Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Chương 56

Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 56: Trọng độ thương tàn.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
“Mẹ kiếp, chỉ là một thằng học võ, để tao đi triệu tập anh em, không vặt cái chân thứ ba của nó thì không biết ăn nói với đời thế nào. Được rồi, thừa dịp nó bị thương chưa khỏi, cho nó uống vài bịch nước tiểu”Tiền Nhâm Hào tính tình rất là táo bạo, vừa nghe thằng bạn thân lại phải chịu sự khuất phục này, liền nổi cơn điên lên, giương nanh múa vuốt lên muốn đi bào thù cho Hạo ca, làm cả hành lang bệnh viên nghe hắn tuyên bố tàn nhẫn như thế, làm cho người bệnh bị hù dọa xém tí lên cơn nhồi máu cơ tim.
Long Giang thì cứ mở to hai con mắt ra nhìn chằm chằm cặp ngực và cái mông tròn của cô y tá, tròng mắt xém tí nữa đã rớt xuống, trời ơi, đây là chế phục hấp dẫn trong truyền thuyết sao, cô y tá ơi, nhanh lại đây đi, làm chết em đi cô ơi. Cho nên không quan tâm đến đề nghị của Tiền Nhâm Hào, phất tay nói : “Chỉ một chữ thôi, Giang ca phụ trách cung cấp nước tiểu cho”
“Trời!”Tiền Nhâm Hào bất mãn giơ ngón giữa lên.
“Hai đứa mày đừng có làm bậy, bây giờ là thời gian nguy hiểm, người của Cẩu Vương có thể tìm chúng ta gây phiền toái, đừng thêm chuyện thì hơn, hơn nữa, thực lực của Chung Long ngay cả Hạo ca cũng đỡ không nổi, mà CLB võ thuật của chúng cũng có Hoa Diệc Sơn tọa trấn, bọn mày đến cũng bị đạp ra ngoài, trước tiên cứ nhẫn nại trước đã, để tao xem phim chụp X quang đã, không biết thương thế của Hạo ca lần này có khỏi hay không”Vương Hoa nghĩ cũng chu đáo, không giống như hai thằng bạn thân bởi vì xúc động mà làm ra chuyện ngu ngốc, cũng bởi vì có một người suy nghĩ thấu đáo như Vương Hoa, tương lai bọn họ mới hóa hiểm thành lành, hoặc nói là, không có Vương Hoa, bọn họ không có được thành tựu gì cả.

Long Giang và Tiền Nhâm Hào không phản đối lời nói của Vương Hoa, bọn họ cũng đã hiểu được, cuối cùng Trương Thiên Tường lại đột nhiên nói : “Bọn mày có nói tình hình cho nó biết không, bác sĩ nói nó có thể, có thể...”Nói đến đây, Trương Thiên Cường thật sự không dám nghĩ nữa.
“Đợi thêm vài ngày nữa đi, tao sợ Hạo ca chịu không nổi, bọn mày nhớ đó, không được hé mồm ra đấy”Vương Hoa trầm ngâm, Sử Hạo, mày nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tứ chi của mày...
“Không, nhất định sẽ không”Long Giang vỗ vỗ ngực.
“Để ày nói đó”
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, liền đi vào phòng bệnh nói từ biệt với Sử Hạo, rồi kéo Sử Thanh và Trần Thi Lôi lưu luyến không rời đến trường, chuẩn bị sau khi tan học sẽ đến đây thương chuyện kế tiếp với Sử Hạo, Cẩu Vương và Dương Lâm cũng có tin tức, vốn muốn nói cho Sử Hạo biết, nhưng bây giờ đang có bà nội của nó ở đây, không tiện mở miệng, chỉ có thể im miệng, nhưng mà, việc này nói với hắn còn tác dụng sao?
Yến Tĩnh lúc gần đi, còn trịnh trọng đấm vào ngực Sử Hạo một cái, dịu dàng nói : “Tiểu lưu manh, dưỡng thương cho tốt nhé, xế chiều tôi sẽ đến thăm cậu, nếu không đi học sẽ bị trường đuổi mất”Nàng đã trốn tiết buổi sáng, khóa chiều thì sắp đến giờ, hơn nữa bây giờ Sử Hạo đã tỉnh lại, nên có thể yên tâm đi học.
“Tiểu thư, tôi van cô, tôi bây giờ là người bệnh đó, cô nhẹ nhàng một chút là bị mãn kinh liền hả?”Sử Hạo đau đến trợn mắt, ngực vẫn chưa khỏi, mà bị một quyền đấm vào, quả thật thấy vài ông sao bay qua bay lại trước mắt.
Trong nháy mắt, trong cái phòng bệnh to đùng này chỉ còn lại một mình bà nội, dù sao bây giờ mình cũng tàn rồi, động một chút cũng khó khăn, xem ra chỉ có ăn uống rồi nằm và ngủ là được thôi, ai, thật là bi ai.

Bà nội ngồi trên ghế gọt mấy trái cây mà Long Giang mua đến, trong phòng chỉ còn lại tiếng gọt vỏ táo và tiếng thở dài.
Sử Hạo cúi đầu nhìn, mắt của bà đã mờ rồi nhưng vẫn cẩn thận gọt táo cho hắn, trong lòng hắn hỗn loạn đủ năm vị, không thấy thoải mái, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng như đang rỉ máu. Thân thủ khổ luyện mười năm, lòng tự tin bành trướng cao độ, ngày hôm qua nhận được đả kích thảm hại như vậy, tâm lý không thể sống khá giả được, càng huống chi là trái tim có lòng tự tôn rất mạnh của Sử Hạo, chỉ bị một đạp của Chung Long mà đã đá bay mình đi, bất đắc dĩ cùng phẫn nộ, cho dù hai tay có đau đớn do bị đánh gãy, cũng không thể so với nổi đau trong lòng được.
Có lẽ bản thân đã quá tự mãn rồi, từ khi chí Phương rời Đông Sơn Huyền đi, không có chú quản lý, rồi mình cũng không luyện tập võ công luôn, cảm thấy thực lực của mình lúc này, đủ để hoành hành bá đạo tại Huyền thành rồi, nhưng bị một tên học sinh của CLB võ thuật đánh đến nổi này, có lẽ, mình vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi, thế giới bên ngoài, mình không chứng kiến qua, Chung Long, không ngờ trong một CLB võ thuật lại có một nhân vật như vậy, xem ra CLB võ thuật cũng không phải là múa nghệ thuật, mẹ kiếp, lão tử mà không tháo mấy cái khớp xương trên người mày xuống, thì danh hiệu lưu manh sẽ tặng ày.
Bà nội đưa miếng táo đã gọt vỏ đến miệng Sử Hạo, giọng nói có chút run rẩy : “Hạo Hạo, táo này rất ngọt, bà nội đút cho con ăn”Nhìn thấy Sử Hạo chỉ nằm trên giường không thể động được, tâm lý bi thương của bà từ từ chuyển dời lên mặt, chuyển hóa thành một dòng lệ, đứa bé này chịu khổ quá nhiều rồi, sao ông trời lại còn muốn đối xử với nó như vậy nữa, bắt nó về sau sống cả đời như vậy.
“Bà nội”Nhìn bàn tay già nua nhăn nhúm của bà nội, trong lòng Sử Hào cảm thấy đau đớn, bà nội dựa vào hai bàn tay này để nhặt phế liệu, bán bánh bao để nuôi mình và em gái lớn, đến bây giờ mình lại còn làm cho bà nội lo lắng như vậy, Sử Hạo cố gắng nhịn giọng nước mắt đang lăn xuống, há miệng khẽ cắn một cái, miếng táo này, thật sự rất ngọt.
Xế chiều, đám người Vương Hoa đã chạy lại đây, trước khi bọn họ đến, Yến Tĩnh đã đến trước rồi, mấy người không hẹn mà gặp trước cửa bệnh viện, nhìn nhau cười rồi đi vào phòng bệnh của Sử Hạo, vừa đi thì đã bị bác sĩ gọi lại.
“Các em là người nhà của Sử Hạo à, các em chờ chút, đã có kết quả rồi”Bác sĩ nói.

“Bác sĩ, thế nào rồi, Sử Hạo có thể khỏi không?”Vương Hoa thấy đây là bác sĩ đã chữa trị cho Sử Hạo, vội vàng hỏi, buổi sáng bác sĩ có nói vết thương của Sử Hạo rất nặng, có thể hồi phục hay không thì phải đợi coi kết quả chụp X quang, lần này, bác sĩ chủ động gọi mình, nhất định là đã có kết quả, làm cho cả đám người khẩn trương nhìn chằm chằm ông bác sĩ.
Bác sĩ móc ra một túi phim X quang, thở dài nói : “Đây là phim X quang của Sử Hạo, đầu khớp xương bị thương nghiêm trọng, hai tay tựa hồ như gãy nát, bắp đùi trái bị lực đánh nát, rất khó có thể lành lại được”
Vương Hoa không nhịn được hỏi : “Có bao nhiêu phần hồi phục?”
“Cơ hồ bằng không”Bác sĩ không giấu diếm, đây là trách nhiệm của ông, dù sự thật rất tàn khốc, nhưng nó chính là sự thật.
“Nói cách khác, hắn sẽ thành phế nhân sao?”Vương Hoa cả người không nhịn được run lên, không thể tin được chuyện lại phát triển đến tình trạng này, hắn vốn ôm một tia hy vọng, nhưng tin tức của bác sĩ quả thật như sét đánh ngang tai vậy.
Bác sĩ không nói gì, chỉ tiếc hận thở dài.
“Đis con mẹ nó”Tiền Nhâm Hào phẫn nộ đánh một đấm lên vách tường, Long Giang, Trương Thiên Cường đứng dựa lưng vào vách tường,cúi đầu nhìn xuống chân, không nói một lời.
Trần Thi Lôi tâm tính vốn đơn thuần, có một tình cảm không hiểu với Sử Hạo, ngã ngồi xuống đất, lời của bác sĩ làm cho nàng thấy trời đất như tối sầm lại trong mắt, trở nên trống rỗng, nàng không thể tin được, một người nổi giận vì mình, một Hạo ca ôn nhu thân thiết với mình lại trở thành tàn phế, lắc lắc đầu, nàng nghẹn ngào nói : “Không đâu, thân thể Hạo ca khỏe mạnh như vậy, sẽ không đâu, nhất định là sai rồi”
Yến Tĩnh len lén nhìn thoáng qua tấm X quang trong tay Vương Hoan, vừa nhìn thấy vết thương làm cho lòng nàng chấn đọng, nàng không thể tưởng tượng được đau đớn do vết thương này mang lại, cũng không thể tưởng tượng được lúc ấy sao Sử Hạo có thể nhịn đau mà không rên được. Tiểu luu manh, xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không ngờ chuyện sẽ thành như vậy, tại sao cậu lại thích tranh đấu như vậy, lúc ấy cậu lùi một bước thì đã không có việc gì rồi. Tại sao lại cố chấp như vậy, cậu đúng là đồ ngốc mà!

Bác sĩ thấy mấy người trẻ tuổi này trên mặt buồn bả và phẫn nộ, cũng biết tình cảm của họ nhất định rất tốt, muốn an ủi lại không biết nói sao, làm đúng trách nhiệm của mình, ông chỉ có thể báo cáo lại bệnh trạng cho người nhà thôi, thở dài nói : “Tốt nhất là tạm thời đừng nói cho người bệnh, chờ ổn định rồi thì tìm cơ hội nói cho hắn biết”
“Được, vậy bọn tôi vào”Vương Hoa cười một cái với bác sĩ, ổn định tâm tình, làm bộ như không có gì đẩy cửa vào, những người khác cũng theo vào, nhưng bi thương và phẫn nộ trên mặt không thể nào che dấu được.
“Hạo ca, bọn tao đến thăm mày nè”Mấy người cố gắng cười, cầm hoa quả đặt lên đầu giường.
“Mẹ kiếp, không phải là bị gì ghê gớm, không cầm phải giống như thăm tù vậy, đến mà cứ mua cái này cái nọ, sau này đi tay không đến là được rồi”Sử Hạo nằm trên giường không thể động, nhìn thấy mấy trái cây này mà nuốc nước miếng, mẹ kiếp, mua nhiều đồ ngon đến vậy làm gì, lão tử muốn ăn cũng khó, tay không cử động được, chó chết thật!
“Hạo ca, anh... anh cảm thấy thế nào?”Trần Thi Lôi hỏi, đôi mắt đẹp không đành lòng nhìn bộ dáng lúc này của Sử Hạo.
Sử Hạo mỉm cười, thấy sắc mặt mọi người đều khó coi, hình như có tâm sự, còn tưởng rằng nàng đang lo lắng như mình, trêu ghẹo nói : “Anh tốt lắm, ăn uống gì đều có y tá phụ trách, sống y chang như tiểu thiếu gia vậy”
Nghe Sử Hạo nói vậy, thần sắc của mọi người càng trở nên buồn bả, Nhiêu Hải Yến cắn môi xoay người chạy ra ngoài, Trần Thi Lôi cũng không nhịn được nghẹn ngào, mặc dù thời gian tiếp xúc với Sử Hạo không lâu, nhưng Trần Thi Lôi thật sự có tình cảm với người thường xuyên đùa giỡn nhưng rất trân trọng mình, nàng không dám tưởng tượng khi Hạo ca tàn phế thì bản thân sẽ thương tâm thế nào.
Sử Hạo dù ngu thế nào cũng nhìn ra được, những người này từ lúc mình tỉnh lại đến giờ có chút không thích hợp, khẳng định có chuyện, hơn nữa là về mình, Sử Hạo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Vương Hoa, hỏi : “Rốt cục là đã gạt tao cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment