Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn!

Chương 16


Chap 16: Oan gia ngõ hẹp
- Thầy….
- Em là….
Tôi và ông thầy khỉ vàng cùng đồng thanh nói, còn hai bà mẹ thì giương mắt sửng sốt nhìn, mẹ tôi lắp bắp hỏi:
- hai... đứa quen nhau à?
- Ôi không chỉ quen đâu mẹ, con và thầy đã có một cuộc nói chuyện thân tình đấy, không những thế còn để lại những ấn tượng khó quên trong lòng nhau nữa kìa_ tôi mỉa mai nói
- Em giận dai quá đấy, tôi xin lỗi rồi mà.
- Lúc nào? ở đâu? Giờ nào? Phút nào? Sao em không biết nhỉ? Mà thầy cũng lịch sự quá cơ không dưng lại đến đây thăm hỏi em

- Ôi dào, tôi đến thăm mẹ em đấy chứ
- Hừ, mẹ sinh ra con, suy ra con với mẹ là một, thăm mẹ cũng có nghĩa là thăm con
- Làm gì có cái lí lẽ ấy
- Vậy giờ có rồi đấy, có muốn học hỏi không em dạy cho, thưa thầy?
- Hừ…Thôi đôi co với em có lẽ tôi sẽ tổn thọ mất
- Hihi thầy làm gì có thọ mà tổn, nhưng thôi sợ thầy không sống được lâu lại oán em thì mất phúc lắm, nên em tạm tha cho thầy đấy he he
- Chẳng thể nào nói lại được em_ ông thầy khỉ vàng nén giận nói với tôi, khuôn mặt không cười nổi
- Cảm ơn thầy quá khen, em rất cảm kích_ tôi chắp hai tay, cười mỉa mai
Chỉ tội nghiệp cho hai bà mẹ cứ há hốc mồm nhìn hai đứa con vàng con bạc của mình đá đểu mà cứ nghĩ là chúng đang mắng yêu nhau sung sướng cười tít cả mắt, còn ra dấu dùng hai tay đập vào nhau nữa chứ, đúng là xì teen hết biết.
Sau màn chào hỏi bằng cách đá đểu nhau giữa tôi và ông thầy khỉ vàng cuối cùng hai đứa đều thỏa thuận là tạm dừng lại bởi vì tôi cũng đói quá rồi, ba miếng thịt gà lúc nãy không đủ làm tôi no, mà một khi tôi đã đói thì chẳng còn sức lực để đấu võ miệng nữa.
Vì thế mà giờ đây chúng tôi đang ngồi trước bàn ăn ngon lành.
Không thèm giữ ý tôi cầm đũa lia nhanh những miếng ngon, đũa tôi vừa hạ cánh ở một miếng thịt ngon lành thì cùng lúc đó có một cái đũa khác chặn lại, tôi ngước mắt lên, ông thầy khỉ vàng đang nhìn tôi cười nhăn nhở, lẽ dĩ nhiên là tôi không chịu thua quyết dành ăn cho bằng đươc. 
Vì thế trên bàn ăn đã có một cuộc đọ dũa diễn ra kịch liệt cứ như trận đấu võ kinh điển giữa Thành Long và Lý Liên Kiệt, cuối cùng miếng thịt chẳng vào bát ai cả mà bay ra ngoài, Chít, Pi, Ki cùng nhau cắn xé (híc đúng là tinh thần đồng đội của chó có khác ). Tôi ngậm ngùi nuốt cơn hận vào bụng lia đua sang miếng khác.
Ở bên cạnh chị Lan cũng ăn cơm cùng chúng tôi, tuy mang danh nghĩa là người giúp việc nhưng gia đình tôi luôn coi chị là người thân nên bữa ăn luôn có mặt của chị. 

Chẳng hiểu sao hôm nay chị lại im hơi lặng tiếng thế, bình thường chị là người nói nhiều nhất cơ mà, tôi nghĩ và liếc mắt về phía chị, nhưng ôi thôi đôi mắt của chị đang đắm đuối nhìn ai kia, không được tôi không thể để chị Lan dễ thương bị dụ dỗ bởi vẻ đẹp trai lai tây của ông thầy khỉ vàng kia được phải kéo chị ra thôi.
Nghĩ thế nên dừng đũa khẽ kéo áo chị nói:
- Chị thích ông thầy em hả ?
Trước câu hỏi thẳng của tôi chị Lan lúng túng thấy rõ khuôn mặt đỏ ửng lên trông thật dễ thương:
- Đâu.. đâu có
- Lại còn không, thế sao nhìn người ta đắm đuối thế
- À ..ừ thì cũng có chút chút…._ chị ngượng ngùng nói
Tôi nhăn mặt nói:
- Thế thì không được rồi..
- Cái gì không được cơ?

- Em nói cho chị biết nhé_ tôi ghé miệng vào tai chị Lan thầm thì nói_ Ông thầy này trông thế thôi, chứ là một tay cua gái có hạng đấy, em đã tình cờ thấy ổng một tay ôm ba cô chân dài đấy_ tôi làm vẻ mặt nghiêm trọng
- Thật thế ư???_ Chị Lan bụm miệng hoảng hốt nói_ nhưng trông đứng đắn và tri thức lắm mà
Tôi nhăn mặt làm điệu bộ xua xua tay giống Lee Jun Ki trong Nhất chi mai nói:
- Đấy chính là điểm lợi hại của thầy ấy, chị đừng trông mặt mà bắt hình rong_ rồi tôi ngước mặt lên cười với ông thầy khỉ vàng một cái khiến ông ta ngẩn tò te chẳng hiểu gì cả nhưng cũng cười đáp lại, lợi dụng nụ cười ấy tôi nói với chị Lan:
- Đấy chị thấy chưa thầy ấy hay cười như thế để cua gái lắm, con gái trường em không biết đổ bao nhiêu đứa rồi, tốt nhất là chị đừng dính vào kẻo rước vạ vào thân
Lẽ dĩ nhiên là chị Lan tin sái cổ (tôi đã nói là chị ấy dễ thương lắm mà) cúi xuống ăn tiếp không nhìn ông thầy nữa he he tôi không thể để mất một đồng minh quan trọng là chị Lan được.
Nhưng người ta nói "gieo nhân nào thì gặt quả ấy" cấm có sai, khi không nhìn ông thầy khỉ vàng thì cái miệng của chị Lan lại được bóc keo hoạt động liên tục, và những gì nó phát ra thì cũng đủ để tôi dù còn đói nhưng cũng không thể nuốt nổi cơm. Trời ạ, biết thế tôi đã để cho chị thoải mái ngắm ông thầy khỉ vàng rồi
Nhưng có hối hận cũng muộn rồi huhuhu……..

Bình Luận (0)
Comment