Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn!

Chương 29

- Cậu khóc thương xong chưa?_ giọng nói lạnh lùng chứa một bồ dao găm của Phong vang lên cắt ngang bài ca khóc thương chó con của tôi. 
Tôi bèn dừng khóc, ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn con khủng long sắp phun lửa, vội vàng bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn, đứng bật dậy mỉm cười hối lỗi
- Sao cậu dám nắm cổ áo, và nói với tôi như nói với con chó con thế hả?_ hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi, bắt đầu phun lửa
- À ừm..tôi xin lỗi tôi không cố ý coi cậu là con ch…_ nhìn thấy khuôn mặt tức đến độ gân xanh nổi lên chằng chịt của hắn, tôi không dám phun nốt câu nói cười hề hề như một con ngố vội vàng phân bua:
- Ấy ấy, đừng giận mặt nổi mụn đấy, thực ra vừa nãy trong lúc hoảng loạn, tôi hơi bị quáng gà, nên mới nhìn mặt cậu thành mặt con chó con, hihi tại da cậu trắng quá giống màu lông con chó ấy.
Lẽ dĩ nhiên là câu nói biện minh của tôi càng làm cho lửa giận trong hắn tăng lên gấp bội. hắn phủi quần đứng dậy trừng mắt nhìn tôi. 
Theo bản năng tôi vội quay người định phóng cặp giò chạy một mạch, trước khi hắn vẫy tay tạm biệt đưa tôi đến với con đò của tử thần nhưng….. Chap 33: First kiss

Nhưng chưa kịp chạy tôi đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của hắn vọng lại từ đằng sau. Tôi bèn quay đầu lại, hắn đang lấy tay ôm phần cổ bị thương, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn, người hơi khuỵu xuống. 
Tôi hốt hoảng quên cả nỗi sợ con khủng long phun lửa vội chạy đến bên hắn lo lắng hỏi:
- Này cậu có sao không? Hay là đụng vào động mạnh rồi, nói mau lên để tôi còn biết mà gọi đến cửa hàng quan tài và vàng mã đặt đồ trước.
Ngay lập tức hắn đứng thẳng dậy, bàn tay đang ôm lấy vết thương của hắn vụt nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi lại gần hắn, khuôn mặt chó con của hắn chỉ cách tôi có một cm, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi hắn gằn giọng nói, môi nhếch một nụ cười đểu:
- Bây giờ là lúc xử phạt cậu…..
Rồi không để tôi ư hử gì, hắn dùng tay còn lại nâng cằm tôi lên, môi hắn chạm môi tôi, rất nhẹ nhàng, rồi ngay lập tức buông tôi ra nhìn khuôn mặt thộn ra của tôi cười cười nói:
- Thế nào? một hình phạt rất ngọt ngào phải không?
Ôi lạy chúa tôi, hắn vừa mới làm gì thế này, huhuhu đôi môi trinh trắng của tôi, đôi môi đáng giá bạc tỉ mà tôi đã quyết giữ bằng được cho đến năm tôi tốt nghiệp đại học rồi mới trao cho người yêu thế mà hắn đã làm gì cơ chứ.
Tôi lại rơi vào tình trạng chết lâm sàn cả người cứng đờ ra, trí óc của tôi lúc này không còn hoạt động nữa. Đến khi các thiết bị trong người bắt đầu hoạt động trở lại, tôi mới lắp bắp nói với hắn:
- Sao cậu…cậu..dám dùng đôi môi đã sử dụng qua nhiều lần của cậu để chạm vào đôi môi trinh trắng của tôi hả?
- Ê ê ăn nói cho cẩn thận, đôi môi của tôi là môi trinh trắng đấy, trước đó tôi chưa để nó chạm vào ai đâu._ Hắn cau mày nói

Nhưng tôi không thèm để ý đến câu nói của hắn tức tối nói:
- Hừ…hừ…hừ… sao cậu có thể làm cái việc thất đức như thế với một người vẫn còn ngây thơ trong sáng như tôi vậy hả? Cậu là cái đồ..dê mãn tính, dê núi, dê cụ, dê lụ khụ, đến chết vẫn mang giống dê 
- Nói bậy, tôi sút đi bây giờ_ hắn gầm gừ nói rồi cốc vào đầu tôi một cái đau điếng._ đây chính là hình phạt đích đáng dành cho cậu đấy.
Nói rồi hắn đút tay vào túi quần quay bước bỏ đi. 
À lần này thì tôi không thèm nhịn nữa, sự tức giận đã dâng lên đỉnh đầu rồi, đã thế bà cho mày biết tay, tôi hầm hầm nghĩ rồi lấy đà, đạp một cú thật mạnh trúng vào lưng hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất, tôi nhanh tay lấy chiếc điện thoại ra chụp một kiểu hắn vồ ếch cười khẩy nói:
- Để làm kỉ niệm nhé
Rồi nhanh chân dông thẳng, đáng đời ai bảo chọc tức tôi, thế là còn nhẹ đấy. 

Tôi lấy chiếc điện thoại mở bức hình ra bỗng thấy buồn cười, trông hắn trong hình không còn cái vẻ đạo mạo, lạnh lùng nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt nhăn nhó khá dễ thương, tôi phì cười tắt điện thoại rồi cất vào túi xách. 
Khoan đã…oh my god, trưa nay bố tôi có ở nhà, huhuhu biết viện lí do gì cho vc về muộn này đây…… Chap 33: Bữa trưa không yên ổn
Cuối cùng tôi cũng lấy được lí do là phải ở lại học thêm môn toán cho chương trình nâng cao, và lẽ dĩ nhiên là bố tôi rất vui khi biết tôi chăm chỉ như vậy. Haizzz…cũng chỉ tại cái tên mắc dịch Phong nên tôi mới phải chăm chỉ…nói dối như vậy, thật tội lỗi. 
Trong cả bữa ăn mẹ tôi liên tục mớm lời nói bóng nói gió về việc tôi nên có bạn trai, rằng thì là thầy Thiên rất đẹp trai, rất tài giỏi, rằng thì là nếu có một chàng rể như thế thì thật tuyệt.v.v.. tuy nhiên lần nào bố tôi cũng gạt phắt đi với một khuôn mặt không thể lạnh lùng hơn. 
Cuối cùng mẹ tôi tức giận đùng đùng bỏ vào phòng sau khi đã… ăn hết ba bát cơm, híc. Còn tôi thì cười thầm trong bụng, bố tôi đúng là không gì có thể lay chuyển nổi, một Xmen đàn ông đích thực, hihi.

Bình Luận (0)
Comment