Phó Trình Hãn là sếp tổng, cực kỳ chuyên nghiệp.
Sau hôn lễ không cả nghỉ kết hôn, sau khi kết thúc kỳ nghỉ mùng 1 tháng Năm thì lập tức đi làm.
Tôi hưởng tuần trăng mật một mình cũng không thú vị nên đi làm theo.
Trước kỳ nghỉ, tôi còn là một nhân viên quèn làm việc xuất sắc. Sau kỳ nghỉ tôi đã là vợ của sếp tổng.
Thân phận thay đổi, chỉ một chữ, phê.
Vừa vào cửa tôi đã có thể cảm nhận được ánh mắt lén đánh giá của người quen hoặc không quen.
Tôi đi vào chỗ ngồi của mình trong ánh nhìn của mọi người.
Trưởng phòng bình thường thích nói hai câu cũng trở nên ôn hoà, khen tôi chuyên nghiệp đến cả thời gian nghỉ kết hôn cũng không dùng mà tới công ty cống hiến.
Đây là đương nhiên! Dẫu sao hiện tại, công ty thật sự thành công ty của nhà mình, có thể không chuyên nghiệp à?
Nhưng mà cuối cùng cây lớn cũng sẽ gây vạ, đặc biệt là cái cây lớn cực kỳ rêu rao là tôi đây.
Tôi ngồi trong phòng toilet trộm lười thì lại nghe được chuyện về bản thân mình.
“Trương Tư Phàm kia đã sớm quyến rũ sếp Phó rồi nhỉ? Mấy tháng trước cả ngày chạy vào văn phòng sếp Phó.”
“Có khi nhân viên ưu tú cũng là điều động nội bộ. Tôi nói mà một người mới tốt nghiệp sao có thể đưa ra được dự án tốt thế chứ!”
“Đúng đó! Mấy cô gái trẻ thời này ghê gớm thật. Ỷ vào mặt mình đẹp một chút, ngực lớn hơn người ta một chút rồi sử dụng thủ đoạn dụ dỗ sếp tổng. Thế mà còn thành công, cũng không biết sếp Phó coi trọng cái gì ở cô ta.”
Nói bậy về người khác thế nào cũng phải lựa chọn kỹ toilet. Nữ chính nhu nhược trong phim thần tượng có thể nhịn, Trương Tư Phàm tôi không thể nhịn.
“Rầm” một tiếng, tôi đá văng cửa buồng toilet, chống nạnh bước ra bễ nghễ lạnh lùng nhìn ba người xấu hổ.
“Tò mò sếp Phó coi trọng tôi ở chỗ nào hả? Cô cũng bảo mặt tôi đẹp, ngực tôi to đấy, chứ không phải coi trọng tôi “có lòng dạ bao dung nên mới thành công” à?”
Tôi cau mày đánh giá ba người, chậm rì rì dùng ánh mắt lăng trì bọn họ, rất giống vai ác tâm cơ.
“Cũng may tôi thật sự có lòng dạ bao dung nên mới thành công cũng lười so đo với mấy người. Không có lần sau.”
Tôi đi rửa tay như chỗ không người, tao nhã vẩy nước trên tay rồi quay đầu đi thẳng.
Ra khỏi cửa toilet, tôi bước nhanh vào thang máy, lên văn phòng sếp tổng.
Dẫu sao đã không cẩn thận đắp nặn một hình tượng ác độc không tốt lắm rồi, còn đá hỏng tài sản cố định của công ty.
Chắc chắn sẽ bị người ta thêm mắm dặm muối rỉ tai nhau. Dù sao tôi cũng phải “làm kẻ ác cáo trạng trước”.
Mới vừa vào thang máy, vừa hay nhìn thấy trợ lý của sếp tổng là Tiểu Chu cầm giấy tờ đi ra.
Tiểu Chu nói Phó Trình Hãn đang xem tài liệu trong văn phòng, bởi vì buổi chiều có một buổi họp rất quan trọng.
Tôi tự động xem nhẹ nửa câu sau, chạy chậm lên tìm anh.
Phó Trình Hãn nghe được tiếng gõ cửa, giương mắt, nhìn thấy là tôi thì cầm cái iPad đưa cho tôi:
“Vừa hay, tôi chuẩn bị tìm em. Buổi chiều cùng tôi đi bàn về việc đầu tư dự án, xem tài liệu trước đi cho quen.”
Được rồi! Có việc là tôi lập tức quên mình vừa muốn nói gì.
Tôi vừa xem tài liệu vừa hỏi:
“Sếp Phó, tôi chỉ từng làm dự án nhỏ, còn chưa bao giờ có dự án lớn thế này. Buổi chiều tôi phải làm gì?”
Trước đó tôi làm ở phòng dự án, phần lớn công việc đều là tìm cát đãi vàng, tự mình đề cử trong đông đảo dự án nhỏ.
Mà trên thực tế dự án chất lượng thực sự tốt đều là vừa có tiếng gió đã bị người ta lấy rồi.
Những công ty khác rất khó được chia một chén canh.
Ví dụ như dự án này, kết hợp các khái niệm đang rất hot gần đây như trí tuệ nhân tạo (AI) và vũ trụ ảo (Metaverse). Hợp tác với phòng thí nghiệm tiên tiến nhất về phương diện này của nước ngoài và có trung tâm độc quyền của riêng mình.
Giai đoạn trước tập đoàn Phó Thị vẫn luôn tham dự.
Nhưng mà hình như người phụ trách dự án sắp tới có ý kiến với bên đối tác.
“Không cần em làm gì, đi theo tôi là được.”
Phó Trình Hãn nhìn tôi ăn mặc: “Không còn sớm, bây giờ xuất phát đi.”
Tôi thấy mới 11 giờ, Tiểu Chu nói chút nữa mới mở họp.
Đến công ty kia chỉ cần nửa tiếng, một tiếng rưỡi còn lại ăn cơm trưa à?
Tôi mang theo nghi ngờ đi cùng Phó Trình Hãn đi đến gara ngầm thì thấy anh tự nhiên ngồi vào trên ghế phụ của siêu xe.
“Sếp Phó, đây là?”
“Tôi còn có tài liệu chưa đọc xong, em lái xe.”
Phó Trình Hãn ngoắc ngoắc tay, ý bảo tôi nhanh lên xe.
Tôi liên tục lùi về phía sau: “Sếp Phó, anh biết đấy, tôi không biết lái xe. Nếu không tôi gọi Tiểu Chu đến lái xe…”
“Hôm nay, Tiểu Chu xin nghỉ không tới công ty. Vì buổi họp thuận lợi đúng giờ, chỉ có thể làm phiền vợ yêu của tôi tự mình lái xe đưa tôi đi.”
Một tiếng “vợ yêu” làm tôi sởn gai ốc.
Rõ ràng Tiểu Chu ở công ty còn trợn mắt nói dối.
Xem ra Phó Trình Hãn quyết tâm muốn cho tôi làm người lái xe.
Tôi nhận mệnh ngồi trên ghế lái, ngoài miệng còn không ngừng:
“Sếp Phó, bảo hiểm xe này của anh hạn mức bao nhiêu?”
“Sẽ không để em có cơ hội được lấy bảo hiểm.”
“Nhỡ đâu thì sao?”
Phó Trình Hãn quay đầu kiên định nhìn tôi: “Có tôi ở đây, sẽ không có nhỡ đâu.”
Thế mà là “Tổng tài bá đạo” hứa hẹn, thế mà xuất hiện dưới cảnh tượng như vậy, tôi có chút cảm động kiểu Stockholm.
Nhưng mà, sau khi xe lên đường, cảm động tan hết…
“Bật xi nhan rồi thì quyết đoán đổi đường đi, do dự là xe sau dễ đâm vào đuôi.”
“Đừng cứ nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nhìn xa ra.”
“Thả lỏng cánh tay một chút, đừng đè nặng tay lái như vậy. Đừng ngồi cứng đờ thế, không phải học sinh tiểu học ngồi chờ xếp hạng.”
Bị Phó Trình Hãn lăng trì bằng lời nói cả một đường, tôi căng thẳng đến ứa mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng đến đèn đỏ.
Tôi cạn lời về phía Phó Trình Hãn: “Sếp Phó, nếu không anh lái đi?”