng nào.
Mà then chốt của vấn đề, chính là nằm ở Trang Nguyên Chiêu.
Trực tiếp trở mặt tuyệt đối không thể, cách duy nhất chính là nâng cao thân phận của Cố Tinh Thời, khiến Trang Nguyên Chiêu phải dè chừng vài phần.
Anh đích thân mở miệng nói ra hai chữ vị hôn phu, cho dù đối phương là nhà cái* thế lực cỡ nào, cũng phải cân nhắc đôi chút.
*Nhà cái ở đây mang nghĩa dân gian, chỉ người có địa vị hoặc thế lực cao trong một cuộc chơi, tình huống, không phải nghĩa cờ bạc.
Quả nhiên, ánh mắt Trang Nguyên Chiêu lướt qua hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, ý vị sâu xa mà nói: "Đã sớm nghe nói Văn tổng và Tinh Khi tình cảm sâu đậm, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là tình thâm nghĩa trọng."
Cố Tinh Thời: "..." Chị thật ra là muốn nói anh ấy bị luyến ái não đúng không?
Lúc trước Văn Việt chỉ lo Trang Nguyên Chiêu sẽ làm khó Cố Tinh Thời, căn bản không rảnh quan sát tình hình xung quanh. Giờ bình tĩnh lại mới phát hiện, Biên Sĩ Thành sớm đã không còn ở đây, mà Trang Nguyên Chiêu đối với Cố Tinh Thời cũng không có vẻ gì là thù địch, ngược lại còn có chút thân thiết.
Cố Tinh Thời lúc này mới kéo tay anh, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra.
Văn Việt: "......"
Tuy nhiên, đối mặt với ánh mắt chế nhạo từ cả Trang Nguyên Chiêu lẫn Yến Tri Hành, anh cũng không buông tay Cố Tinh Thời ra, ngược lại còn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nói: "Vừa rồi tôi quá lo lắng nên có phần thất lễ, mong Trang bộ trưởng không để bụng."
Trang Nguyên Chiêu: "......"
Tuy trong bữa ăn có chút đoạn nhạc nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là khách và chủ đều vui vẻ.
Sau bữa cơm, Văn Việt bỏ mặc c** nh* Yến Tri Hành ở lại, tự mình đưa Cố Tinh Thời về.
Yến Tri Hành: "......"
Hắn sớm nên nghĩ ra rồi!
Thằng cháu ngoại khốn này đúng là bạch cấp! (Tạm dịch: vô cùng khốn)
Cũng may lương tâm của Cố Tinh Thời vẫn chưa mòn: "Vậy có ổn không? Nếu không thì để Yến ca về trước..."
Yến Tri Hành đắc ý lườm Văn Việt một cái đầy khiêu khích.
Chỉ tiếc, nửa câu sau của Cố Tinh Thời liền giội cho hắn một gáo nước lạnh: "Tiện đường thôi."
Yến Tri Hành: "......"
Văn Việt liếc qua hắn, giọng nói vừa nhàn nhạt lại đầy cảm giác ưu việt đáng ăn đòn: "Đúng vậy, dù sao cậu cũng từng sáng sớm dậy nhiều lần rồi, không tiếc thêm chút thời gian đâu."
Yến Tri Hành: "......"
Hắn thật sự sớm nên nghĩ đến!
Một cái ổ chăn sao có thể bò ra hai loại người chứ!
Văn Việt đưa Yến Tri Hành tới khách sạn, chẳng thèm khách sáo, lập tức đuổi hắn xuống xe. Một câu tạm biệt cũng không buồn nói, nghênh ngang rời đi như thể sợ hắn bám dính.
Chỉ còn lại Yến Tri Hành đứng bên lề đường, ngậm đầy khói xe, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: "Tiểu tử thúi!"
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng dưới lầu nhà Cố Tinh Thời. Lúc này trong xe chỉ còn hai người bọn họ, Văn Việt mới trầm giọng nói: "Hôm nay tôi nói em là vị hôn phu của mình, thật ra..."
Cố Tinh Thời hiểu chuyện, lập tức tiếp lời: "Em biết, chỉ là kế sách tạm thời thôi mà."
"Không chỉ là kế sách tạm thời." Văn Việt nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt sáng lên một tầng cảm xúc, kích động xen lẫn chân thành: "Nếu như đó là suy nghĩ thật lòng của tôi thì sao?"
Cố Tinh Thời hơi ngẩn người.
Thật ra, thời gian bọn họ ở bên nhau cũng chưa dài, nhưng so với tưởng tượng, cậu lại thích ứng nhanh đến bất ngờ.
Chỉ là từ bạn trai lên vị hôn phu, vẫn có chút nhanh quá.
Văn Việt như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, liền dịu giọng nói: "Em không cần cảm thấy áp lực. Tôi sẽ không ép em làm bất kỳ điều gì em không muốn."
Cố Tinh Thời biết rất rõ, trong mối quan hệ giữa hai người, Văn Việt là người động lòng trước, cũng là người dùng tình sâu hơn.
Tình cảm vốn chẳng có gì gọi là công bằng, nhưng không hiểu sao, cậu luôn cảm thấy, như vậy Văn Việt thật sự có phần đáng thương, khiến cậu không kiềm được mà muốn xót xa.
Thấy thái độ của cậu bắt đầu buông lỏng, Văn Việt lập tức được đà leo lên, ghé sát tai cậu, giọng nói ám muội thì thầm: "Vậy thì có thể cho tôi một chút ngọt ngào trước không?"
Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai khiến Cố Tinh Thời khẽ rùng mình một cái, cả người mềm nhũn: "Ngọt ngào gì cơ?"
Văn Việt thuận thế gác cằm lên vai cậu, tay phải siết chặt eo hắn, giọng trầm thấp thì thầm: "Tôi muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em."
Cố Tinh Thời ngẩn người.
Chỉ vậy thôi à?
Văn Việt nhẹ nhàng cọ cọ vào gáy cậu, giọng khàn khàn ẩn chứa một tia uất ức khó phát hiện: "Không có c** nh*, không có mấy nghệ sĩ của em, cũng không có công việc gì cả. Chỉ có em, với tôi, gặp nhau thôi."
Nghe vậy, trong lòng Cố Tinh Thời đột nhiên dâng lên một tia áy náy mơ hồ.
Ở bên bạn trai mới hình như mình có hơi lơ là?
Cậu vươn tay chống lên ngực Văn Việt, lòng bàn tay cảm nhận được nhịp phập phồng khe khẽ nơi đó, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng xuyên qua lớp sơ mi, truyền đến rành rọt.
Ngón tay Cố Tinh Thời nhẹ nhàng trượt xuống dưới, rõ ràng cảm giác được cơ bắp bên dưới lớp vải bỗng siết chặt lại.
Trán Văn Việt rịn mồ hôi mịn, hầu kết khẽ chuyển động lên xuống, giọng nói khàn khàn như bị chặn lại nơi cổ họng, vừa bất lực vừa kìm nén: "Tinh Thời ..."
Nhưng ngay giây tiếp theo. "Cạch!" Tiếng dây an toàn được tháo ra.
Cố Tinh Thời lập tức rút tay về, như một chú cá trạch trơn tuột, nhẹ nhàng thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Mở cửa.
Xuống xe.
Một chuỗi động tác liền mạch không chút chần chừ.
Văn Việt bị cảm giác này treo lơ lửng giữa chừng, mặt không biểu cảm nhưng lại lộ ra nét gợi cảm khó nói, khuôn mặt lạnh lùng ấy lại phảng phất mấy phần t*nh d*c chưa kịp phát tiết.
Cố Tinh Thời hoàn toàn không để ý, ngược lại còn cúi người, nắm cằm anh, nhẹ nhàng hôn một cái.
Sau đó cười híp mắt: "Bạn trai thân yêu, anh nói là gặp mặt mà."
"Nhưng cái này, gọi là hẹn hò."
Văn Việt nén hơi thở, giọng trầm thấp khẩn thiết: "Được không?"
Cố Tinh Thời nghiêng người hôn anh, nhẹ giọng đáp: "Mai gặp."
-
Trang Nguyên Chiêu hành sự quả quyết, sấm rền gió cuốn. Không bao lâu sau, họ đã nghe tin Biên Sĩ Thành bị điều tra. Mất đi sự bảo hộ của Trang Nguyên Chiêu, con đường phía trước của ông ta hầu như đã định nửa đời còn lại e là phải trải qua sau song sắt.
Cố Tinh Thời cũng bước vào giai đoạn bận rộn mới, chỉ có thể thỉnh thoảng tranh thủ chút thời gian để hẹn hò cùng Văn Việt.
Cuộc sống từng ngày cứ thế trôi qua, giản đơn mà đủ đầy.
Phải đến mấy tháng sau, bản án dành cho Biên Sĩ Thành mới được tuyên.
Trang Nguyên Chiêu không hề lưu tình, phán sao thì là như vậy, mười lăm năm tù giam.
Nhìn thấy bản án, Cố Tinh Thời khẽ thở dài một hơi.
Xem như là cho chú Đường một lời công đạo.
Đúng dịp ngày giỗ của chú Đường, cậu mang theo tế phẩm và bản án in giấy, cùng Yến Tri Hành và Văn Việt cùng nhau đến nghĩa trang.
Bọn họ dâng lễ vật, rồi đốt bản án như là gửi về nơi cửu tuyền cho người đã khuất.
Yến Tri Hành vừa đốt giấy vàng mã, vừa lải nhải: "Haiz, không ngờ Biên Sĩ Thành lại là cái loại người này. Tôi đã nói rồi mà, ánh mắt của cậu đúng là chẳng ra gì, có lòng tốt đi cứu chó hoang, tâm huyết nuôi nấng, cuối cùng lại đổi lấy kết cục như vậy. Cũng may cậu ta làm ác gặp ác báo, cậu cứ yên tâm nhắm mắt đi, mau đầu thai sớm một chút..."
"Nói thêm cho cậu biết, cũng không cần lo Nhạc Thế. Cuối cùng thì nhân phẩm của cậu cũng bùng nổ một lần, Tinh Thời bây giờ đã quản lý Nhạc Thế còn giỏi hơn cả cậu lúc trước..."
Yến Tri Hành có chút thương cảm.
Hắn và Cố Cẩn từng sát cánh phấn đấu, tuy rằng sau này thường xuyên cãi nhau, nhưng tình nghĩa giữa hai người vẫn chưa từng phai.
Cố Tinh Thời không nói gì.
Thực ra cậu cũng không quá thân thiết với chú Đường. Khi còn nhỏ, ba từng đưa cậu đến Kinh Thị, gặp mặt một lần, chỉ vậy mà thôi.
Ký ức đã trở nên mơ hồ, trong ấn tượng chỉ còn là một người chú với tính tình ôn hòa, kiên nhẫn. Không ngờ lần gặp lại, ông đã qua đời.
Cậu từng nghe luật sư nói rằng, trước khi mất, chú Đường đã thay cậu trả sạch toàn bộ nợ nần của Nhạc Thế, để lại cho cậu một công ty hoàn toàn trong sạch. Có lẽ vì còn lưu luyến, ông mới để lại di ngôn khiến cậu kiên trì suốt một năm trời.
Sau này, khi Cố Tinh Thời đảm nhiệm vai trò người đại diện, cậu xem lại những tư liệu được lưu trong máy tính.
Đó đều là những bài học và kinh nghiệm mà chú Đường tích góp được trong suốt quãng thời gian làm người đại diện. Ông tin tưởng nghệ sĩ của mình, luôn nỗ lực tạo cho họ cơ hội tỏa sáng, nhưng đồng thời cũng yêu cầu họ nghiêm túc rèn luyện kỹ năng chuyên môn.
Chỉ tiếc rằng, những lý tưởng thuần phác ấy, trong giới giải trí nóng nảy lại trở nên quá đỗi ngây thơ.
Cuối cùng, trong quyển ghi chép của mình, Đường thúc từng hoang mang tự hỏi: "Những gì mình làm có đúng không?"
Cố Tinh Thời nhìn bức ảnh người đàn ông ôn hòa trên bia mộ, nhẹ giọng nói: "Chú Đường, chú đã làm đúng rồi."
Nhạc Thế hiện giờ, chắc hẳn là điều chú vẫn luôn mong muốn được thấy.
Văn Việt dường như cảm nhận được sự thương cảm trong lòng cậu, lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay cậu, ôn tồn an ủi.
Chờ giấy vàng mã cháy hết, Cố Tinh Thời quay sang Yến Tri Hành: "Yến ca, chúng ta về thôi."
Yến Tri Hành lại xua tay: "Hai người cứ về trước, tôi muốn ở lại nói thêm vài lời với ông ấy."
Cố Tinh Thời và Văn Việt nhìn nhau một cái, rồi đồng thanh đáp: "Được."
Hai người cùng nhau rời khỏi nghĩa trang.
Chỉ là trước khi đi, Cố Tinh Thời không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Trời bay lất phất mưa phùn, phủ lên người bọn họ, thế nhưng Yến Tri Hành, người vốn luôn chú trọng hình tượng, lúc này lại chẳng màng để ý. Hắn thậm chí ngồi xổm xuống, cứ như thật sự đang trò chuyện cùng một người bạn cũ.
Văn Việt vốn định đưa Cố Tinh Thời về, nhưng cậu lại nắm tay anh nói: "Chúng ta đi dạo một chút nhé."
Văn Việt từ trước đến nay vẫn luôn chiều theo ý cậu: "Được."
Nghĩa trang ở nơi khá hẻo lánh, tuy có phần hoang vắng nhưng phong cảnh lại rất đẹp, và đặc biệt là vô cùng yên tĩnh. Văn Việt cầm ô che mưa, ngăn cách cơn mưa bụi đang rơi lất phất.
Cố Tinh Thời bỗng nhiên nói: "Thật ra, ngày ba mẹ em mất, cũng là thời tiết như hôm nay."
Văn Việt siết chặt tay cậu.
Cố Tinh Thời rất hiếm khi nói về chuyện riêng của mình. Cậu lúc nào cũng tràn đầy sức sống, giống như một mặt trời nhỏ tỏa sáng và sưởi ấm mọi người xung quanh. Nhưng Văn Việt biết, trong lòng cậu vẫn luôn có một góc khuất giấu đi những nỗi đau, chẳng ai hay.
Thế nhưng, Cố Tinh Thời không hề nhắc đến nỗi đau ấy, mà chỉ kể về những tháng ngày hạnh phúc bên cha mẹ lúc nhỏ.
Trong đầu Văn Việt hiện lên hình ảnh một gia đình ba người ấm áp.
Một người mẹ dịu dàng, một người cha nho nhã và một Cố Tinh Thời tinh nghịch.
Một gia đình hoàn toàn khác với gia đình của anh.
Qua những lời kể của cậu, Văn Việt có thể cảm nhận được, Cố Tinh Thời từng thực sự hạnh phúc, chỉ tiếc là hạnh phúc ấy đã khép lại đột ngột khi cậu còn đang học trung học.
Cố Tinh Thời cười nói: "Ba mẹ em chưa từng đặt ra yêu cầu gì cho em. Học giỏi cũng được, kém cũng được. Ngoan ngoãn cũng được, nghịch ngợm cũng không sao. Họ luôn nói đời người chẳng có gì ghê gớm, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết."
Những lời ấy, sau này, đã trở thành nguyên tắc sống của anh.
Văn Việt trầm giọng: "Họ dạy em rất tốt."
Cố Tinh Thời ngẩng đầu lên, đắc ý: "Đúng không? Em cũng thấy thế!"
Một thoáng thương cảm trong lòng Văn Việt bỗng chốc tiêu tan. Đúng vậy, đây mới chính là Cố Tinh Thời luôn kiêu ngạo, ấm áp, rực rỡ như vậy.
Anh siết tay cậu chặt hơn: "Năm sau thanh minh, tôi đi cùng em đến thăm ba mẹ nhé."
Cố Tinh Thời tức giận chọc anh một cái: "...Đừng tưởng rằng anh nói mấy lời cảm động như thế là em sẽ tha cho chuyện anh âm thầm sửa lại thân phận cho mình đâu đấy!"
Văn Việt: "......"