Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 11


Trên tường dọc hành lang có treo tranh, lúc này không có gió nhưng không biết vì sao bức tranh đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Lúc Nguyên Văn Văn nói thì bức tranh rơi xuống đất, âm thanh chồng lên nhau, Lộ Phong không nghe rõ nhíu mày hỏi: "Em nói cái gì?"Nguyễn Văn Văn hoàn toàn không bị cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng đến tâm tình, hàng mi run rẩy lặp lại một lần nữa: "Anh có muốn làm lần nữa không?"Vừa nói vừa xấu hổ chớp mắt.

"! "Lộ Phong lại nghi ngờ, có lẽ cô không chỉ mất trí nhớ đơn giản như vậy, tám mươi phần trăm là đầu bị ngã đến choáng váng rồi, nhưng anh vẫn phối hợp nói: "Không phải vừa rồi em nói không muốn sao?"Hai người giống như thảo luận thời tiết chứ không giống như thảo luận chủ đề không thể miêu tả.

Nguyễn Văn Văn kéo nhẹ vạt áo: "Em sợ anh muốn.

"Xem kìa, cô hiểu ý cỡ nào.

Chắc chắn anh rất say mê dáng vẻ này của cô.

Chuyện này cũng không phải nói muốn là muốn, cô mới xuất viện, sức khỏe quan trọng, Lộ Phong ho nhẹ một tiếng, quan tâm nói: "Đã muộn rồi.

"Đây là thời gian để có một giấc ngủ đẹp.


"! " Cô bị từ chối sao?Nguyễn Văn Văn hậm hực đi ngang qua anh và trở về phòng ngủ.

Lộ Phong nhìn bóng lưng tịch mịch của cô, đáy lòng mơ hồ cảm nhận được điều khác thường, trước khi cửa phòng ngủ đóng lại, anh nhỏ nhẹ hỏi: "Em ngủ một mình được không?"Nguyễn Văn Văn đã sớm quên chuyện mình đuổi người đi, vô cùng tủi thân nói: "Sợ.

"Sau đó, cảnh tượng trước khi đi ngủ biến thành ---Lộ Phong ngủ một bên, Nguyễn Văn Văn ngủ một bên, hai người đắp chung một cái chăn.

Trái tim của Nguyễn Văn Văn không ngừng đập thình thịch, căng thẳng đến lòng bàn tay đổ đầy mô hôi, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn trộm.

Lộ Phong vô cùng bình tĩnh, lúc nằm xuống còn cố ý nằm sát cạnh giường, dáng vẻ rất cẩn thận, ai không biết còn tưởng hai người cãi nhau.

Thật ra trong ba năm kết hôn bọn họ đều ngủ như vậy, ai cũng không chịu ai, ngoại trừ chuyện kia, thời gian còn lại họ sống một mình.

Nhưng Nguyễn Văn Văn cũng không nhớ được những chuyện này.

Cô thấy Lục Phong ở xa như vậy, con nai trong lòng lập tức ngừng đập, còn cảm thấy hơi buồn.

Xem ra anh không hài lòng lắm với chuyện xảy ra vừa rồi.

Nhưng làm sao bây giờ đây?Cô rất thích anh.

Nguyễn Văn Văn mím môi, lặng lẽ dịch sang bên phải, biên độ không lớn, vẫn chưa với tới anh, cô lại dịch tiếp.

Lộ Phong cảm giác được cô tới gần, cũng dịch về phía bên cạnh giường, khoảng cách vất vả lắm mới rút ngắn lại bị kéo ra lần nữa.

Nguyễn Văn Văn: "! "Trước khi đi ngủ vẫn không thể thành công chạm được anh, Nguyễn Văn Văn nằm mơ cũng là đang đuổi theo anh.

Lộ Phong đang ngủ bỗng nhiên cảm giác được ngực có hơi nóng, mở mắt ra thì nhìn thấy tay Nguyễn Văn Văn đang để ở bên trên, anh nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng đẩy ra.


Mắt vừa mới khép lại thì chân lại bị đè.

Anh mở mắt ra, nhìn người nằm sấp bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng.

Anh đứng dậy, đẩy cô ra rồi đắp kín chăn cho cô.

Sau đó lại nằm xuống ngủ, còn chưa kịp chợp mắt thì cánh tay của cô lại đập lên, không bao lâu lại coi anh như gối ôm ôm chặt vào trong ngực.

Anh muốn nhúc nhích cũng không có cách nào nhúc nhích được.

Lộ Phong đưa tay đỡ trán, mở to mắt nhìn trần nhà, e rằng đêm nay không ngủ được rồi.

Nguyễn Văn Văn ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, nghiêng người kéo góc chăn cười rất lâu.

Thật ra khi học đại học, cô đã muốn theo đuổi anh, cũng chặn anh mấy lần nhưng vô cùng đáng tiếc, không thành công lần nào cả.

Không phải anh rời đi trước thì là về muộn, mặc kệ cô tính kế thế nào thì kết quả đều là thất bại.

Bạn cùng phòng khuyên cô từ bỏ, nói có lẽ bọn họ không có duyên phận.


Thứ duyên phận này sao có thể chờ từ trên trời rơi xuống chứ, phải là dựa vào tự mình giành lấy.

Một ngày thứ sáu nào đó, cô cố ý mặc quần áo lộng lẫy, quyết định cho anh một bất ngờ thật lớn, nếu như tiến triển thuận lợi, cô định sẽ tỏ tình với anh.

Chỉ có thể nói, ông trời không có mắt, cô tính toán cẩn thận lâu như vậy, cuối cùng người còn chưa thấy đâu, trái lại còn bị bóng đập trúng.

Chuyện về sau cô không nhớ rõ, theo lời giải thích của Trâu Mỹ là, cô mất trí nhớ vào bệnh viện.

Tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của cô, cô ngồi dậy xuống giường, kéo lê dép đi ra khỏi phòng ngủ, vừa khéo gặp được Lộ Phong ở phòng khách.

Cô ngạc nhiên nói: "Tối qua anh không ngủ sao?" Quầng thâm dưới mắt anh đậm quá.

.

Bình Luận (0)
Comment