Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 278


Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 278
_________
Thừa Chí Chu nhìn đến đôi mắt từ từ mở ra, ngay cả hô hấp cũng đã ngừng lại.
Cơ thể anh bắt đầu run nhẹ, đầu óc trống rỗng.

Anh vẫn còn trong tình trạng hoàn toàn bị sốc.
Nhưng khi người đàn ông khẽ gọi tên anh và đưa tay lên chạm vào má anh, niềm vui và sự phấn khích chưa từng có ngay lập tức chiếm lấy.

Nước mắt ngay lập tức bắt đầu rơi.

Anh nắm chặt tay người đàn ông và nghẹn ngào gọi tên người kia.
“Bạch Nghiễm ………..”
Anh phấn khích đến mức không còn nói được nữa.

Anh không nói gì và chỉ để nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Chẳng mấy chốc, vai anh đã run lên không thể kiểm soát được.

Với khuôn mặt đẫm nước mắt và máu, anh trông đặc biệt đau khổ, nhưng dù trông như thế nào thì trong mắt Bạch Nghiễm, anh trông cực kỳ đáng yêu.
Nhưng……..
Nguồn nhiệt truyền qua nơi tiếp xúc của tay họ.

Bạch Nghiễm từ từ ngồi dậy, dùng ngón tay cái để lau nước mắt cho Thừa Chí Chu.

Hành động của cậu rất nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên người Thừa Chí Chu, ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo.


Nó trở nên tối tăm như một vực thẳm.
Cậu không biết liệu nơi này có phải là một vật thể mà Chí Chu đã kích hoạt hay không và cậu cũng không biết tại sao mình đột nhiên bị dịch chuyển đến nhưng, trong khi cậu không ở đó, Chí Chu của cậu đã bị thương và thậm chí đang khóc..
Bất luận kẻ nào làm Chí Chu bị thương, cậu nhất định sẽ tiêu diệt kẻ đó.
Ý định giết người nảy sinh từ bên trong Bạch Nghiễm.

Các ngón tay cậu siết chặt và cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh để tránh làm cho Thừa Chí Chu sợ hãi, cậu nói nhẹ nhàng.
“Chí Chu, em ———”
Nhưng cậu chưa kịp dứt lời, Thừa Chí Chu đã nhào vào vòng tay cậu, ôm chặt lấy cậu.
“………….”
Cảm nhận được hơi ấm của anh trong vòng tay, Bạch Nghiễm lập tức quên mất mình đang định nói gì.

Một vẻ ngạc nhiên không thể che giấu được hiện lên trên khuôn mặt cậu.

Cậu vô thức siết chặt lấy tấm lưng gầy guộc ấy.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy bên kia nói xen lẫn tiếng nức nở.
“Cuối cùng thì anh cũng đã trở lại ……….”
“Em thực sự đã khiến anh trở lại ………”
“Bạch Nghiễm, anh sẽ không bao giờ bị mắc kẹt trong trò chơi nữa.

Anh đã trở về hiện thực rồi …….


……..Trở lại hiện thực?
Nó có phải là những gì cậu nghĩ rằng nó có nghĩa là?
Bạch Nghiễm lại một lần nữa choáng váng.

Trong vài phút, sự bối rối và ngạc nhiên của cậu kéo dài.

Phải mất thêm vài giây nữa cậu mới có thể hoàn toàn hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của Thừa Chí Chu.
Cậu nắm chặt tay mình và sau đó từ từ ôm chặt lấy anh.

Chỉ sau đó, cậu mới nhận ra rằng tình trạng hiện tại của mình đã có một số thay đổi nhỏ.
Mặc dù trong “Infinite Escape”, cơ thể của cậu giống với cơ thể thật của mình và thực tế không có gì khác biệt, nhưng cuối cùng thì nó vẫn khác biệt và chỉ có cậu mới có thể biết được.
Và bây giờ cậu có thể cảm thấy rất rõ ràng rằng cậu đã trở lại cơ thể của chính mình.

Vậy thì nơi này ——-
Bạch Nghiễm đưa mắt nhìn về phía xa và cậu thấy tấm bia mộ khắc tên mình cùng với lớp đất dường như đã bị lật tung.

Đúng rồi.

Cậu đã trở về hiện thực và đã lấy lại được cơ thể của mình.
“………”
Người đàn ông đẹp trai sững sờ trong giây lát.


Đôi mắt của cậu trở nên sáng hơn và có sự thay đổi rõ ràng trên vẻ bình tĩnh thường ngày của cậu.

Cậu siết chặt lấy người đó trong vòng tay, khàn giọng hỏi.
"……….Em biết về nó? Em đã giúp anh phải không? ”
"Đúng."
Thừa Chí Chu được ôm trong tay, nhẹ nhàng gật đầu.

Mái tóc mềm mại của anh cọ vào ngực người đàn ông.

Mặc dù khuôn mặt đẫm nước mắt, nhưng đôi mắt của anh tràn đầy sự rạng rỡ, vui vẻ và hài lòng.

Bằng một giọng mũi, anh nói:
"May mắn thật, em đã thành công, và anh đã trở lại."
"Bạch Nghiễm, chào mừng anh đã trở lại thực tại."
“……….Ân.” Bạch Nghiễm nhắm mắt lại.

Cậu nhếch khóe môi, ôm người vào lòng.
"Cảm ơn Chí Chu."
Hai người họ im lặng ôm nhau rất lâu.

Con gấu xua đuổi những xác sống xung quanh và vui vẻ kêu “wuwu” vài lần để chào mừng sự trở lại của Bạch Nghiễm.
Sau khi dần dần bình tĩnh trở lại, Thừa Chí Chu im lặng lắng nghe nhịp tim của người đàn ông.

Sau đó anh nhận ra anh đã ôm người kia rất lâu và sự thật là anh vẫn đang mặc váy cưới.

Anh đột nhiên hoảng sợ tránh ra khỏi vòng tay của Bạch Nghiễm với khuôn mặt đỏ bừng.

Anh thậm chí còn muốn che mắt Bạch Nghiễm trước khi cậu có cơ hội nhìn thấy chiếc váy.
Nhưng trước khi anh có thể đưa tay ra, tầm mắt của Bạch Nghiễm đã di chuyển xuống dưới.

Khi nhìn thấy váy cưới và bộ vest đen của Thừa Chí Chu, cậu không khỏi ngạc nhiên: “Chí Chu, đây là?”
"Em……."
Thừa Chí Chu có chút xấu hổ.


Trong một lúc, anh không biết mình nên bắt đầu giải thích từ đâu.

Vẻ mặt của anh trở nên rất đáng thương.
Nhìn thấy bờ vai lộ ra và đôi chân tái nhợt của anh, ánh mắt Bạch Nghiễn tối sầm lại.

Cậu không hỏi ngay mà chỉ lặng lẽ chạm vào vết thương trên cổ của Thừa Chí Chu, trong quá trình đó, ngón tay của cậu đang loang máu.
"Ai đã làm điều này?"
"Một hồn ma……."
Thừa Chí Chu cũng nhận ra mình đã không chữa trị vết thương của mình và tiến hành uống một chai thuốc.

Sau đó anh khó xử kéo khóe môi và giải thích.
“Hắn đã cầu hôn em nhưng hắn cũng muốn giết em và trở thành cô dâu ma của hắn…..

Nhưng may mắn thay, em đã kịp thời phong ấn hắn vào cuốn sách.”
Khi nói nửa câu sau, giọng nói của anh không khỏi trầm xuống một chút.

Vẻ mặt anh không thoải mái.

Bởi vì Bạch Nghiễm biết về cách anh phong ấn boss vào sách ảnh, anh thực sự không muốn nhắc đến nó nhiều hơn trước mặt Bạch Nghiễm.
"Cầu hôn?"
Vẻ mặt Bạch Nghiễm lập tức tối sầm lại, giọng nói trở nên nguy hiểm.

Ánh mắt cậu chuyển đến chiếc nhẫn đeo trên tay Thừa Chí Chu, cả mắt tối sầm lại: “Hắn còn đưa nhẫn cho em? Và em đã mặc váy cưới của hắn? ”
"Em xin lỗi……..!".

Bình Luận (0)
Comment