Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 296


Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 295
_________
"Đừng căng thẳng Chí Chu.

Không có gì đâu."
Bạch Nghiễm ngồi gần anh nhất.

Thấy anh run rẩy, cậu cố ý giảm bớt vẻ lạnh lùng, dịu dàng cười với anh.

Cậu đưa tay ra muốn chạm vào tóc mình nhưng bị Tô Linh đứng gần đó thô bạo đuổi đi.
"Kinh tởm.

Đừng chạm vào em ấy."
Tô Linh cực kỳ không thích cậu đã thể hiện rõ trong lời nói của y.

Đôi mắt y lạnh lùng và sắc bén.

Ngoài những mảnh vỡ khác, y cũng ghét chú rể vì hắn có ngoại hình giống hệt Bạch Nghiễm.

Sự xuất hiện của họ trùng lặp với sự xuất hiện của người anh cùng cha khác mẹ trong trí nhớ của y và điều đó đã làm hỏng tâm trạng của y một cách đáng kể.
Vẻ mặt của Bạch Nghiễm cũng trở nên lạnh lùng: "Bạch Nghiễm mà cậu biết không phải là người giống với tôi.

Anh ta không tồn tại."
Khi nói điều này, cậu nhếch môi thành một nụ cười mà cũng không hẳn là một nụ cười.
"Về phần cậu, cậu và tôi là cùng một người.


Cậu là Bạch Nghiễn, người mà cậu ghét nhất."
Đồng tử của Tô Linh co lại.

Không khí trong phòng đột nhiên như bị vặn vẹo và một lỗ đen xuất hiện.

Từ bên trong, giòi và thịt thối rơi ra.

Tiếp sau đó là một đôi cánh tay thối rữa quất vào Bạch Nghiễm.
"Chờ Tô Linh! Đừng làm như vậy!"
Thừa Chí Chu nhìn thấy điều này và bị sốc.

Anh nhanh chóng đứng dậy, kéo tay Tô Linh và nhìn vào mắt anh với vẻ lo lắng và đáng thương.

Động tác của Tô Linh bị khựng lại.

Sau một vài giây, lỗ đen từ từ đóng lại để lại một đống giòi nhỏ và một phần thịt thối rữa có mùi hôi.
"Anh không phải là cùng một người với anh ta."
Người thanh niên đẹp trai cụp mắt xuống, tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt Thừa Chí Chu.

Y giống như một con mèo đen ngoan ngoãn.

Y trầm giọng nói: "Chí Chu, em có tin anh không ……"
"Đúng, anh không phải.

Anh không giống."
Thừa Chí Chu biết về quá khứ của Tô Linh và cảm thấy vừa đau khổ vừa bất lực.

Anh biết Tô Linh không thể chấp nhận sự thật y lại chính là người mà y ghét nhất.
Ngay cả khi Bạch Nghiễm trong trí nhớ của Tô Linh không phải là Bạch Nghiễm thật, nhưng đối với Tô Linh, Bạch Nghiễm đó thực sự đã tồn tại và nó đã để lại một ấn tượng rất lớn đối với y.
Anh đứng dậy và xoa tóc Tô Linh.

Tô Linh mím môi không nói gì.

Y chỉ lặng lẽ để anh chạm vào mình.
Bạch Nghiễm ngồi bên cạnh với vẻ mặt đen tối.

Trời rất u ám, có vẻ như sắp đổ mưa vào giây tiếp theo nhưng cậu vẫn có thể chịu đựng được.

Cậu lặng lẽ để lộ vẻ mặt thất vọng và lẩm bẩm:
“Chí Chu ……..Em chỉ quan tâm đến cảm xúc của cậu ta mà không phải của anh sao?
"Không có em---"
Thừa Chí Chu nhìn thấy biểu hiện của Bạch Nghiễm và trong một lúc cảm thấy đau khổ.

Anh thậm chí còn không dừng lại để hỏi liệu đó có phải chỉ là một hành động hay không mà chỉ tiến đến xoa tóc Bạch Nghiễm.

Tuy nhiên, anh chưa kịp thực hiện thì đã nhanh chóng bị kéo qua và đè xuống ngồi lên đùi của Bạch Nghiễm.
Bạch Nghiễm ôm chặt anh vào lòng khi cậu thèm thuồng hít thở mùi hương của anh.

Một tay vòng ra sau đẩy đầu anh xuống và hôn anh không chút do dự.

"Em cứ như vậy an ủi anh." Anh cười nói, "Bởi vì anh là bạn trai của em, đúng không?"
"Bùm ———–"
Lúc anh nói lời này, toàn bộ biệt thự lập tức chấn động dữ dội.

Bầu trời bên ngoài dường như tối đi ngay lập tức, và mọi thứ trở nên tối đen.

Cùng với bầu không khí lạnh lẽo và tăm tối, những bóng ma lần lượt xuất hiện.

Đôi tay xương xẩu vươn ra khỏi ván sàn, xé nát tấm thảm và nhiều xác chết nữa bò ra.
"Thình thịch!"
Bể cá đầy nước vỡ tan tành.

Chiếc đèn chùm treo trên trần nhà rung chuyển dữ dội và đồ đạc trong phòng lắc lư theo tòa nhà.

Nó vô cùng kinh hoàng.
Tuy nhiên, điều khiến người ta kinh hãi nhất lúc này chính là biểu hiện của Bạch Cao Niên.

Nhìn thấy ngôi nhà của chính mình bị biến thành hiện trạng như vậy, anh rất tức giận.

Anh lập tức đứng dậy, chỉ vào cửa và hét lên: "Ra ngoài đánh nhau!"
Nhưng những lời cảnh báo của anh đều vô ích.

Những bóng đen tiếp tục lan tỏa khắp căn phòng và một số linh hồn xấu xa nhìn chằm chằm vào Bạch Nghiễm với ý đồ xấu.

Bạch Nghiễm giữ chặt Thừa Chí Chu và chỉ nhìn thoáng qua họ.

Mặc dù anh vẫn đang mỉm cười, nhưng thanh kiếm trắng nhạt trong tay anh đã xuất hiện rồi ——
"Các anh đừng đánh nhau mà!"
Hết lần này đến lần khác gặp phải những lời đe dọa như vậy, Thừa Chí Chu vừa tức giận, vừa lo lắng và sợ hãi.

Anh lập tức đứng lên, nhìn qua đẹp trai ác ma.

Không cần suy nghĩ, anh hét lên: "Nếu có ai trong các người dám đánh, tôi …….tôi sẽ ghét người đó! Nhất định sẽ ghét người đó!"
Những thay đổi đối với biệt thự ngay lập tức biến mất và nó trở lại trạng thái yên tĩnh ban đầu.


Tất cả những gì còn lại là một sàn nhà được bao phủ bởi một đống hỗn độn.
"Không tệ." Joshua mím môi cười.

"Đó thực sự là một mối đe dọa rất hữu ích."
"Hừ ………."
Thừa Chí Chu thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống.

Cơ thể anh hoàn toàn yếu ớt.
Nó chỉ là quá kinh hoàng.

Nếu nó như thế này chỉ với năm mảnh vỡ, anh sợ thế giới sẽ bị hủy diệt nếu anh thu thập thêm chúng và chúng một lần nữa thoát ra khỏi cuốn sách ảnh.
Nhưng không phải vẫn còn hai mảnh vỡ khác? Boss của người mới bắt đầu là Tần Hàn và "Winter Branch" -— Tại sao họ vẫn chưa xuất hiện? Họ đã đi đâu?
【Sao vậy? Nhớ tôi sao?】
Vừa nghĩ tới đây, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc.

Đó là giọng của Bạch Nghiễm nhưng người duy nhất có thể làm được điều này là ——
"Winter Branch" xuất hiện!
【Tôi rất vui vì em đã nhớ đến tôi Chí Chu.

"】
"Winter Branch" khẽ cười.

Thừa Chí Chu sau đó cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi anh.
_______________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 84)
"Bị Chí Chu ghét bỏ" là một trong ba điều đứng đầu trong danh sách những điều tôi sợ nhất..

Bình Luận (0)
Comment