Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 211


Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 
Kỳ Ninh vội vã rời khỏi bệnh viện.
Bác sĩ vốn là một công việc bận rộn, rất khó tan ca đúng hạn.
Hôm nay tan ca lại chậm trễ một hồi, y vốn đã hẹn thời gian gặp mặt với bạn trai Sầm Duy của mình rồi, bây giờ cũng đã vượt qua thời gian hẹn.
Y đã không nhớ rõ mình đã đến muộn bao nhiêu lần, nhưng có lẽ là cũng cùng học ngành y, Sầm Duy vẫn rất thấu hiểu cho y, chưa từng có vì thế mà giận y.
Hai người học cùng một trường, Kỳ Ninh cao hơn Sầm Duy hai lớp.
Hiện tại Kỳ Ninh đã muốn chính thức trở thành bác sĩ, mà Sầm Duy còn phải phiền não chuyện thực tập.
Đi trên đường, không ít người đều đưa ánh mắt nhìn về Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh đối với chuyện này đã quen, y là bạch tạng bẩm sinh, một đầu tóc bạc cộng thêm làn da tái nhợt trong đám người rất dễ thấy, hơn nữa dung mạo xuất sắc và dáng người cao gầy, thường xuyên trở thành tiêu điểm trong tầm mắt người khác.
Kỳ Ninh một đường nhìn về phía trước không chớp mắt chạy tới địa điểm đã hẹn, là một nhà hàng ở gần làng Đại Học.
Y liếc mắt một cái liền thấy được Sầm Duy đang ngồi bên cửa sổ chơi điện thoại.
Sầm Duy là loại nam sinh kiểu dương quang, nhìn qua sạch sẽ sang sảng, vóc dáng cao cùng Kỳ Ninh không sai biệt lắm, rất nhiều bạn bè cũng thích cười, nhưng không hề cẩu thả.
Điểm tâm trước mặt Sầm Duy đã ăn xong rồi, cậu đại khái là rất đói, nhưng là vẫn kiên nhẫn chờ Kỳ Ninh tan ca, thậm chí cũng không gọi điện thoại thúc giục.
Kỳ Ninh ngồi đối diện cậu: "Thật có lỗi, anh lại đây chậm."
Sầm Duy ngẩng đầu nở nụ cười, tươi cười ấm áp, là phong cách hoàn toàn khác với Kỳ Ninh trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Làm bác sĩ mà, bận rộn là rất bình thường luôn, làm việc lâu như vậy chắc anh đói bụng rồi đúng ko?"
Sầm Duy đưa menu tới trước mặt Kỳ Ninh: "Học trưởng*, anh xem xem muốn ăn cái gì,em vừa mới hỏi thăm qua, ở đây được hoan nghênh nhất chính là này nè…."
(*đàn anh lớp trên, tính edit đàn anh nhưng mà lỡ edit bên cốt truyện chính rồi) 
Kỳ Ninh một bên nghe Sầm Duy giới thiệu còn chuyên nghiệp hơn người bán hàng, một bên gọi món.
Lúc chờ đợi thức ăn được đưa lên, Sầm Duy lấy từ trong túi ra một cái hộp tinh xảo đưa cho Kỳ Ninh: "Tặng cho anh, học trưởng."
Kỳ Ninh tiếp nhận, có chút nghi hoặc: "Hôm nay là ngày gì sao?"
Sầm Duy nói: "Không phải, chỉ là em đi trên đường thấy được, cảm thấy anh sẽ thích nên mua thôi."
Kỳ Ninh mở hộp ra.
Bên trong là một chiếc dây chuyền bằng bạc phong cách phục cổ vòng cổ, hoa văn bên trên tinh xảo đẹp đẽ, chỗ khớp có cái nút có thể mở ra.
Y ấn xuống cái nút, mặt dây mở ra, bên trong là ảnh chụp Sầm Duy mặc áo blouse trắng quay đầu lại lộ ra nụ cười tươi, Kỳ Ninh nhớ rõ tấm ảnh này còn là do mình chụp.
Sầm Duy cười hì hì hỏi: "Em có đẹp trai không?"
Kỳ Ninh gật gật đầu: "Đẹp trai."
Sầm Duy còn chờ y nói tiếp cơ, nhưng kết quả là không có, đôi mắt cậu trông mong nhìn Kỳ Ninh: "Học trưởng, anh chỉ đáp cho có lệ em thôi…"
Kỳ Ninh liếc nhìn cậu một cái, không nói gì, lại cẩn thận mà đeo dây chuyền lên cổ.
Được rồi, xem ra hai chữ đẹp trai cũng đã là cực hạn của Kỳ Ninh rồi.
Không bao lâu, món bọn họ gọi đã lên bàn, hai người bắt đầu dùng cơm.
Nhìn thấy dáng vẻ Kỳ Ninh ăn cơm, Sầm Duy đột nhiên nghĩ tới chuyện không lâu trước: "Học trưởng, hôm nay có nữ sinh hỏi em làm sao tiến công chiếm đóng đóa hoa cao ngạo lạnh lùng của học viện Y đó!"
Kỳ Ninh không nhanh không chậm hỏi: "Vậy em nói như thế nào?"
"Trên thực tế là học trưởng anh theo đuổi em mà, em nói tình hình thực tế thôi, chỉ là không ai tin…." Sầm Duy đem một ngụm rau nhét vào miệng, căm giận bất bình nhai nuốt, "Chẳng lẽ muốn em ngồi cỗ máy thời gian quay về quá khứ theo đuổi anh sao?"
Kỳ Ninh nhìn thấy cậu, khóe miệng mang theo một chút mỉm cười: "Sao nào? Em muốn thể nghiệm một chút lạc thú theo đuổi anh hả?"
Sầm Duy nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu: "Em cảm thấy học trưởng sẽ không để ý tới người mình không có hứng thú đâu….

Nói chứ, học trưởng sao anh thích em vậy?"
Bởi vì chứng bạch tạng và bề ngoài xuất chúng của Kỳ Ninh, cộng thêm cái loại thích cách lạnh lùng cự người ngàn dặm này, không ít người đang âm thầm trộm gọi y là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, thuộc loại mục tiêu theo lý không thể tiến công chiếm đóng trong truyền thuyết. 
Kết quả y lại vào lúc sắp tốt nghiệp năm ấy đột nhiên có bạn trai, tin tức này lúc ấy nhấc lên gợn sóng không nhỏ trong trường, cái tên Sầm Duy liên quan cũng trở thành cái tên mọi người đều biết.

Kỳ Ninh bình tĩnh nói: "Nhất kiến chung tình."
Sầm Duy có chút kinh ngạc: "Khi nào? Năm ba đại học và anh cùng nhau tham gia hoạt động sao?"
Kỳ Ninh nói: "Năm nhất."
"Năm nhất?" Sầm Duy không hiểu ra sao, "Năm nhất….

Chúng ta hình như chỉ gặp nhau một lần à…."
Kỳ Ninh bình tĩnh tiếp tục ăn bữa tối: "Một lần, đủ rồi."
Kỳ Ninh cũng không biết vì cái gì, khi đó tư liệu của y bị rơi, một sinh viên mới vừa vào học chạy lại đây đem tư liệu trả lại cho y.
Rõ ràng không phải cảnh tượng đặc biệt gì, cũng không có phát sinh đối thoại đặc biệt gì, nhưng nụ cười như ánh mặt trời của đối phương cứ như chiếu vào trong lòng y, sau đó cũng dần mọc rễ nẩy mầm trong cuộc sống.
Thẳng đến sau đó bọn họ bởi vì hoạt động lại gặp mặt, y liền vâng theo trái tim mình, lựa chọn chủ động tới gần.
Sau đó nữa, là tình huống hiện tại.
Đại khái duyên phận giữa người với người trong lúc đó chính là như vậy chăng, có người cuối cùng cả đời cũng không đi đến bên nhau, có người lại chỉ cần một lần gặp mặt là đủ rồi.
Kỳ Ninh cảm thấy chính mình thật may mắn, vào lúc tuổi trẻ như vậy đã gặp được người muốn cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại.
Mà đối phương tựa hồ cũng nghĩ như vậy.
Cơm nước xong, hai người cùng nhau tản bộ không mục đích ở ngã tư đường.
Sầm Duy nói về sắp xếp của mình: "Ngày mai em sẽ bắt đầu thực tập ở khoa cấp cứu, còn đang hồi hộp đây nè."
Kỳ Ninh nói: "Dựa theo khả năng của em sẽ có thể đảm nhiệm thôi, nhưng khoa cấp cứu thật sự vất vả lắm."
Sầm Duy nhìn dòng xe cộ chảy như nước: "Em không sợ vất vả, trước đây em bởi vì gặp tai nạn xe cộ vào cấp cứu.

Em nhớ rõ bác sĩ khi đó chữa bệnh và chăm sóc, cố gắng cứu em như thế nào, lúc ấy em đã nghĩ, sau này em cũng muốn trở thành một người như thế."
Kỳ Ninh quay đầu nhìn Sầm Duy, dưới ngọn đèn ban đêm, trong mắt cậu tựa như cất chứa ánh sao.
Sầm Duy quay đầu nhìn Kỳ Ninh: "Hai người chúng ta đều là bác sĩ, xem ra sau này thời gian ở cùng một chỗ rất có hạn rồi."
Kỳ Ninh nói: "Đúng vậy, nhưng chúng ta còn có rất nhiều năm nữa, từ từ đến đi."
Sầm Duy nở nụ cười: "Với lại, chờ chúng ta đều về hưu thì cùng đi du lịch vòng quanh thế giới nữa!"
Kỳ Ninh bật cười: "Khi đó đều là hai ông già rồi."
Sầm Duy nói: "Ông già cũng có thể du lịch vòng quanh thế giới mà, đến lúc đó tất cả mọi người đều nhường chỗ ngồi cho chúng ta, thật tốt rồi còn gì."
Hai người một đường cười nói đi xa, thân ảnh bọn họ hòa vào dòng người, dần dần khó có thể tìm kiếm.
Về đến nhà, Kỳ Ninh tùy tay xem tin tức, chờ nhìn đến một tin "Nữ nhân viên công sở tan ca một mình bị gϊếŧ".
Hung thủ vẫn chưa bị bắt, chỉ có lộ ra chân dung được vẽ lại theo miêu tả của người chứng kiến. 
Chuyện bị phát hiện cách bệnh viện Sầm Duy làm việc rất gần, y bèn đem tin tức này share cho Sầm Duy xem.
【 Em cẩn thận một chút 】
【 Đáng sợ quá, nhưng học trưởng anh cũng phải cẩn thận nha, bệnh viện anh làm việc cũng không tính quá xa 】
【 Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon 】
【 Ngủ ngon =3=】
Ngày cứ theo lẽ thường trôi qua, không có phát sinh chuyện gì đặc biệt.
Đến một tuần sau, ngày Sầm Duy thực tập.
Đêm khuya này, Sầm Duy đang trực, khoa cấp cứu tiếp nhận một bệnh nhân gặp tai nạn giao thông. 
Sau khi kiểm tra, may mà chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, Sầm Duy liền xử lý miệng vết thương cho hắn.
Động tác của Sầm Duy không lão luyện thuần thục bằng bác sĩ lâu năm, lại cẩn thận tỉ mỉ băng bó rất khá.
Xử lý xong miệng vết thương, cậu dặn dò người đàn ông một chút những việc cần chú ý sau đó.

Bỗng nhiên Sầm Duy cảm thấy người đàn ông này nhìn có vài phần quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ rõ gặp ở đâu, cậu lại nhìn thêm một chút, vẫn không nhớ nổi.
Quên đi, người cuối tuần này cậu gặp còn nhiều hơn mấy tháng trước đó, căn bản nhớ không ra, thật sự là nhớ không nổi người này.
Hơn nữa đối phương cũng không cùng chào hỏi với cậu, hẳn là không phải người quen, có thể cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp qua đi.
Sầm Duy cất bước xoay người sang chỗ khác, thu dọn lại dụng cụ chữa bệnh.
Bệnh nhân nhìn qua thành thành thật thật chuẩn bị rời đi lại lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thẳng theo bóng dáng Sầm Duy, hắn cảm nhận được đối phương đang đánh giá, chẳng lẽ là….

bác sĩ này phát hiện ra cái gì?
Ánh mắt người đàn ông rũ xuống, che lại  ánh sáng hung ác cất giấu bên trong.
Vài ngày sau.
Sầm Duy đi trên đường, tan ca về nhà.
Khoa cấp cứu quả nhiên bề bộn nhiều việc, cậu thực tập lại là bệnh viện nổi tiếng, quả thực bận rộn đến chân không chạm đất.
Vừa mới hoàn thành xong một ca đêm, lập tức lại tiếp theo, tới thời điểm rốt cục có thể tan ca đã qua mười một giờ đêm.
Hiện tại Sầm Duy cảm giác đầu của mình đều đặc nghẹt lại, chỉ muốn tìm một cái giường nằm xuống ngủ đến trời đất mịt mù.
Sầm Duy lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn: "Đã vài ngày không gặp học trưởng rồi."
Đang chuẩn bị gửi tin nhắn, cậu lại nhìn thời gian: "Quên đi, học trưởng chắc đang nghỉ ngơi rồi…"
Sầm Duy thu hồi điện thoại, quyết định vẫn là về nhà sớm một chút.
Đường nhỏ này khá hoang vắng, tuy rằng cậu là một chàng trai trưởng thành rồi, nhưng buổi tối đi vẫn không tính là quá an toàn.
Bỗng nhiên, một bóng người từ lùm cây bên cạnh xông ra.
Sầm Duy còn không kịp phản ứng, một con dao cũng đã đâm thẳng vào ngực cậu.
Đau đớn bén nhọn từ ngực truyền đến, Sầm Duy ngẩng đầu nhìn người đàn ông đâm mình, phát hiện người này hình như có chút quen mắt, nhưng nghĩ không ra.
Ánh mắt gã đàn ông dõi theo cậu: "Mày không phải nhận ra tao?"
Sầm Duy không hiểu ra sao: "Ông là ai….

Tôi không biết ông…"
Gã đàn ông không chút nào để ý đến lời cậu nói, nâng tay lại đâm một dao về phía cậu.
Sầm Duy cảm thấy không hiểu ra sao, sao đột nhiên có một người xông ra muốn công kích cậu?
Nhưng bản năng nói cho cậu biết, hiện tại cũng không phải là thời điểm giảng đạo lý với đối phương, cậu cố gắng phát ra tấn công con dao, đẩy đối phương một phen, chạy hướng về vừa rồi đi tới.
Nhưng cậu đã bị thương, chạy trốn nghiêng ngả lảo đảo.
Hơn nữa vết thương trên ngực không ngừng có máu tươi trào ra, làm cậu cảm giác thân thể càng ngày càng vô lực.
Sầm Duy rất rõ ràng biết, tiếp tục như vậy không được, cậu phải lập tức xử lý miệng vết thương, chỉ là người phía sau vẫn đuổi theo không bỏ.
Rất nhanh, người nọ cũng đã đuổi theo cậu.
Không đợi Sầm Duy phản kháng, lưỡi dao sắc bén cũng đã đâm vào thân thể cậu, một dao tiếp theo một dao, giống như có thù hận thấu xương gì.
Không biết sau bao nhiêu dao, kẻ hành hung bỏ lại Sầm Duy còn chưa tắt thở, biến mất trong bóng đêm.
"Ư… Tại sao….

Tại sao ông phải…." Sầm Duy một mình nằm trên mặt đất lạnh như băng, cảm giác sức mạnh trong thân thể đang tiêu tán đi, cậu muốn báo cảnh sát hoặc là gọi 120, nhưng ngón tay lại nặng trĩu, một chút cũng không động đậy được.
Đôi mắt luôn mang theo ý cười của Sầm Duy dần dần mất đi thần thái, cậu nhìn thấy sao trời trên đỉnh đầu, môi khẽ nhúc nhích, thì thào gì đó không ai nghe rõ.

Cuối cùng, cậu ngừng hô hấp.
Lại một lần nữa có người bị gϊếŧ, vụ án khiến cho oanh động.
Trải qua cảnh sát đích toàn lực phá án và bắt giam, rốt cục tập trung  được thân phận kẻ phạm tội hiềm nghi.
Người này tên là Lục Nhâm, là một tội phạm đã từng gϊếŧ người bỏ trốn, nữ nhân viên văn phòng bị gϊếŧ trước đó và cái chết của Sầm Duy đều do hắn gây nên.
Cảnh sát trực tiếp tuyên bố treo giải thưởng công khai tên này, cũng tăng tiền thưởng lên tới trăm vạn, hy vọng quần chúng có thể tích cực cung cấp manh mối.
Kỳ Ninh nhìn camera.
Trên màn hình, gã đàn ông không ngừng dùng dao đâm vào Sầm Duy, mỗi một dao đều là dùng sức như vậy, từng chút một chặt đứt sự sống của Sầm Duy.
Ngay sau khi người nọ rời đi, Sầm Duy còn có ý định giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại thất bại.
Bờ môi của cậu khép mở, rõ ràng không có âm thanh, Kỳ Ninh lại đọc ra được nội dung trong đó——
"Học trưởng….."
Máu tươi kia làm ánh mắt Kỳ Ninh đau đớn.
Trong đầu y hiện lên một vài phương án cấp cứu, nhưng mà không dùng được.
Đây là phát lại của camera ghi hình, giờ phút này Sầm Duy đang nằm trong nhà xác, mặt không chút máu làm cậu vô cùng tái nhợt, không thấy được chút hơi thở nào khi còn sống.
Sầm Duy, đã chết.
Màn hình hắt ra ánh sáng, trên mặt Kỳ Ninh không chút biểu cảm, ánh mắt lại đen tối không rõ.
Lục Nhâm thấy được lệnh truy nã mình, trong lòng thấy rất phiền.
Sau khi cảm thấy mình bị nhận ra, hắn đã theo dõi bác sĩ kia vài ngày, rốt cục tuyển chọn một vị trí thích hợp để xuống tay.
Ai biết cái nơi chim không thèm ỉa này vậy mà có camera, còn vừa vặn quay được hắn.
Hiện tại khắp nơi đều là tin tức về hắn, quả thực muốn thành hot acc trên mạng rồi.
Điều này khiến hắn làm sao cũng không dám đi, chỉ có thể tìm một tòa nhà cũ chờ phá bỏ trong thành phố mà trốn tránh.
Nơi này tuy rằng không nước không điện, nhưng là đã không ai còn ở, với hắn mà nói là một chỗ an toàn.
Chỉ là trước đó hắn gặp tai nạn xe cộ bị thương vài ngày không đổi thuốc, miệng vết thương đã sắp bắt đầu nhiễm trùng, hắn cũng không dám đi ra ngoài mua thuốc.
Hôm nay hắn thật sự chịu không nổi, quyết định thừa dịp buổi tối đi nhà thuốc trộm một chút.
Đêm khuya, Lục Nhâm cẩn thận rời khỏi nơi ẩn thân.
Hắn chỉ dám hoạt động ở không ai lại không có camera theo dõi này, mấy chỗ này đất rộng còn không có đèn đường, làm cho hắn một đường đi tới cực kỳ gian nan.
Càng không hay ho chính là, cũng sắp đến nhà thuốc gần đó, hắn lại dẫm nát nắp một cái giếng kiểm tra ống nước ngầm.
Kết quả cái giếng kiểm tra ống nước ngầm đó căn bản không phải cái hoàn chỉnh, đại khái là một sản phẩm thay thế lâm thời, một bước là đạp vỡ, còn làm chân hắn kẹt vào trong đó. 
Phía dưới có cái gì đó bén nhọn vẽ ra trên đùi hắn một miệng vết thương rất sâu, miệng vết thương máu chảy ròng ròng, mắt thấy là biết không tốt.
Nếu cứ ngây ngốc một đêm như vậy, ngày hôm sau chắc chắn thi thể hắn cũng đã lạnh rồi.
Lục Nhâm cố gắng kéo nửa ngày cũng chưa thể kéo chân ra được, còn đau đến hắn đổ mồ hôi đầy đầu.
Bỗng nhiên hắn nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Lục Nhâm cẩn thận nhìn qua hướng âm thanh truyền đến.
Đó là một chàng trai mặc áo gió màu đen, vóc dáng cao gầy, một đầu tóc đen, trong tay cầm theo một cái rương da.
Người nọ tựa hồ chỉ là đi ngang qua, lại vào lúc đi ngang người hắn thì dừng lại. 
Lục Nhâm tuy rằng không thể cử động, lại nhịn không được trộm nắm chặt dao.
Không nghĩ tới người nọ lại quay đầu hỏi hắn: "Có cần hỗ trợ gì không? Tôi là cái bác sĩ."
Thoạt nhìn bộ dáng ôn hòa mười phần, hơn nữa hình như còn không biết hắn.
Lục Nhâm lóe lên ý nghĩ, cả người giả bộ thành dáng vẻ thành thật hàm hậu, nói chính mình là tới thành phố tìm việc, lúc về nhà không cẩn thận bị mắc kẹt.
Bác sĩ quả nhiên là có lòng tốt, y kéo Lục Nhâm ra, giúp đỡ hắn trở về nơi ở tạm.
Còn nương theo ánh sáng ngọn nến mỏng manh trong phòng xử lý  miệng vết thương cho hắn.
Sau khi làm xong hết thảy, bác sĩ cùng Lục Nhâm tán gẫu: "Sao chú lại ở nơi này, nơi này cũng không có điện nước, cũng không có những người khác ở lại."
Lục Nhâm đáp cho có lệ: "Không phải tôi không có tiền sao, nơi này tuy rằng có khổ một chút, nhưng ở không cần tiền."
Hắn một bên giả bộ hàm hậu tươi cười, một bên đánh giá bác sĩ này.
Tuy rằng người này nhìn qua dáng vẻ giống như không biết mình, nhưng khó bảo toàn sau đó y có biết hay không, có nên….
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn là nói: "Cám ơn cậu, không biết nên xưng hô như thế nào?"
Bác sĩ nói: "Tôi họ Kỳ."

Lục Nhâm nói: "Bác sĩ Kỳ, con người cậu thật tốt."
Bác sĩ Kỳ lại hỏi lại: "Sao lại nói như vậy?"
Lục Nhâm bị hỏi mà sửng sốt, phản ứng này hình như có hơi quai quái, hắn vẫn là nói: "Bởi vì cậu giúp tôi đó."
Bác sĩ Kỳ lại nở nụ cười, y cười nhưng cúi đầu, mang theo vài phần cảm giác khàn khàn, lại mang theo một chút điên cuồng.
Y cười đứng lên, đi đến rương da của mình.
Lục Nhâm cảm giác không hiểu ra sao, người này không phải là người điên đấy chứ?
"Bác sĩ Kỳ cậu làm sao vậy?" Hắn đang muốn thò cổ qua nhìn xem tình huống, lại đột nhiên cảm giác đầu hơi choáng, "Ôi sao tôi chơi choáng váng đầu rồi….

Có thể giúp tôi xem sao không…."
"Ồ, tôi đây đến giúp ông nhìn xem." Bác sĩ Kỳ ôn hòa nói.
Nhưng vào thời điểm y quay người thì lại dọa Lục Nhâm nhảy dựng.
Chỉ thấy trên mặt bác sĩ Kỳ xuất hiện một chiếc mặt nạ mỏ chim, y tháo xuống tóc giả màu đen, lộ ra mái tóc vốn màu tuyết trắng.
Y lại lấy ra mũ dạ đen mang lên đỉnh đầu, đầu ngón tay còn mang theo một con dao giải phẫu màu bạc.
Lục Nhâm nhất thời khẩn trương đứng lên, tên ngốc cũng biết tình huống hiện tại không thích hợp.
Nhưng thân thể hắn lại càng ngày càng vô lực: "Cái kia….

bác sĩ Kỳ…."
Bác sĩ Kỳ hướng về hắn tới gần: "Tôi sẽ từ từ nhìn xem, không cần sốt ruột."
Lục Nhâm muốn chạy, nhưng chân bị thương cộng thêm đầu óc mê muội làm hắn không thể động đậy, chỉ có thể mặc người đến gần.
Giờ khắc này, hắn đại khái hiểu được tâm tình của những người từng bị hắn gϊếŧ là như thế nào.
Đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại.
Tiếp theo, một mảnh tối đen thâm trầm như đêm lan tràn ra, dần dần nuốt sống hai người.
"Hoan nghênh đi vào Thế Giới Hàng Lâm, các bạn đều là người may mắn được lựa chọn."
Kỳ Ninh thưởng thức dao phẫu thuật trên tay, quay đầu nhìn Lục Nhâm mất đi năng lực hành động bên cạnh.
Khóe miệng dưới mặt nạ chậm rãi cong lên.
Nhiều năm sau, Thế Giới Hàng Lâm đã có trật tự mới.
Chỉ có nhân tài trong lúc sinh tử mới nhận được lời mời từ Thế Giới Hàng Lâm, hơn nữa sẽ được cho biết về sự phiêu lưu trong đó, có đồng ý hay không từ chính bọn họ quyết định.
Thế giới hiện thực sớm trở về bình tĩnh, vụ án mất tích trước giờ trở thành vụ án không lời giải trên thế giới, đến nay đều còn được thảo luận rộng khắp.
Kỳ Ninh cũng đến thời điểm sắp thức tỉnh.
Mấy năm nay, y vẫn thích một mình độc hành như trước.
Trong lòng y từng có một người, sau đó sống sờ sờ bị lấy đi, người nọ trong lòng y sâu đậm nhường nào, miệng vết thương còn có bao sâu, mặc cho năm tháng lưu chuyển cũng chưa bao giờ có dấu hiệu khép lại.
Trước khi thức tỉnh, Kỳ Ninh về lại thời gian hiện thực, đi đến nơi mà mình từng quen thuộc.
Mỗi một lần trở lại hiện thực, y đều làm như vậy.
Chỉ bất tri bất giác y lại đi trở về ngã tư đường gần làng đại học.
Nơi này vẫn như trước đầy các gương mặt trẻ tuổi lui tới, bọn họ tràn ngập sức sống tươi cười, cũng đã không phải những gương mặt y từng quen thuộc. 
Kỳ Ninh ngẩng đầu, thấy được bảng hiệu nhà hàng từng hẹn gặp.
Hóa ra y lại lần nữa đi đến nơi này.
Y đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời thật chói mắt, bằng không tại sao cảm giác ánh mắt cay cay, thậm chí muốn rơi lệ.
Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau y truyền đến: "Học trưởng…."
Hết chương 209.
- ------゚°° ゚゚°° ゚-------
Hết hẳn phiên ngoại cp này rồi đó.

Tác giả cho kết thúc mở..

Bình Luận (0)
Comment