Bắt đầu từ tối hôm qua, tôi tắt di động.
Tôi không biết sao dân mạng có nhiều tinh thần thế? Chỉ hóng một câu chuyện về sếp tổng mà có thể tìm hiểu nguồn gốc tìm được số di động của tôi, sau đó chia sẻ cho càng nhiều bạn bè hóng hớt rồi cùng nhau gọi điện thoại chửi tôi.
Cả đêm tôi không ngủ, nhắm mắt cũng thấy những dòng bình luận ác độc, dứt khoát châm ngọn nến mua trước đó lên, ngây người nhìn ánh nến đến hừng đông.
Tôi vác quầng thâm mắt đi làm, vốn dĩ đã đủ mệt mỏi. Họa vô đơn chí lại ở cửa công ty gặp được năm, sáu phóng viên giải trí hay còn gọi là paparazzi chỉ thiếu chút nữa là vào được. Bác bảo vệ đáng yêu bảo vệ tôi nhưng mà từng ánh đèn flash của camera nhắm thẳng vào mặt tôi, hại tôi không nhìn rõ được gì.
Trương Tư Phàm tôi đã tạo nghiệt gì, mới có may mắn được trải nghiệm đãi ngộ của sao hạng A thế này chứ?
“Cô Trương, cô gả cho anh Phó Trình Hãn xuất phát từ mục đích gì?”
“Người tới cướp hôn kia thật sự là bạn trai cũ của cô à?”
“Cô và anh Phó Trình Hãn có định ly hôn không?”
Mỗi một câu hỏi đều không có ý tốt, tôi dùng khuỷu tay che mặt, đang chuẩn bị xông vào cửa lại đâm thẳng vào trong ngực một người.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy cằm của Phó Trình Hãn, trái tim lập tức yên ổn.
Phó Trình Hãn ôm tôi, lạnh lùng nói với phóng viên:
“Tập đoàn Phó Thị bảo lưu quyền truy tố với tất cả lời đồn. Phòng pháp lý của công ty đã lấy tất cả bằng chứng về vấn đề công kích vợ tôi. Tiếp theo sẽ đưa ra pháp luật để bảo vệ danh dự và quyền riêng tư của vợ tôi.”
Dứt lời anh ôm tôi vào công ty, cánh tay ôm tôi rất chặt, tôi hỏi nhỏ:
“Sếp Phó, có phải em làm anh gặp rắc rối rồi không?”
Phó Trình Hãn không trả lời tôi, chỉ nói: “Là anh đến chậm.”
“Xin lỗi, sếp Phó. Em không cắm sừng… Anh nghe em giải thích, em có thể giải thích tất cả!”
“Không cần giải thích.”
Tôi vô thức dừng bước chân, nghiền ngẫm câu “Không cần giải thích” này.
Là ý “Tôi không nghe, tôi không nghe” trong phim máu chó thường có hay là anh ấy không để bụng việc tôi ngoại tình?
Phó Trình Hãn thở dài:
“Ý anh là anh tin em, em không cần giải thích. Trương Tư Phàm, người bình thường bỗng nhiên bị bôi nhọ như thế, phản ứng đầu tiên đều là tủi thân. Sao em lại xin lỗi? Em thật sự rất kỳ lạ! Kỳ lạ đến mức khiến người ta đau lòng.”
Tủi thân, sao có thể không tủi thân.
Trong nháy mắt, tôi gào khóc.
Cũng mặc kệ tôi đang ở sảnh lớn công ty, xung quanh có rất nhiều đôi mắt đang nhìn.
Tôi thật sự không nhịn được, cảm xúc tích tụ từ tối hôm qua lập tức tràn ra.
Tôi khóc nước mắt nước mũi giàn giụa.
Con người là như vậy, lúc đối mặt với ác ý có tủi thân cũng phải cố làm ra vẻ kiên cường.
Nhưng chỉ cần có người thương mình thì sẽ lập tức yếu ớt.
Xong rồi! Ngày mai trong công ty sẽ lại có tin đồn sếp tổng mắng vợ bật khóc.
Tôi khóc đến văn phòng sếp tổng, Phó Trình Hãn mở một lon Coca, đưa cho tôi.
Ta nghẹn ngào uống một hớp lớn, mới bình tĩnh lại.
“Phòng pháp lý tra được IP người đăng bài, là nhân viên của công ty chúng ta, bởi vì nói bậy về em trong toilet bị em phát hiện nên ghi hận. Vừa hay nhìn thấy em và anh ta ở quán cà phê nên bịa chuyện.”
Phó Trình Hãn đưa cho tôi hai tờ khăn giấy.
“Tối hôm qua muốn nói cho em biết mà em tắt máy. Anh đoán được em bị tủi thân rồi.”
“Nửa năm trước, em đã chia tay với Thẩm Nam Hiên. Ngày hôm qua hẹn anh ta bởi vì dự án, em đã lừa anh.”
Tuy rằng anh nói không cần giải thích, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ ràng.
Nói rồi nước mắt lại không biết cố gắng mà chảy ra.
Phó Trình Hãn nâng mặt tôi, giúp tôi lau nước mắt, giọng điệu bất đắc dĩ:
“Hình như em rất sợ anh hiểu lầm?”
“Em sợ em biểu hiện không tốt, anh sẽ đá em.”
Rốt cuộc bởi vì tôi biểu hiện ưu tú mới trở thành bà Phó.
Phó Trình Hãn chọc trán tôi: “Hóa ra là em hiểu lầm.”
Anh ấy lấy ra một quyển notebook từ bàn làm việc, lật tới một tờ ở giữa: “Em nhìn xem.”
Phía trên viết “Mở họp quá chán, vấn đề số liệu không thể gọi điện thoại giải quyết à?”.
Hóa ra sếp Phó mở họp cũng sẽ phỉ nhổ? Không đúng, tôi lại ghé sát vào nhìn:
“Đây không phải chữ em à?”
“Thật ra, trước khi em biết anh, anh đã gặp em rồi. Khi đó em vẫn là sinh viên, cùng giáo viên tới tập đoàn Phó Thị làm nghiên cứu. Ngay lúc đó tôi vừa tới công ty không lâu, đang luân chuyển học tập tại bộ phận kiểm soát rủi ro.”
“Văn phòng ở ngay cạnh phòng họp, em đột nhiên xông vào tìm tôi mượn notebook và bút. Đây là “tác phẩm” mà lúc trước em để lại.”
Phó Trình Hãn cười: “Lúc ấy vì mượn notebook, em cực kỳ tự quen thuộc gọi tôi anh ơi, kết quả lúc trả notebook còn nhận sai người. Sau này gặp lại, tôi biết quả nhiên em không để tôi ở trong lòng.”
Phải không, tôi thật sự không nhớ rõ…
Phó Trình Hãn tiếp tục nói: “Còn có hôm thi bằng lái xe, em đụng vào xe anh, hại anh bị trượt.”
Sấm dậy đất bằng, tôi trợn tròn mắt: “Người xui xẻo đó là anh?”
“Nếu không phải khi xuống xe, anh vừa nhìn đã nhận ra em thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho người làm anh trở thành kẻ xui xẻo này.” Phó Trình Hãn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Lúc ấy, em khóc thật sự thê thảm, làm người ta không khỏi mềm lòng.”
“Cho nên hôm khen thưởng nhân viên đó, anh ở trong xe xem em dừng xe không dám ra là sợ em đụng vào xe anh giống hôm thi à?”
Tôi như cởi bỏ được mối nghi ngờ bấy lâu nay.
“Nửa này nửa kia. Ban đầu, anh không dám xuống xe, sợ không cẩn thận dọa em, em sẽ lại nhầm chân phanh thành chân ga. Mãi khi nhìn thấy em dừng xe thành công cười mỹ mãn ở trong kính chiếu hậu, anh cũng không kiềm được muốn khen em.”
Phó Trình Hãn trịnh trọng nói với tôi:
“Tư Phàm, anh đã từng gặp tất cả các mặt nhìn như “biểu hiện không tốt” của em, nhưng anh lại chỉ cảm thấy em đáng yêu. Cho nên đừng cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta liên quan đến biểu hiện của em, em có thể thoải mái mà làm vợ sếp.”
“Sếp Phó, vậy hôn nhân của chúng ta là quan hệ thế nào? Tình yêu ư?”
Cuối cùng tôi đã hỏi ra vấn đề vấn vương trong lòng tôi đã lâu. Muốn biết đáp án lại không dám biết.
Phó Trình Hãn từng nói hôn nhân của chúng tôi không liên quan đến tình yêu, chỉ do vừa khéo.
Nhưng không biết từ bao giờ, tôi biết rõ mình đã yêu Phó Trình Hãn.
Nói chuyện với người khác cũng nghĩ đến anh, ăn đồ ngon cũng muốn chia sẻ với anh.
Nhìn thấy anh phiền não vì công việc thì tôi cũng sẽ lo lắng, bởi vậy càng muốn biểu hiện tốt trong công việc.
“Em biết không chúng ta là cùng loại người. Thích sống theo thói quen của mình, gặp được người mình thích thì ở bên nhau. Chuyện ở trong mắt người khác có thể là tùy ý, với chúng ta lại chỉ để những lề lối giới hạn bản thân.”
“Vừa gặp đã yêu với người như chúng ta là yếu ớt nhất, cho nên anh cũng không dám nhẹ nhàng nói từ yêu.”
“Anh chỉ tin tưởng có thiện cảm thì cũng có thể cho bản thân thời gian ở chung. Ở chung lâu rồi là có thể thiên trường địa cửu.”
“Tư Phàm, em có một vẻ quyến rũ độc đáo, có thể khiến người từng gặp em đều có thiện cảm với em. Anh cũng không ngoại lệ.”
“Người khác không quý trọng em nhưng anh muốn quý trọng. Cho nên cuộc hôn nhân nhìn như “tùy tiện” chỉ do muốn cho em và anh một cơ hội quen nhau, trong quá trình ở chung phát triển thiện cảm thành yêu và không thể lìa xa. Như vậy, anh có thể ở bên em lâu dài.”
Lần đầu tiên đối diện với lời tỏ tình chân thành của Phó Trình Hãn, tôi thiếu chút nữa đau hết cả lưng.
Người này, sao một câu “anh muốn ở bên em cả đời” mà phải giải thích nhiều như vậy?
Tôi nhón mũi chân, hôn lên môi anh giống buổi hôn lễ:
“Sếp Phó, em cũng muốn làm bà Phó mãi mãi.”
- Hết truyện -