Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính

Chương 60


Chu Mẫn vừa ngồi ăn vừa mân mê điện thoại, nếu trong cuộc gọi không lưu lại thời lượng gọi hôm qua gần hai tiếng với Tử Minh, cô còn không nhớ mình đã nói chuyện với Tử Minh.

Tử Minh không để lại tin nhắn, cũng không gọi lại như vậy Chu Mẫn chắc chắn là chưa gây chuyện.

Chu Mẫn nuốt thức ăn xuống bụng, hình hôm qua Tịnh Y ép cô chụp hiện tại đã lên mấy ngàn lượt thích, bình luận phía dưới cũng rất nhiều, lượt theo dõi cũng tăng lên không ít.

Hình bên trong là Chu Mẫn mặc váy dài đen, vạt váy bị xẻ một bên, cô ngồi trên giường khách sạn mặt hơi nâng lên, tay đặt phía sau còn tay kia đặt lên đùi, hai chân vắt chéo lại.

Nhìn qua liền cho người khác cảm giác vừa cao ngạo lại cuốn hút đến khó nói.

Chu Mẫn lướt weibo một hồi liền thấy một nhóm đặt tên là hội xem trọng tài năng, ma xui quỷ khiến Chu Mẫn liền ấn vào, nhóm công khai không cần tham gia bài viết bên trong vẫn xem được.

Trong nhóm không ít ảnh của Chu Mẫn từ những bộ phim lúc trước được cắt ra cố ý dìm cô để làm meme, tấm ảnh gần đây nhất là bộ phim của nguyên thân đóng mấy tháng trước, ảnh được chụp lại rất mờ không thấy rõ, Chu Mẫn bên trong đang há miệng nói chuyện mắt bên nhắm bên mở rất khó coi.

Chu Mẫn không để bụng mà ấn lưu hết những tấm ảnh meme của mình vào điện thoại, liền bày ra bộ mặt như nhìn thấy thứ mới lạ.

Sau này Tử Minh không cần dùng meme con gấu trúc nữa, có thể trực tiếp sài meme của Chu Mẫn luôn.


Chu Mẫn vừa nghĩ đến đây liền vui vẻ tắt điện thoại mà ăn sáng.

Nhóm " Xem Trọng Tài Năng " chính là nhóm anti của Chu Mẫn, vừa nghe tên đã biết khấy với người theo dõi làm fan Chu Mẫn bởi vì nhan sắc của cô, Chu Mẫn không quan tâm ngược lại còn lưu meme của mình về máy.

Có meme để Tử Minh dùng Chu Mẫn chỉ hận không thể chụp nhóm này lại đem lên tài khoản cá nhân múa bút thành văn đăng bài cảm ơn mấy ngàn từ, nếu không có bọn họ Chu Mẫn không biết nguyên thân dùng khuôn mặt giống mình làm ra mấy biểu cảm xứng đáng để làm meme như vậy.

Chẳng qua Chu Mẫn không thấy được nhóm " Xem Trọng Nhan Sắc, Không Có Tài Năng Tôi Mặc Kệ " Của fan mình nên Chu Mẫn có chút thất vọng.

Thức ăn trên bàn rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Chu Mẫn, không có nhóm fan riêng Chu Mẫn cũng không để ý tới nữa.

Cô ăn đến hai má phồng phồng, trên bàn ăn bày 4 5 món, mấy món này tuy không nhiều nhưng đủ 2 người ăn mới hết, Tử Minh biết sức ăn của Chu Mẫn nên mới gọi nhiều như vậy, thà dư chứ không thiếu.

Chu Mẫn ăn xong đã là nửa tiếng sau, Chu Mẫn đã gọi phục vụ lên dọn dẹp một chút.

Tịnh Y chạy bộ buổi sáng trở về thấy phòng Chu Mẫn mở toang cửa, mới đến ngó một chút, nhìn thấy phục vụ đẩy cả một xe đĩa dơ đi mới lên tiếng.

- Em phát tài? Mấy món ở đây chị nghe nói rất đắt, có phải hôm qua em may mắn cào vé trúng thưởng?
Tịnh Y nói ra câu này xong liền hận vả nhẹ miệng mình hai cái.

Trúng thưởng gì chứ.

Còn không nhìn xem Chu Mẫn hiện tại đang được một người cha đang tập trị liệu ở nhà nuôi à? Cái này so với trúng thẻ cào có là gì chứ.

Chu Mẫn ngồi trên sô pha lắc đầu hai cái.

- Không có, cái này là khách sạn tặng buổi sáng cho khách thuê phòng thứ 8000.

Tịnh Y thấy phục vụ di chuyển ra ngoài hết mới tiện tay đóng cửa lại mà đi vào.

Vẻ mặt không giấu được hâm mộ.

- Trước khi ra khỏi cửa em vái thần tài?
Chu Mẫn ngửa cổ ra sau nhìn Tịnh Y.


- Có thể em ở lâu ngày với thần tiên nên được cọ ké may mắn.

Tịnh Y hừ một tiếng.

Có tiền là tiên chớ gì.

Lão già kia mà nói bản thân là hoàng tử phong độ, cường tráng, có thể chạy 100km một phút thì Chu Mẫn cũng sẽ cho là như vậy.

Vì tiền mà mất đi chính kiến, có thể được sao?
Được chớ, nếu mà không được thì chính là quá ít tiền.

Tịnh Y cũng muốn được ở nhà nhưng tiền vẫn về tay đều đều, cầm trong tay thẻ vàng thích quẹt gì thì quẹt nhìn ánh mắt hâm mộ của người khác, chắc chắn thoả mãn chết ngất luôn ấy chớ.

Chứ không phải như bây giờ, đến tiền viện phí mấy trăm tệ còn phải nhờ đến bảo hiểm, lúc đưa bảo hiểm y tá liền nhìn Tịnh Y với ánh mắt xem thường, chỉ hận tiền thuê máy xúc quá đắt nếu không bọn họ sẽ kêu máy xúc đến xúc Tịnh Y ra khỏi bệnh viện.

Hai người nói thêm vài câu mới chuẩn bị đồ về nhà.

Căng da bụng chùng da mắt, suốt đường đi Chu Mẫn ngủ gà ngủ gật trong tay ôm túi giấy hôm qua, sợ để trong cốp hay để ghế sau sẽ dập nát mất mấy quả đào bên trong.

Tịnh Y lái xe rất nhanh liền tới khu biệt thự của Chu Mẫn, lay cô thức dậy mới leo xuống lấy vali từ cốp xe ra.

Tịnh Y đóng cửa xe rầm một cái rất lớn, Chu Mẫn còn sợ sẽ rớt phụ tùng trong xe ra mà đi lại ngó ngó mấy cái.


Tịnh Y đưa vali cho Chu Mẫn định nói thêm mấy câu, nhìn thấy người phía sau lưng Chu Mẫn liền đen mặt, ánh mắt không dám nhìn thẳng mà né tránh, giọng nói có chút ấp úng.

- Chị, chị có việc bận nên về trước, lịch trình sắp tới chị sẽ, sẽ gửi cho em.

Chu Mẫn thấy ánh mắt Tịnh Y luôn dừng phía sau lưng mình, cô nhịn không được liền quay đầu.

Hồ Khanh đứng phía sau nhìn bọn họ, bộ dáng kích động như muốn xông tới phía này.

Chu Mẫn vẫn chưa quên cái chuyện kia, chỉ hận không thể nhảy lên xe Tịnh Y chạy trốn mất.

Nhưng Tịnh Y lại nhanh hơn một bước, lúc Chu Mẫn hoàn hồn quay lại đã thấy chiếc xe lâu đời của Tịnh Y chạy một đoạn gần như sắp khuất ở ngã rẽ.

Chu Mẫn hít hơi sâu, không đợi Hồ Khanh chạy qua đã đi qua.

Đợi địch giết thì cô đi giết địch trước, thắng thua dựa vào khí thế.



Bình Luận (0)
Comment