Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 14


Phá hư cảnh tượng không chỉ có cơ hội hấp dẫn sự chú ý của Boss, mà còn có thể gia tăng giá trị nghèo khó, Tiêu Lam cùng Lạc thừa dịp ở những nơi sưu tầm manh mối tìm cơ hội lặng lẽ đặt một vài cơ quan hẹn giờ ở các góc chết.

Thời gian vừa vặn lúc vòng lựa chọn thứ ba kết thúc, sau khi hoàn toàn rời khỏi phó bản, tất cả đều nhờ vào phán đoán chính xác của Lạc.
Về phần Trương Đông tức giận đến nỗi thu hồi lại lễ vật, ai thèm quan tâm chứ, ấn tượng về phong thư hàng ế cùng chữ ký của hắn bộ chưa đủ sâu hay sao?
Tiêu Lam tính nhẩm một chút, sau khi hãm hại Trương Đông thì cậu đại khái nhận được hơn mười vạn giá trị nghèo khó.

Nếu đặt trong tình huống bình thường thì cậu sẽ buồn đến mức không muốn ăn cơm, nhưng mà hiện tại cậu lại thấy chưa được thõa mãn cho lắm.

Đáng tiếc chung điểm siêu thị thật sự không có vật gì đáng giá, cơ sở vật chất lại cũ nát, cho dù phá hủy toàn bộ cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Hiện tại, cơ thể cảm nhận được gia tăng thêm một chút sức lực, Tiêu Lam hy vọng bản thân có thể nghèo thêm một chút.

Nghèo khó, nhưng mà lại làm cho người ta hạnh phúc đến thế đấy.
Trong bóng đêm, chữ viết của Lạc xuất hiện:
[Tôi cảm giác tốt hơn nhiều rồi, tiên sinh]
Tiêu Lam vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Thật sao? So với lúc trước thì như thế nào?"
[So với lúc trước tốt hơn nhiều, có lẽ tôi có thể bắt đầu thử ngưng tụ thực thể]
Tiêu Lam cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Thật may quá."
Sau khi trợ giúp cậu thoát khỏi sự tấn công của Lâm Nghiêm và tên lưu manh xăm tay, Lạc vẫn luôn trong trạng thái suy yếu.

Cuối cùng sau khi thảo luận kỹ năng với cậu, Lạc cứ như thế chìm vào yên lặng.


Tiêu Lam thực sự rất lo, lo rằng liệu hắn có gặp vấn đề gì lớn không nếu cứ như vậy, sau đó hắn vẫn không tỉnh lại.
Tuy rằng trò chơi trong thế giới này rất nguy hiểm, nhưng thời điểm có Lạc đồng hành bên cạnh, không khí có vẻ thoải mái hơn một chút.

Chính là cùng nhau trải qua ba tiếng liên tục trong trò chơi, Tiêu Lam đột nhiên phát hiện bản thân vậy mà lại dần quen với sự tồn tại của Lạc.
Quả nhiên có đồng đội support rất dễ gây nghiện.
Trong thế giới tối đen như mực, một ánh sáng bỗng xuất hiện.
Tiêu Lam đến gần mới nhận ra, quầng sáng này có chút vặn vẹo mơ hồ, đây hẳn là khu vực ngoài trò chơi, nhưng không chắc lắm liệu đây là hiện thực hay chỉ là không gian do trò chơi tạo ra.
Tiêu lam cũng không vội đi tới, cậu hỏi Lạc: "Anh có cần lưu lại nơi này thêm một chút không?"
[Không cần, tiên sinh.

Năng lực mà tôi hấp thụ được cũng đủ để tôi dùng trong một thời gian]
Tiêu Lam lúc này mới yên tâm, bước từng bước chậm rãi ra khỏi đó.
*
Mới vừa bước ra, không khí nhân gian ồn ào náo nhiệt liền đập thẳng vào mặt cậu.
Nơi này tầng tầng lớp lớp đều là nhà cao tầng, tạo thành vài đường thẳng đâm thẳng lên bầu trời, đem không trung chia thành nhiều khối nhỏ.

Trên lầu có treo vô số bảng hiệu neon, khiến những mảng sáng tối không được hài hòa cho lắm, không những thế bên ngoài còn lộ ra rất nhiều đường ống dẫn, cùng với lớp trang trí xấu xí.

Mặt đất cũng không bằng phẳng, khắp nơi đều có dấu vết bị tàn phá, còn đọng lại không ít nước.
Trên tòa nhà người đi tới đi lui không ngừng, bất luận nam nữ đều lộ ra khí thế nghiêm nghị, nhìn qua cũng biết không nên đụng vào, cũng không có ít người lẩn mình vào những góc tối nhìn ra bên ngoài với mục đích không mấy tốt đẹp.
Tóm lại, thoạt nhìn chỉ là những người dân chất phác, cùng với hàng trăm bộ dáng nhân tài khác nhau.
Đột nhiên bên cạnh Tiêu Lam vang lên một giọng nói vui vẻ: "Ha! Anh mới tới đây chắc là người mới đúng không."

Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, là một thiếu niên tóc xoăn với làn da rám nắng, bộ dạng có vẻ mười bảy tuổi, đôi mắt to tròn, giữa hàng lông mày lộ ra vài tia xui xẻo, cả người toát ra vẻ vô hại.
Từng trải qua chuyện của Lâm Nghiêm, Tiêu Lam có chút cảnh giác, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thiếu niên tóc xoăn cười tươi: "Em là người nhận nhiệm vụ hướng dẫn người mới."
Nói xong, tóc xoăn còn chỉ chỉ về phía Tiêu Lam xuất hiện: "Nơi này là trạm dừng chân của người chơi.

Phía sau anh chính là lối ra chuyên dành cho người chơi mới, thế giới Hàng Lâm cấp cho một nhiệm vụ, chính là người chơi lâu năm phải dẫn đường và giới thiệu cho người mới."
Sau đó nhóc trực tiếp đem nhiệm vụ mở ra cho Tiêu Lam xem, như là một bằng chứng chứng minh bản thân không hề nói dối.
Xác nhận không sai, Tiêu Lam mới buông bỏ vài phần cảnh giác, đối với tóc xoăn gật đầu chào hỏi: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Lam."
Thiếu niên tóc xoăn vô cùng cởi mở: "Xin chào nha, tôi tên là Vương Thái Địch, là một người chơi sơ cấp."
Tiêu Lam nhịn không được nhìn chằm chằm vào thiếu niên với mái tóc xoăn, làn da rám nắng và đôi mắt to tròn trước mặt, tên của người này cũng thật là..
Phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Lam, Vương Thái Địch đắc ý nói: "Nghe nói năm đó mẹ em ngay lần đầu tiên nhìn thấy em liền quyết định đặt tên này, he he, bởi vì em và con Teddy [1] nuôi trong nhà thực sự nhìn giống nhau như đúc."
Tiêu Lam: "..

thật là một cái tên hay."
Nữ đại nhân này đặt tên con mình theo tên thú cưng thật sự quá tuyệt vời, may mà nhà cô không nuôi chó Husky (# ̄ω ̄)
Vương Thái Địch nói: "Anh có thể để em dẫn đường không? Nhiệm vụ sẽ do Thế giới Hàng Lâm giám sát cho đến khi hoàn thành mới thôi."
Tiêu Lam gật gật đầu chấp nhận.
Tiếp theo, Vương Thái Địch một bên đem Tiêu Lam dạo quanh trạm dừng chân của người chơi, một bên giải thích cho cậu về thế giới Hàng Lâm.
Người chơi chia làm bốn loại: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp và người chơi khế ước.
Loại trước đều có số lượng qua cửa nhất định, thế giới Hàng Lâm sẽ căn cứ vào thực lực cá nhân của mỗi người để phân chia, mỗi người sẽ tiến vào trò chơi khác nhau, người chơi cao cấp nếu vào sân chơi cấp thấp sẽ bị giảm bớt năng lực.


Đặc biệt nhất là người chơi khế ước, nghe nói bọn họ ký khế ước cùng với thế giới này, nếu muốn thì có thể rời khỏi trò chơi, nhưng số lượng cực nhỏ, Vương Thái Địch cũng chưa thấy qua bao giờ.
Mà người chơi sau khi qua cửa sẽ được tăng cường thể chất, điểm này Tiêu Lam tựa hồ đã đoán được.
Mỗi người chơi tại trạm dừng chân này đều sẽ tự động được cấp một căn phòng, trừ khi phải được chủ tòa nhà cho phép nếu không thì bất cứ người nào cũng không được vào.

Hơn nữa nơi ở của người chơi cũng phân chia theo cấp bậc, người chơi sơ cấp đại khái chỉ được ở trong một căn phòng nhỏ không quá hai mét vuông, cơ bản có lẽ chỉ chứa được mỗi cái giường đi.
Về phần đồ ăn cùng với đồ sinh hoạt cá nhân, nơi này cung cấp chuỗi hệ thống nhà ăn và cửa hàng miễn phí.
Nhưng nếu muốn thứ gì tốt thì cần phải dùng đạo cụ giao dịch, chỉ có điều đạo cụ đối với người chơi sơ cấp thực sự rất quý, cho nên có thể đi vào những cửa hàng như thế này chính là thể hiện năng lực và thân phận của bản thân.
Trạm dừng chân này thậm chí còn có cửa hàng thú cưng, nhưng mà bên trong đều là những loại bình thường nhất, nếu muốn thú cưng cao cấp có thể chiến đấu thì người chơi phải tự tìm trong trò chơi.
Nghe đến đó Tiêu Lam không khỏi cảm thán, thế giới Hàng Lâm thật sự là một nơi tốt nha, thậm chí còn bao ăn bao ở.

Phòng nhỏ có là cái gì, tốt xấu gì còn có phòng nha! Cậu xưa nay chỉ được ngủ tại nơi gió lọt hằng ngày mưa dột hằng năm đó, còn bị đuổi nữa chứ..
Còn về thức ăn miễn phí, cậu sẽ không bao giờ..

phải ăn cơm hộp hết hạn nữa rồi, đây là cái chốn thần tiên gì đây!
Vương Thái Địch an ủi nói: "Anh cũng đừng nản lòng, tuy rằng cuộc sống của người chơi sơ cấp có tương đối khó khăn, nhưng mà chỉ cần cố gắng, chúng ta vẫn có thể thăng cấp, đến lúc đó có thể --"
Vương Thái Địch quay đầu lại nhìn Tiêu Lam, không ngờ đập vào mắt nhóc lại là khuôn mặt đầy vẻ kích động của cậu, lời an ủi đầu môi cũng không muốn thốt ra nữa.
Tiêu Lam: "Nơi này thật là tuyệt vời!"
Vương Thái Địch: "..."
Sao biểu tình của anh lại giống như đang đi đến khách sạn nghỉ dưỡng vậy hả?
Chẳng lẽ thời đại phát triển quá nhanh, hiện tại tâm lý người mới đã mạnh mẽ đến mức này rồi hay sao? Nhóc không khỏi nhớ lại khuôn mặt như màu đất [2] của mấy người mình dẫn đường lần trước, sau đó lại nhìn nhìn Tiêu Lam, trên đám tóc xoăn của Vương Thái Địch treo đầy dấu chấm hỏi.
Nhóc dứt khoát đổi đề tài, hỏi thăm về trò chơi Tiêu Lam mới trải qua.
Nghe tới lúc Tiêu Lam nói bọn họ mười một người nhưng chỉ có hai người qua cửa, còn xuất hiện một người chơi làm kẻ phản bội, dọa đám tóc xoăn trên đầu Vương Thái Địch đều sợ hãi.

Anh à, rốt cuộc cuộc đời này đã khiến anh gặp cái gì mà giờ anh mới bình tĩnh được như vậy hả.
Vương Thái Địch nói: "Tỉ lệ tử vong của người mới bình thường sẽ không quá một nửa, trận này của anh cũng thật đáng sợ quá rồi.


Nếu em hợp tác với người ta, kết quả đồng đội lại nhận nhiệm vụ hủy diệt toàn đội..

Ái chà, đảm bảo em xong đời."
"Ai, không đúng, không phải em vẫn luôn tổ đội với anh trai của em sao? Anh trai em sẽ không bao giờ hãm hại em!" Vương Thái Địch như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Tiêu Lam: "Cậu còn có anh trai?"
Vương Thái Địch: "Đúng vậy, anh trai em siêu lợi hại! Sau khi ba mẹ em gặp tai nạn mà qua đời, tất cả đều do anh trai em chăm lo, ba năm trước đây khi rơi vào thế giới Hàng Lâm cũng là anh ấy luôn chiếu cố tôi, hiện tại anh ấy đã là người chơi cao cấp rồi."
Tiêu Lam: "Có thể hay không mạo muội hỏi một chút, vì sao anh trai cậu đã là người chơi cao cấp, mà cậu.."
Mặt Vương Thái Địch hơi xụ xuống: "Em cũng đâu có muốn ăn hại như vậy, kỹ năng của em tên là [Tôi không có hứng thú với tiền], chính là chỉ cần có tiền thì mọi lời nói đều trở thành hiện thực, nghe qua có phải rất lợi hại hay không?
" Nhưng mà muốn kích hoạt kỹ năng này trước tiên phải kiếm được một trăm triệu! Một trăm triệu lận đó trời đất quỷ thần ơi! Cho tôi thêm ba mươi năm nữa cũng làm không được (T▽T)..
Tiêu Lam: "..."
Thảm quá.
"À đúng rồi, người chơi phải bảo mật tuyệt đối thông tin kỹ năng của mình, ngàn vạn lần không thể tùy tiện nói cho người khác nghe đâu biết không?" Vương Thái Địch ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
Từ từ, nhóc có nhớ rõ chính mình mấy phút trước còn mới nói cái gì không..
Tâm tình Tiêu Lam có chút phức tạp, may mà đứa nhỏ này có đại ca toàn tâm che chở.

Bằng không có thể sớm bị người ta hại chết rồi, thậm chí không cần hãm hại cũng có thể tự mình tìm đường chết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Về chuyện hai anh em, bọn họ đã từng cùng nhau tham gia phó bản sân khấu của phu nhân Bella, về bẫy rập thì xem xong rồi lại nói.
Ai quy định tính tình tác giả phải ôn nhu, ta ở trên mạng lập tức cho các người biết cái gì gọi là khó chịu vì bị bẫy.
Gỡ rối:
[1] Teddy: Loài chó Teddy.[2] mặt như màu đất: Có thể hiểu nôm na là sợ hãi đến mức xanh xám cả mặt.

.

Bình Luận (0)
Comment