Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 120


Tôi tiến thẳng đến gần Edward, cậu ta ngước lên nhìn tôi với một nụ cười nhẹ.
"Hai ta cũng hợp ý nhau phết đấy."
"...."
Tôi buộc phải rời mắt khỏi Kwon Jeong-han đang ngã quỵ, thở ra từng hơi khó khăn trên nền đất.

Vũng máu loang trên sàn phòng khách và dòng máu chảy dài trên chiếc cổ của Edward đang dần bóp nghẹt hơi thở của tôi.
"....Đưa ta con dao."
Tôi chìa bàn tay lạnh toát mồ hôi của mình ra trước Edward.

"Ta đã lại gần như lời ngươi nói, nên—"
"Ôi trời, không phải cậu quá tham lam rồi sao? Tình cảnh thế này, sao ta có thể tin tưởng và đưa con dao cho cậu được?"
Edward cười thành tiếng, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

Quá căng thẳng khiến tôi chùn bước theo bản năng.
"Thôi nào, đừng làm gì vô ích cả."
Edward chuyển động ánh mắt sắc bén.
Vệ sĩ ở trước cửa phòng khách đang lén lút rút lấy điện thoại ra, cùng với Chloe đang giấu một tay sau lưng liền lập tức ngừng hành động.
"Có vẻ là chỉ có mình năng lực giả Han Yi-gyeol là không làm trái lời ta, vậy thì những nỗ lực của cậu ta có thể thành công cốc cả đấy."
Edward thì thầm với giọng thương xót chân thành và chỉ tay vào Kwon Jeong-han đang gắng sức chống đỡ để không ngất đi.
"Không biết vệ sĩ tội nghiệp kia bao lâu nữa sẽ chết đây?"
"Dừng lại đi."
Tôi cau mày kiên quyết nói.

Tôi phải cách nào để chuyển sự chú ý của hắn vào tôi.
Tôi cố nhếch khóe môi cố lờ đi trái tim đang đập liên hồi.

Edward nhướn mày trước nụ cười của tôi.
"Sao ngươi không ngừng quấy phá người khác và làm những gì ngươi cần phải làm? Không lẽ ngươi lặn lội tới đây chỉ để làm những thứ chết tiệt này sao."
Edward dừng lại khi nghe tôi nói vậy, cậu chậm rãi chớp mắt, trước khi phá lên cười.
"Cậu thật, thật là không ngờ luôn đấy...."
Edward lẩm bẩm bằng một giọng vui vẻ, rồi uể oải ôm lấy tôi.
"Gì vậy...."
"Năng lực giả Han Yi-gyeol nói đúng ha.

Thay vì lãng phí thời gian, chúng ta đi thôi nhỉ?"
Edward lấy ra quả cầu nhỏ lấp lánh ánh xanh sẫm màu kỳ lạ.

Chỉ nhìn thôi là đã nổi hết da gà lên rồi.
Khoảnh khắc quả cầu rơi khỏi tay Edward đáp xuống sàn nhà, nó biến thành một bãi chất lỏng bầy nhầy và lan rộng ra dưới chân chúng tôi.
"Yi-gyeol- ssi!"

Min Ah-rin với khuôn mặt tái mét nhanh chóng lao tới, nhưng luồng sáng đen phát ra từ chất lỏng nhanh chóng nhấn chìm tôi và Edward.
"Min Ah-rin- ssi, Kwon Jeong-han- ssi cần chữa trị...."
Lời nói của tôi bị bóng tối nuốt chửng, không thể thoát ra câu nào nữa.
- --------------------------
"Euugh...."
Tầm nhìn của tôi chao đảo, dạ dày cồn cào, đầu óc quay cuồng.

Tôi cố bịt miệng mình lại.

Edward tay đang ôm tôi liền vỗ vào lưng tôi hai đến ba cái, chỉ khiến tôi càng ghê tởm.
"Hực, đừng chạm vào ta...."
"Có vẻ cậu không có nhiều kinh nghiệm với các vật phẩm dịch chuyển không gian nhỉ."
Dịch chuyển không gian.

Những từ đó làm tôi nhớ lại sự cố trong bữa tiệc khi tất cả khách mời đều bị dịch chuyển vào trong cổng.
"Vậy cánh cổng trên đảo Gureopdo kia là...."
"Giờ cậu đã nhận ra chưa?"
Bóng tối xung quanh tôi từ từ tan ra khi ánh sáng le lói chiếu vào.

Một sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng muốt cùng một chiếc đèn chùm khổng lồ được chế tác công phu.
Ở giữa sảnh chính những tia sáng rọi xuống chói lòa, với một người đàn ông trong bộ vest được cắt may hoàn hảo đang đứng đó nhìn tôi.
"...."
Chiếc mặt nạ sáng bóng với cái miệng hình lưỡi liềm màu đen sáng chói dưới ánh đèn.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên má khi cặp mắt đằng sau chiếc mặt nạ chỉ lặng yên chăm chăm nhìn tôi.
"Cậu sợ à? Tiếng tim cậu đập nghe rất là...."
Edward cười khúc khích khi áp tai vào ngực tôi.

Ngay cả những lời trêu chọc đó, mắt tôi vẫn dán chặt vào người đàn ông đó.

Cảm thấy lo lắng, tôi gồng mình và cảnh giác như một con mồi đang đối mặt với gã thợ săn, tôi quan sát người đàn ông từ từ giơ cánh tay lên.
Tách!
Một tiếng kêu vang giòn khi ngón cái và ngón giữa chạm nhau qua lớp găng tay.

Edward liền ngã xuống như một con rối bị đứt dây.
"Edward!"
Tôi nhanh chóng đỡ lấy Edward khi cậu đang ngã về phía sau và kiểm tra tình trạng của cậu.

Hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ, ngoại trừ vết thương trên cổ thì gần như không có vấn đề gì.
"Cậu sợ hãi hơn ta tưởng đấy, năng lực giả Han Yi-gyeol."
Một giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp phát ra từ sau chiếc mặt nạ.

Nuốt nước bọt, tôi chậm rãi liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

Tôi không thể nhìn thấy gì khác ngoài mái tóc đen như mun và vóc dáng cao lớn của hắn.
Hắn ta là kẻ đã dùng năng lực thần trí lên Edward.
Hắn ta vẫn cứ đứng yên đó mà không tiến lại gần, như thể hắn đang quan sát xem tôi sẽ làm ra hành động gì.

Chầm chậm chớp mắt một cái, tôi nói ra cái tên mà tôi đã nghĩ từ nãy giờ.
"Ngươi là Samael?"
"Ồ."
Nghe tôi nói vậy, gã đàn ông chạm lên miệng chiếc mặt nạ, nghe có vẻ hơi giật mình.

"Cậu tinh ý đấy."
"...."
"Càng nhìn ta lại càng hiếu kỳ hơn."
Gã Samael tiến lại gần tôi với những bước đi nhẹ nhàng.

Tiếng giày lộp cộp vang vọng trên nền đá cẩm thạch.
Khi thấy Samael đang đến gần, tôi cẩn thận lùi lại và giấu Edward sâu trong vòng tay của mình nhiều nhất có thể.

Tôi nhanh chóng lắc đầu, nuốt xuống sự căng thẳng đang dâng lên trong cổ họng.
Tôi có nên kích hoạt năng lực không? Tôi không biết mình đang ở đâu, nhưng liệu tôi có thể trốn thoát ra được không? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu tâm trí của Edward hoặc của chính tôi bị kiểm soát? Hay là tôi nên nói chuyện với hắn để cậu giờ?
Ít nhất là phải để Edward thoát ra được....!
Tôi nhanh chóng tập trung năng lượng của mình.

Vùuuuu.
Mặc cho gió đang bao quanh tôi, Samael vẫn tiếp tục bước đến mà không có phản ứng gì.
Tốt thôi.

Một khi tôi vào thế tấn công, tôi sẽ đánh lạc hướng hắn và trong lúc đó đi tìm đường thoát ra khỏi đây....
Vút!
"Khục!"
Khoảnh khắc tôi chuẩn bị bắn ra một lưỡi đao gió về phía Samael, tôi nghe thấy âm thanh thứ gì đó được vung ra khi tôi bị nghẹt thở.

Một sợi dây thừng dày không biết từ đâu chui ra đã quấn quanh cổ tôi.

Tôi vô lực ngã ngửa ra sau.
Rầm!
Trước khi tôi có thể đỡ lấy Edward đang bất tỉnh, thì tôi đã bị kéo đi nơi khác.


Tôi cố gắng thở qua cơn đau nhói.
"Hộc, hực...."
Phía trước tôi đang bị kéo đi, là một người đàn ông mặc bộ vest trắng đeo mặt nạ đen đang cầm sợi dây.
Samael lặng lẽ quan sát tôi thở hổn hển, hơi nghiêng đầu nói.
"Đừng thắt chặt quá.

Cậu ta sẽ chết đấy."
"Vâng thưa ngài."
Hắn nói vậy xong, sợi dây liền được nới lỏng ra một chút.

Khi đó tôi mới nhận ra xung quanh tôi đã bị một đám người vây kín.

Tương tự kẻ đang giữ sợi dây, bọn chúng đều mặc vest trắng và đeo mặt nạ đen.
Ngay cả khi chỉ nhìn qua thôi, cảnh tượng hơn 30 người đứng lặng im như ma nơ canh cũng đủ kỳ quái đến đáng sợ.
Samael bước qua Edward nằm bất tỉnh rồi đến gần tôi.

Ra hiệu cho kẻ cầm dây buộc tôi phải đứng thẳng dậy.

Cánh tay của tôi bị bẻ ra sau lưng rồi trói chặt lấy cổ tay tôi.
"Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Samael ngồi gập chân xuống, nắm lấy cằm tôi và nâng lên.

Nhìn cận cảnh chiếc mặt nạ khiến tôi sởn cả da gà.
"Tốt nhất là không nên làm những việc vô bổ.

Ngay cả ta cũng không biết những đứa trẻ của ta sẽ làm ra những gì nếu cậu sơ ý động thủ đâu."
"...."
Nghe thấy vậy, những hành vi bạo lực của Kang Seung-geon gây ra bởi những cảm xúc hỗn loạn của hắn liền lóe lên trong đầu tôi.

Vậy là mọi người ở đây cũng đều bị Samael điều khiển giống như Kang Seung-geon?
Cảm nhận cái lạnh của không khí, tôi bình tĩnh nhìn xung quanh.

Chừng nào Edward còn ở trong tình thế này, tôi sẽ không thể nào nổi dậy chống lại Samael được.

Như lời hắn đã cảnh cáo— tôi tốt nhất nên im lặng và xem xét tình hình hơn là hành động vội vàng.
"Quả nhiên, hai ta hiểu ý nhau tốt đấy."
Samael hài lòng nói, khi mặt tôi vẫn đang nằm gọn trong tay hắn.
"Đừng khó chịu vậy.

Chẳng phải ai cũng muốn có một năng lực hữu dụng sao? Sẽ tốt hơn nếu cậu ở đây thay vì một nơi nhàm chán như Requiem đấy."
"....!Ngươi làm quả chiêu mộ hùng hổ phết nhờ."
"Ta là vậy đấy.

Thông cảm nhé."
"Xin lỗi, nhưng ta thích những người thiện lành.


Lời đề nghị này ta từ chối."
"Cậu từ chối á."
Khi Samael khẽ thì thầm, một bầu không khí u ám, tương phản với đại sảnh lộng lẫy được thắp sáng bởi những ánh đèn chùm, phủ lên những tay đeo mặt nạ đen.
Tôi vừa mắc sai lầm sao? Khi tôi nuốt ngụm nước bọt xuống, Samael cười nhẹ tinh quái chọt vào má tôi bằng ngón tay dài đeo găng của hắn.
"Nếu cậu đã sợ như vậy, thế sao còn đi thốt ra những lời đó? Dù cho nghe cũng dễ thương đấy."
Những lời ghê tởm vô tình đó làm đầu tôi choáng váng.

Samael nhận thấy ánh mắt khó chịu của tôi liền buông cằm tôi ra và tiếp tục.

"Chẳng sao hết, vì dù sao thì cậu cũng sẽ quên rằng bản thân đã từng nghĩ như vậy."
"....!"
Samael giơ bàn tay đeo găng trắng ra trước mắt tôi, ngón cái và ngón giữa áp vào nhau.

Cái búng tay làm tôi nhớ đến Edward đã gục xuống khi giải trừ kiểm soát tinh thần, và lời giải thích tôi đã nghe được từ Kwon Jeong-han.
Đó là điều kiện để kích hoạt năng lực của hắn?
Một cảm giác chối bỏ mãnh liệt trỗi dậy trong tôi đến mức buồn nôn.

Tôi vội vặn người và cố gỡ cổ tay ra, nhưng có lẽ đối phương có thứ hạng cao hơn tôi, thậm chí tôi còn không dám nghĩ rằng mình có thể thoát ra được.

Vù.
Gió của tôi bắt đầu thổi mạnh hơn và nhanh hơn.
"Ôi trời."
Samael thốt lên khi quan sát tôi phản kháng.

Một trong những kẻ đang đứng yên liền đi đến chỗ tôi, buộc tôi phải mở miệng và nhét một viên bi màu đen vào.

Nó trôi tuột xuống thẳng cổ họng ngay cả khi tôi có dùng có dùng tay nhấn vào quả táo Adam để chặn lại.
"Khục!"
Ngay khi nuốt xuống, năng lượng của tôi liền bị chặn lại như thể nó chưa từng có vậy.

Nó là vật phẩm màn chắn.
Samael hơi nghiêng đầu khi nhìn tôi ho hổn hển.

"Tệ thật.

Quan sát cậu thú vị hơn tôi tưởng.

Ban đầu, tôi chỉ định nghiền nát tâm trí của cậu....Tôi cần nhẹ tay lại ha."
Dạ dày tôi quặn lên và cơn buồn nôn dâng trào, nhưng tôi cố nén nó xuống hết mức có thể, buộc khóe miệng nhếch lên khi trừng mắt nhìn Samael.
"Có cái đờ bờ, thằng khốn chó chết."
"Ha ha."
Với một nụ cười thích thú, Samael nhẹ nhàng nói.
"Hẹn gặp lại khi thức dậy nhé, năng lực giả Han Yi-gyeol."
Tách.

Tôi nhắm chặt mắt lại khi hắn búng ngón tay..

Bình Luận (0)
Comment