Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 80


Edit: Maron
Beta: A.P
- ----------------------------
Tầm nhìn của tôi choáng váng vài lần cùng với một cơn đau thấu xương chạy vụt qua ý thức.
Tôi bị bàn tay của con quái vật quật văng xuống đất mà không kịp thủ thế.
Ppiiiiii—
Có gì đó âm ấm dính nháp chảy xuống mặt tôi cùng với tiếng ù tai vang bên cạnh.

Trong tầm nhìn mơ hồ ấy, tôi thấy một thanh kiếm đang lao xuống cực nhanh.
Đoàng!
Tôi buộc cơ thể mình phải di chuyển để né đòn.

Lúc đó, tôi không thể giữ nổi chiếc áo của Ha Tae-heon mà để nó rơi mất xuống đất.
"Hộc, hộc...."
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng chân lại chẳng còn chút sức lực nào khiến cả người tôi đổ rạp xuống.

Có lẽ debuff đã làm giảm thị lực của tôi, làm tôi chẳng nhìn rõ thứ gì.
Đùng! Rầm rầm!
Tránh được đòn tấn công trong gang tấc, cố nâng cơ thể kiệt sức lên, chật vật né tia sét giáng xuống rồi lại ngã ra.

Tia sét đánh xuống gần đó.

Tôi cố gắng căng mắt ra nhìn con quái vật to lớn đang đứng trong làn khói đen cùng những thân cây đang cháy rụi.
"Haa...."
Lau mồ hôi lạnh, tôi gần như không thể đứng thẳng dậy được, khi gượng ép luồng năng lượng đang vang lên như miếng gỉ sét.
Vút.
Cơn gió nổi lên từ bàn tay không chỉ cuốn lấy mình cơ thể tôi, mà còn từ từ lan ra xung quanh.

Ngọn lửa do tia sét gây ra bùng lên theo chiều gió.
Không dễ dàng để đánh thắng được.

Đối đầu với một đối thủ mà đến cả đòn tấn công còn chẳng có tác dụng, thì dù cho có làm gì đi nữa, thậm chí ngay cả khi tôi có làm điều này cũng vô dụng.
Mọi thứ đều luôn như vậy, nên không có gì phải ngạc nhiên cả.
Dù cho nó có vô dụng như thế nào, tôi cũng không muốn từ bỏ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Ha Tae-heon phản chiếu trong gương.

Anh tiến tới chỗ các xúc tu khi nâng kiếm lên.

Ngay lúc đó, tôi cũng nhảy lên không trung.
Năng lượng bắt đầu chuyển động không ổn định đang quặn thắt lại.

Chịu đựng cơn đau, làm giống như kia nãy, thân cây được gió nhấc lên và lao thẳng vào con quái vật.

Đùng.
Thân cây đâm vào người con quái vật liền gãy vụn.
Kékkkkkkkk!
Con quái vật thét lên giận dữ.

Tôi bay xung quanh làm phân tán sự chú ý của nó khỏi mặt đất, khi ném hết cây này đến cây khác.
"Ách!"
Đoàng!
Một tia sét đánh xuống ngay sau lưng tôi với mang đến cơn đau bỏng rát.


Ngay khoảnh khắc bị kinh động bởi nỗi đau, con quái vật liền tóm lấy tôi.
"Khục, hự....!"
Bàn tay dài thô cứng của nó nắm trọn cả người tôi.

Cứ vậy con quái vật kéo tôi đến gần nó, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy thứ mùi hôi thối nồng nặc đến buồn nôn tỏa ra từ nó.
Con quái vật nhấc tôi lên khi banh to khuôn mặt của nó ra.

Khuôn mặt bị xẻ làm bốn của nó, chứa đầy là chất lỏng màu đen còn đang sủi bọt khí với hàng trăm đầu gai nhỏ trồi lên.

Tôi sợ hãi trước khung cảnh khủng khiếp đang phơi ra ngay dưới chân mình.
Tôi giãy giụa kịch liệt để thoát ra.

Tôi cũng đã kích hoạt năng lực của mình nhưng nó không có tác dụng.

Không thể nào thoát khỏi vòng vây chặt chẽ của con quái vật.
"Hực, hự."
Cảm giác sợ hãi nhấn chìm tâm trí trước khuôn mặt con quái vật đang ngày càng gần hơn.
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập khủng khiếp đập lên liên hồi bên tai, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống cằm.
Khoảnh khắc chân tôi đang sắp bị nuốt chửng.
Kékkkkkkkk—!
Đột nhiên con quái vật cong người lại rồi thét lên.

Theo phản xạ, tôi kiểm tra chiếc gương và thấy Ha Tae-heon đang không ngừng chém dứt đám xúc tu.

Làm con quái vật chao đảo không thể đứng vững.

Cơ thể tôi cũng rung lắc theo cùng với nó.
Một áp lực mạnh mẽ giáng xuống khắp cơ thể khiến tôi có thể bất tỉnh ngay tức khắc, nhưng tôi cắn chặt răng và cố chịu đựng.

Ha Tae-heon lại vung kiếm lần nữa.

Khi các xúc tu đang bám vào khoang trứng bị chém đứt từng cái một, kích thước của con quái vật cũng bắt đầu teo lại từng chút.
Cấp bậc....!
Nó rơi xuống.

Do là đang ở gần con quái vật, tôi có thể chắc chắn được rằng.

Lực tay nắm của nó và nỗi sợ hãi mà tôi cảm nhận được khác hẳn so với lúc nãy.

Khi Ha Tae-heon càn quét nốt những xúc tu cuối cùng còn sót lại, con quái vật bay lên không trung, máu đen phun ra từ mặt nó.

Những xúc tu phía thân dưới bị nhát chém của Ha Tae-heon cắt đứt còn lộ ra đường cắt vẫn còn đang ngoặn nghẹo.
Ngay lúc đó, nửa người tôi đã thoát ra khỏi bàn tay của nó và kích hoạt năng lực của mình.

Giờ thì, tôi có thể giết nó được rồi.

Đương nhiên là, ngay cả khi cấp bậc có giảm xuống thì đối thủ vẫn là cấp S.

Vậy thì chỉ có một cách.
Vận động năng lượng vẫn đang quặn thắt, tôi châm lên một ngọn lửa khổng lồ mà tôi đã nhóm ở một nơi nào đó rồi kết hợp cùng với gió của mình.


Ngọn lửa nóng rực cuốn vào trong gió và chuyển động theo ý tôi.

Tôi cuốn hết tất cả đống lửa mà tôi thấy dưới chân và trút nó lên con quái vật.
Đây là ngọn lửa được tạo ra bởi tia sét cấp S+.

Nó sẽ có tác dụng đối với con quái vật đã bị giảm xuống cấp S kia.
Lách tách lách tách!
Quả nhiên, con quái vật bốc cháy trong đám lửa trào ra chất lỏng màu đen đang cháy xèo xèo.

Tôi gần như không thể thoát khỏi lực nắm tay của nó khi tôi ngã xuống nền đất.
"Hộc....Hộc...!"
Con quái vật đã bị nhấn chìm trong ngọn lửa ngay trước mắt tôi.

Khói đen bao trùm khắp không trung.

Luồng năng lượng còn chưa kịp chuyển động đã bị chặn cứng lại, cơ thể tôi cũng cứng đờ theo.

Trong tầm mắt nơi xa kia, tôi vừa nhếch miệng mỉm cười.
"Nhìn đi, đáng lắm....!cái thứ khốn kiếp."
Tôi nhắm mắt lại khi cười trước con quái vật đang chết quằn quại đau đớn kia.

Khi cơ thể tôi đổ rạp sang bên cạnh.
- -------------------------
Ưm hừm.

Tiếng ngâm nga nhẹ nhàng phát ra bên trong nơi hành lang u tối.

Một cánh cửa đóng chặt kiên cố xuất hiện trước mặt Cheon Sa-yeon, người đang đút hai tay trong túi quần chậm rãi bước đi như thể hắn chỉ đang ra ngoài tản bộ thôi vậy.
Khi hắn vặn tay nắm của cánh cửa gỗ có khắc hoa văn tinh xảo sang trọng, cánh cửa kêu lên tiếng kẽo kẹt rồi mở ra.
Két.
Cheon Sa-yeon bước vào qua tiếng mở cửa cót két khi dùng thanh trường kiếm của hắn gõ xuống sàn.
"Hừm."
Một phòng nghiên cứu rộng lớn— Tuy nhiên, thay vì là những kệ chứa sách thì lại chỉ toàn là búp bê ở trên đó.

Hàng trăm con búp bê khớp cầu được được diện trên mình bằng những bộ váy sặc sỡ cùng các trang phụ kiện lấp lánh dưới ánh nến.
"Ài, bảo sao tâm trạng mình lại tệ đến thế này....".

Ngôn Tình Sủng
Cheon Sa-yeon yên lặng thuật lại các dòng sự kiện.

Thật là.

Khoảnh khắc khó chịu và nhàm chán lại đến nữa rồi.
Ehe.
Tiếng cười phát ra trong hư không.
Ehe, ehehe!
Tiếng cười bắt đầu lan ra khắp thư viện.

Ehehehe!
Khuôn mặt của con búp bê khi đang nhìn thẳng phía trước, bỗng chợt quay về phía Cheon Sa-yeon.


Một giọng nói phát ra từ con búp bê có mái tóc vàng ở giữa hàng thứ hai của kệ sách đầu tiên.
"Ngươi không ngạc nhiên khi thấy bọn ta à."
Một con búp bê khác tiếp lời.
"Là người bình thường thì sẽ hét lên đấy."
"Sao đây? Làm sao đây?"
"Thế này chẳng vui tẹo nào."
"Ta thì rất là vui đấy."
"Thú vị nha."
"Đáng tiếc làm sao! Giết hắn đi!"
"Cẩn thận.

Hắn ta không phải là một con người bình thường."
"Con mẹ nó! Giết hắn!"
Bên trong gian phòng nghiên cứu chỉ toàn là đống tiếng ồn của đám búp bê.

Cheon Sa-yeon mệt mỏi lấy tay day day thái dương rồi mỉm cười.
"Abel."
Cái khoảnh khắc đám búp bê nghe thấy cái tên thoát ra từ miệng của hắn, đầu chúng liền quay phắt lại.
"Ngươi biết tên ta."
"Làm sao? Làm thế nào?"
"Ngươi gọi tên ta bằng cái miệng bẩn thỉu đó!"
"Bình tĩnh.

Thần đã nói rằng hắn biết chúng ta."
"Đáng quan ngại thật.

Ta muốn giết hắn."
"Nên giết hắn không? Giết hắn có được không vậy?"
Trong khi đứng nghe cuộc trò chuyện của đám búp bê kia.

Cheon Sa-yeon liền rút kiếm ra và cứa vào lòng bàn tay của mình.

Máu chảy ra cùng với cơn đau quen thuộc.

Ngọn lửa bùng lên từ dòng máu đỏ rực.
"Từ sảnh tiệc rồi cả cánh cổng này, ngươi đang bày ra trò gì đó hay ho lắm nhỉ.

Đến cả ta còn không nhận ra nữa kia mà."
Ngọn lửa bùng lên như muốn nung chảy mọi thứ xung quanh nó.

Một vài con búp bê gần đấy liền cất tiếng thét chói tai như một con mèo đang xù lông vậy.
"Nóng! Nóng quá!"
"Một tên đần như ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể tự mình lập lên kế hoạch được....!Phải đấy.

Samael đã hành động rồi."
Lạch cạch, lạch cạch.
Rồi, đám búp bê đều bị nung chảy.

Con ngươi lăn ra khỏi khuôn mặt bị nấu chảy kì dị kia của chúng.
Lách cách, lộp cộp.
Đám búp bê đồng loạt ngã xuống khỏi kệ sách, bò trên chân của Cheon Sa-yeon, bất chấp cơ thể đang tan chảy của chúng.
"Giết hắn! Giết hắn! "
"Hãy kề dao vào cổ hắn!"
Cheon Sa-yeon thờ ơ nhìn những con búp bê đang bám trên chân mình.

Không thể phủ nhận là dòng năng lượng cảm nhận được từ mấy con búp bê này rất yếu.

Đây là con búp bê do thám thường được Abel sử dụng.
Cheon Sa-yeon nhớ đến chiếc mặt nạ kinh tởm của Samael, nghĩ đến nó thôi cũng khiến hắn phát ói, hắn hít vào một hơi rồi vung kiếm.
"Aaargh! Argh!"
"Đau! Đau quá! Nó đau quá!"
"Giết! Giết hắn!"

"Sát nhân! Tên sát nhân! Chết đi!"
Dù chỉ là một con búp bê thôi, nhưng mấy âm thanh xé da cắt thịt đều rất chân thật.

Giọng của trẻ con thét lên những tiếng chửi rủa hắn không ngừng.
Có bàn tay của một con búp bê với bộ móng đỏ tươi đang bám vào ống quần hắn.

Một nhát kiếm sắc lạnh không ngần ngại chém xuống.

Từ vết chém liền trào ra một dòng máu đỏ tươi.
Bên trong phòng nghiên cứu phút chốc liền biến thành địa ngục.

Tiếng hét của đám trẻ vang vọng khắp phòng, máu bắn lên tứ tung cùng ngọn lửa đang cháy cuồng cuộn.

Hắn tiếp tục vung kiếm với vẻ buồn chán, Cheon Sa-yeon liền nhận ra rằng.
"Mục tiêu không phải là mình."
Quay trở lại nơi ngã tư kia thôi, ở phía bên trái có một thứ gì đó làm hắn đặc biệt cảm thấy khó chịu, khi vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Cơ mà, hắn thế mà lại mắc phải cái bẫy xảo quyệt của Samael đấy.
Hắn nghĩ đến Han Yi-gyeol và Ha Tae-heon đã đi vào cánh cửa bên kia.

Hắn không biết phía bên Ha Tae-heon đã xử lý như nào rồi, không như việc có Han Yi-gyeol bên cạnh, nếu vậy vấn đề đã trở nên đơn giản hơn rồi....
"Á, á...."
"Gurghh....!ghg...."
Răng rắc....!Răng rắc....
Những mảnh cơ thể của đám búp bê rơi vãi trên sàn đều bị ngọn lửa nuốt sạch.

Bỏ lại căn phòng nghiên cứu nồng nặc mùi máu tanh kia, Cheon Sa-yeon quay về con đường ban đầu hắn đã đi.

Trên bộ quần áo hắn đang mặc đính bê bết máu của đám búp bê.
Đường về vắng tanh.

Trước khi tách ra, hắn đã thống nhất rằng nếu có nguy hiểm thì hãy quay lại.
Không có gì đáng nguy hiểm để quay lại, hoặc tình thế cấp bách đến mức không có thời gian để trốn thoát.

Chỉ có một trong hai cái thôi.
Rất có thể là vế sau.

Cheon Sa-yeon nhe nhàng ngâm nga như khi nãy và đi qua cánh cửa bên phải nơi Han Yi-gyeol và Ha Tae-heon đã bước vào.

Hắn đi qua một hàng lang rất dài và nhàm chán hơn cả cái hành lang phía bên trái, cho đến khi đi đến điểm cuối.
"Ôi trời."
Cảnh tượng trước mặt khiến mắt hắn mở lớn, Cheon Sa-yeon liền nhếch miệng khẽ cười.

Hắn thấy xác của một con quái vật khổng lồ đã cháy rụi.

Đó không phải là tác phẩm của Ha Tae-heon.
Han Yi-gyeol đã kết hợp ngọn lửa cùng năng lực của cậu ta để giết nó.
Chỉ cần nhìn xung quanh đó thôi, liền có thể hiểu ra ngay trận chiến đã diễn ra như thế nào.
Cứ như vừa có một cơn bão mới quét qua nơi này vậy, Cheon Sa-yeon nhìn xung quanh khi đi qua đống đổ nát vương vãi quanh đó khi cuối cùng cũng tìm thấy một thân thể nhỏ bé đang nằm yên trong góc.
Khi tiến lại gần, hắn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang bất tỉnh nằm đó.

Chắc hẳn cậu ta đã phải gồng mình chiến đấu khổ cực lắm và cũng thật là buồn cười khi nhìn cậu ta nằm trong một mớ hỗn độn thế này.

Giống như là đang nhìn vào một con vật bị bỏ rơi vậy.
"Han Yi-gyeol."
Hắn gọi tên cậu, nhưng không có lời nào đáp lại.

Hắn quỳ một chân xuống, chậm rãi quét qua một lượt từ mặt đến chân.

Có mùi tanh của máu, nhưng không giống trong gian phòng nghiên cứu kia, còn đâu không có gì khác nữa hết..

Bình Luận (0)
Comment