Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 96


Chương 94: Xương của Dalit*
(*Dalit có nghĩa là "bị hỏng/phân tán" trong tiếng Phạn và tiếng Hindi, là một thuật ngữ chủ yếu được sử dụng cho nhóm đẳng cấp bị coi là hạ tiện nhất, bị áp bức ở Ấn Độ.

)
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

Theo đoàn tàu đi tới, hết thảy âm thanh xung quanh chậm rãi thu nhỏ lại.

Cuối cùng cả tiếng gầm rú của đoàn tàu cũng dần dần biến mất, ánh sáng xung quanh dần dần yếu đi, cả bố trí trong xe cũng bắt đầu càng ngày càng mơ hồ, hết thảy dần dần bắt đầu chuyển hóa sang đen nhánh trống rỗng và hư vô.

Các người chơi đều rõ, đây là đại biểu cho việc bọn họ sắp qua cửa.

Một luồng cảm xúc vui sướng dâng lên từ trong lòng mỗi người, bọn họ lại sống lâu qua một màn chơi rồi!
Đệ Nhất Phú Quý chưa đã thèm mà dừng lại kể chuyện về sự tích Tiêu ca, lúc này ánh mắt người chơi khác nhìn Tiêu Lam đã mang theo khát khao cùng sùng bái.

Xem đi, đây là ánh sáng của người chơi, là hy vọng trong truyền thuyết, là cường giả Tiêu ca.

Ánh mắt của bọn họ triền miên đến cực điểm, nhìn đến cả người Tiêu Lam đều nổi da gà lên.

Đệ Nhất Phú Quý đi tới trước mặt Tiêu Lam: “Tiêu ca, chúng ta sau này còn có thể lại liên hệ không?”
Tiêu Lam gật gật đầu: “Đương nhiên có thể.


Nói xong, cậu cho rằng Đệ Nhất Phú Quý sẽ đưa cho cậu đạo cụ liên hệ gì, kết quả chỉ đối diện với đôi mắt tràn ngập mong đợi của đối phương.

Tiêu Lam: “……”
Giờ khắc này, cậu đột nhiên nhanh trí, minh bạch đây là ánh mắt của bần cùng.

Ngẫm lại tư thế chiến đấu oai hùng của Đệ Nhất Phú Quý kia, đánh nhau dùng nắm tay, truyền tin toàn dựa rống to, cầm vỉ chụp ruồi trong tay múa may, cùng với chế độ KPI của Luân Hồi yêu cầu thành viên nộp đạo cụ lên, thật rõ ràng đây là một kẻ nghèo hèn không có đạo cụ gì.

Cũng như Tiêu Lam vậy.

Tiêu Lam: “Khụ…… Như vậy đi, anh để lại địa chỉ ở nơi dừng chân người chơi lại cho em, em và Triệu Tiểu Hà về sau cần hỗ trợ nói có thể tới tìm anh.


Nói xong cậu nhẹ nhàng nói bên tai Đệ Nhất Phú Quý địa chỉ của mình.


“Được, Tiêu ca!” Ánh mắt Đệ Nhất Phú Quý tỏa ánh sáng, mắt thấy bóng tối đã tràn ngập, cô nàng nhịn không được nói nhanh hơn, “Tiêu ca, có thể ký cái tên cho em được không, em muốn mang trở về chia sẻ với Tiểu Hà!”
Tiêu Lam xấu hổ mà lại không mất lễ phép cự tuyệt thỉnh cầu của cô.

Chuyện này thật sự quá xấu hổ, không được, hoàn toàn không được.

Xung quanh cuối cùng lâm vào một mảnh đen nhánh, Tiêu Lam vẫy vẫy tay cáo biệt với Đệ Nhất Phú Quý tiếc nuối đầy mặt.

“Leng keng ——”
“Chúc mừng người chơi Tiêu Lam qua cửa trò chơi ‘Trạm tàu điện ngầm số 13’”
——
Cùng với hệ thống nhắc nhở, Tiêu Lam lại một lần về lại một mảnh bóng tối quen thuộc, hai người cậu và Lạc chưa hề dừng lại lâu, trực tiếp quay trở về Thế Giới Hàng Lâm.

Sau khi trải qua lễ rửa tội trạm tàu điện đen như mực, lại lần nữa trở lại phòng người chơi, Tiêu Lam chỉ cảm thấy phòng mình quả thực là sáng ngời lại ấm áp.

Tiêu Lam trực tiếp nằm liệt trên sô pha biểu thị chuẩn phương pháp một con cá khô phơi nắng.

Lạc thì đi sang một bên chuẩn bị nước trà cùng điểm tâm cho cậu.

Khi Lạc bưng trà đã chuẩn bị tốt đi vào bên sô pha, nhìn thấy Tiêu Lam đang đoan chính ngồi trên sô pha, đang phát ngốc với một cái hộp màu đen, hắn buông chén trà và mâm đựng điểm tâm, đi tới bên người Tiêu Lam: “Phát sinh chuyện gì vậy, tiên sinh?”
Tiêu Lam mang ánh mắt ngưng trọng mà nhìn 【Hộp quà đạo cụ hi hữu tùy cơ】trên bàn, trầm giọng nói: “Đây là thời khắc quyết định vận mệnh……”
Đời này cả một cái chai nước ngọt cậu cũng chưa trúng qua, mua vé số chính là lãng phí tiền, đi trên đường cả một cái ví tiền cũng chưa từng nhặt được, cái loại hộp quà hên xui này quả thực là khắc tinh của nhân sinh tù châu Phi của cậu.

Ngẫm lại trước đó cậu đạt được đạo cụ tùy cơ, gần như không có cái gì là dùng tốt, thậm chí còn có cái loại xu cà na như【 Chữ ký tay của Trương Đông 】 chẳng để làm gì.

Thậm chí gần đây hiệu quả kỹ năng bị động của cậu giống như là hư rồi vậy, cả sợi lông cũng chẳng thèm rơi xuống cho cậu.

“Cần hỗ trợ không?” Lạc ngồi xuống bên người Tiêu Lam.

Tiêu Lam nhìn nhìn Lạc, lại nhìn bàn tay độc hại của mình, quyết đoán mà đem 【 Hộp quà đạo cụ hi hữu tùy cơ 】 đẩy đến trước mặt hắn.

Lạc nhìn thoáng qua chiếc hộp, hơi hơi mỉm cười với Tiêu Lam: “Xin chúc phúc tôi một chút đi, tiên sinh.


Tiếp theo hắn hướng tới Tiêu Lam vươn một bàn tay, bóng dáng màu đen hóa thành găng tay trên tay tan đi, lộ ra bàn tay với đốt ngón tay rõ ràng thon dài hữu lực của hắn.

Tiêu Lam nhìn bàn tay lẳng lặng dừng lại trước mắt mình, trong mắt có chút ngốc ra, hiển nhiên cậu không hiểu ý Lạc là gì.


“Thổi một cái.

” Giọng nói Lạc trầm thấp, mang theo ý vị mê hoặc.

Tiêu Lam cũng không biết mình là làm sao nữa, theo ý Lạc thổi một chút vào lòng bàn tay hắn.

Thổi xong cậu đột nhiên cảm thấy bên tai có hơi nóng, cái động tác này có phải có chút…… kia gì hay không…… Cậu liếc mắt ngắm Lạc một cái, phát hiện Lạc cũng không chú ý mình mới nhẹ nhàng thở ra.

Lạc thu lòng bàn tay lại, phảng phất như thật sự được đến cái gì đó, tiếp theo hắn dùng bàn tay này mở hộp màu đen trên bàn ra.

Nháy mắt tiếp theo, một luồng ánh sáng hiện lên, hộp trên mặt bàn biến mất, thay thế vào đó chính là một vật thể dài màu trắng.

【 Tên: Xương của Dalit (đạo cụ hi hữu, trói định sau khi cầm) 】
【 Năng lực: Công kích mang thêm ngọn lửa Dalit, đốt cháy hết thảy mục tiêu, người nắm giữ có thể chủ động thu hồi, chiến lực của người nắm giữ có thể thêm vào năng lực của nó】
【 Hình thái: Côn, nhận, roi* 】
(*côn: dạng gậy; nhận: dạng lưỡi dao; roi: dạng roi)
【 Thuyết minh: Áp lực phẫn nộ ngàn năm của bất xúc dân* 】
(*Dalit: đây bị coi là đẳng cấp hạ tiện nhất trong hệ thống đẳng cấp của Ấn Độ thời cổ, những người trong đẳng cấp này chỉ được làm những nghề bị ghê tởm nhất như coi ngục, chôn người chết, quét dọn nhà vệ sinh, gánh phân, gϊếŧ mổ gia súc, đâm thuê chém mướn! Họ bị xã hội ruồng rẫy, khinh rẻ, bị coi là bất xúc dân, tức là không được tiếp xúc, đụng chạm tới những người đẳng cấp khác)
“May mắn không làm nhục mệnh, ít nhiều nhờ ngài chúc phúc.

” Lạc trong giọng nói mang theo ý cười.

“Shh ——” Tiêu Lam thì lại hít ngược một hơi khí lạnh.

Cậu hoàn toàn không cảm thấy đây là công lao của mình, ánh mắt Tiêu Lam nhìn về phía Lạc tràn ngập ngạc nhiên, gia hỏa này là vua Châu Âu nhân gian gì vậy? Vì sao Lạc mở ra chính là cái loại vũ khí vừa nhìn là thấy rất lợi hại này, còn chính cậu….

Tù Châu Phi chua xót không đề cập tới nữa.

Ngạc nhiên qua đi, cậu mới duỗi tay cầm lấy đạo cụ trên bàn, cẩn thận đánh giá lên.

【 Xương của Dalit 】 vào tay lạnh lẽo, là cùng loại với xương cốt nhưng lại có khuynh hướng cảm xúc càng thêm tinh tế, hình thái nguyên thủy nhất dưới dạng như một cây gậy, bên trên có vài khớp xương không đồng đều, cũng không có bất luận hoa văn cùng trang trí gì, thoạt nhìn ——
Giống một cái cán chổi, còn là cái loại trụi lủi ấy.

Không thể không nói, cái đạo cụ này và khí chất bần cùng của Tiêu Lam cực kỳ xứng đôi, trách không được lúc đạt được không bị nhắc nhở khấu trừ đi giá trị bần cùng, bề ngoài giản dị này cũng thực sự tìm không thấy chỗ nào có thể khấu trừ giá trị bần cùng luôn.


Tiêu Lam: “……”
Thôi thôi, năng lực mạnh là được, vẻ ngoài hoa lệ có ích lợi gì đâu? Dù sao một vũ khí khác của cậu là【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 nhìn qua cũng chỉ là một con dao inox gọt hoa quả mà thôi, Tiêu Lam tự an ủi chính mình.

Cậu múa may một chút 【 Xương của Dalit 】, phát hiện trọng lượng gãi đúng chỗ ngứa, vừa lúc phù hợp lực đạo công kích mà cậu yêu cầu, mỗi một lần huy động xúc cảm đều rất tuyệt, làm cậu cảm giác lại lần nữa về lại những năm tháng xưng bá đầu đường thuở nào.

Sau khi chuyển sang hình thái roi, 【 Xương của Dalit 】 biến thành bộ dáng roi chín đốt, vung tay lên linh hoạt mười phần, nghĩ đến lúc cần hạn chế hành động của đối thủ thì sẽ dùng rất tốt.

Đáng tiếc bản thân Tiêu Lam cũng không sử dụng roi, chỉ sợ sau này cần phải ở sân huấn luyện luyện tập thì mới có thể nắm giữ được.

Tiêu Lam lại chuyển sang hình thái nhận,【 Xương của Dalit 】 thay đổi thành một thanh trường đao, thân đao thon dài, cùng loại với nhạn linh đao, chỉnh thể đều là bằng xương, lưỡi dao lại lành lạnh mà sắc nhọn.

Cậu vung đao một cái, đang muốn thử tìm vật gì thử đao, Lạc liền tâm hữu linh tê mà ném qua một quả táo trang trí hơi quen mắt, hình như là cái sau khi ra khỏi chung cư 404, Tiêu Lam nhân lúc hắn hôn mê trộm thả lên đầu hắn kia.

Cảm giác hắn hình như đang trộm mang thù.

Tiêu Lam không hề cảm thấy mà huy đao, tiếp đem quả táo kia chia làm hai nửa.

Tiếp theo liền nhìn thấy từ lề quả táo bốc lên ngọn lửa màu tím đậm, ngọn lửa kia phảng phất như mang theo sức của không thể kháng cự, lan tràn sang các bộ phận khác của quả táo, dần dần bao trùm lấy toàn bộ quả táo, rất nhanh đã biến thành tro tàn.

Trong không khí còn tàn lưu mùi vị bị bỏng cháy.

Ngọn lửa Dalit này có vẻ khá mạnh nha! Trong mắt Tiêu Lam đều là kinh hỉ.

Trạm tàu điện ngầm số 13 tuy rằng không có mang đến cho cậu bao nhiêu giá trị bần cùng, có điều có được một đạo cụ như vậy, đối với sức chiến đấu tăng lên thấy rõ.

Hơn nữa từ đạo cụ thuyết minh tới xem, “Đốt cháy hết thảy mục tiêu” hẳn là cũng bao gồm quỷ quái đi.

Tuy rằng cường độ khác nhau căn cứ theo sức mạnh của đối phương, hiệu quả của ngọn lửa chắc chắn sẽ có điều khác nhau, nhưng cứ như vậy cũng đã rất lợi hại rồi được không.

Hiện tại cậu rốt cuộc không phải là tuyển thủ chỉ có lực công kích vật lý nữa, thật là thật đáng mừng.

Tiêu Lam giờ phút này đã gấp không chờ nổi mà muốn đi sân huấn luyện thử một chút xúc cảm chiến đấu.

Nhìn Tiêu Lam hưng phấn, Lạc ở một bên nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống, hắn không nói một lời, đôi mắt vẫn dời theo mỗi một động tác của Tiêu Lam, như là muốn đem hết thảy hành động của cậu đều khắc hoạ vào trong lòng vậy.

Cơn hưng phấn của Tiêu Lam trôi qua, cuối cùng lưu luyến không rời thu hồi 【 Xương của Dalit 】lại.

Lúc này trong không gian trữ vật, 【Bạn thân plastic】 liền truyền đến nhắc nhở liên lạc.

“Tiêu Lam Tiêu Lam, anh từ trong trò chơi ra tới rồi hả ~” Tiếng nói Vương Thái Địch từ đối diện truyền tới, cả người trước sau như một mà tưng tửng mà suиɠ sướиɠ.

Tiêu Lam có điểm kinh ngạc: “Sao cậu biết anh mới ra tới?”

Người chơi tiến vào mỗi một màn trò chơi đều là không biết thời gian, rốt cuộc có phó bản thời gian dài, có cái chỉ cần mấy giờ, những người khác rất khó đoán trước chính xác.

“Hế hế, trước đó em đã gọi cho anh 87 lần rồi, toàn bộ đều liên lạc không được, vậy khẳng định là anh còn ở trong trò chơi thôi.

” Vương Thái Địch nói.

Tiêu Lam: “Tìm anh có việc gấp gì sao?”
Vương Thái Địch có vẻ rất hưng phấn: “Cũng không phải, chỉ là muốn nói với anh em lên người chơi trung cấp rồi nè~~~”
Tiêu Lam cũng lộ ra tươi cười: “Chúc mừng cậu nha!”
Ba năm, rốt cuộc lên tới người chơi trung cấp, Vương Thái Địch hưng phấn có thể nghĩ, cậu nhóc đã gấp không chờ nổi mà muốn tìm người chia sẻ niềm vui sướng của mình.

Vương Thái Địch: “Hắc hắc, em cảm thấy trong đó chắc chắn có công lao của anh, sau khi anh đem 【 Chủy thủ Demeter 】 giao dịch cho em, tài vận em liền tốt hơn, đặc biệt là gần đây, liên tiếp kiếm lời thật nhiều thật nhiều, sau đó kỹ năng của em liền kích hoạt được rồi, em liền trực tiếp thăng cấp được luôn!”
Tiêu Lam hỏi cậu nhóc: “Kỹ năng kích hoạt cảm giác thế nào?”
Vương Thái Địch dừng một chút: “Ờm……”
Biểu cảm này nhìn kiểu gì cũng không phải vô cùng vui sướng, Tiêu Lam hỏi: “Làm sao vậy?”
Vương Thái Địch moi mái tóc xoăn: “Chỉ là…… Kỹ năng là khá tốt, có điều dùng một chút thì trừ đi mất của em một ngàn vạn, hơn nữa em muốn thực hiện thì khó khăn càng cao, tiêu hao lại càng lớn, nếu tài phú ít hơn một trăm triệu, kỹ năng sẽ trở lại trạng thái không kích hoạt được.


Tiêu Lam: “……”
Thế giới kẻ có tiền thật sự là quá khó lăn lộn.

Vương Thái Địch: “Nhưng mà gần đây anh hai em vui vẻ lắm, đã lâu em chưa thấy ảnh vui vẻ như vậy, lúc em không cẩn thận nói với người ta anh ý giấu một thùng lót giày tăng chiều cao trong phòng cũng không tức giận, lúc đánh em cũng không có đau như trước kia nữa.


Ngoại trừ Vương Thái Địch ra, trên thế giới này có khả năng không bao giờ có ai có thể nhìn ra được vui vẻ trên gương mặt không có biểu cảm gì của anh hai cậu nhóc kia.

Tiêu Lam gật gật đầu: “Anh ấy đương nhiên vui vẻ rồi, sau khi cậu thăng cấp thì tố chất thân thể cũng sẽ tốt hơn không ít, về sau anh ấy không bao giờ cần lo lắng lúc đánh cậu lỡ không cẩn thận đánh chết cậu nữa.


Biểu cảm Vương Thái Địch trống rỗng, mái tóc xoăn của cậu nhóc gục xuống xuống: “……”
Anh nói quá có đạo lý luôn, em vậy mà không cách nào phản bác.

Hóa ra chân tướng niềm vui của anh ruột mình thế mà lại giản dị tự nhiên đến thế……
Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc sống trước kia của Vương Kha: Ăn cơm, ngủ, đánh thằng em ngốc nghếch.

Cuộc sống bây giờ của Vương Kha: Ăn cơm, ngủ, không hề cố kỵ mà đánh thằng em ngốc nghếch.

Hết chương 94.



Bình Luận (0)
Comment