Màn hình điện thoại lặng lẽ hiện ra ba lời mời liên tiếp của Thẩm Nhất Phàm.
Trịnh Dĩnh đá một cái làm đĩa ăn văng xuống đất. Cô cũng không biết tại sao lại làm vậy, chỉ thấy trong thoáng chốc lòng mình có cảm giác xốn xang, cảm giác ấy xuống đến chân tạo thành lực đá văng cái đĩa.
Cô gõ bàn phím tạch tạch:
Tôi sẽ suy xét lại sau.Trả lời tin nhắn xong cô đặt điện thoại xuống bàn, kêu “ha” lên: “Suy xét cái lông ấy, tôi còn lâu mới đi.”
Dứt lời cô đứng phắt dậy, không cả thèm đi dép mà lao thẳng đến trước tủ quần áo bằng tốc độ bàn thờ.
Cô mở mạnh cánh cửa tủ, ngón tay lướt qua từng bộ quần áo. Mặc màu nào thì đẹp nhỉ? Vàng thì chói quá, xanh biếc thì giống con sâu lông, màu tím thì quá già, còn màu trắng thì lại đại trà.
Cuối cùng đầu ngón tay dừng lại trước một bộ váy liền xẻ tà màu đỏ thẫm diễm lệ.
Thôi, màu đỏ vẫn là hơn cả, ai bảo cô tên Tiểu Hồng chứ, cái tên này hợp cảnh lắm.
Trịnh Dĩnh lấy bộ váy đỏ gợi cảm ra khỏi tủ rồi ném lên giường mà hoang mang hết sức:
“Ơ mình chọn váy làm gì thế nhỉ, đúng là bị điên rồi!”
Cô gõ đầu mình rồi đi vào phòng tắm, ù ù cạc cạc mở vòi nước rửa mặt.
Ngắm nhìn chính mình trong gương sau khi rửa và lau khô mặt, nhìn làn da sạch sẽ trắng trẻo vừa mềm mại lại đàn hồi, Trịnh Dĩnh càng bối rối hơn:
“Ơ mình lại rửa mặt làm gì? Điên cả rồi!”
Cô như con thần kinh ném khăn mặt vào bồn rửa để giải hận, hiên ngang hùng dũng bước ra ngoài phòng tắm, đi thẳng đến bàn trang điểm.
Tiếp nối chuỗi hành động là một màn mơ mơ màng màng ngồi trang điểm của Trịnh Dĩnh.
Buổi tối không nên trang điểm quá đậm, dọa chết con nhà người ta mất. Mình chỉ cần kẻ mắt trong một chút là nhìn vô cùng tự nhiên mà mắt nhìn lại to. Mũi mình vừa cao lại thẳng, có cần điểm thêm phấn bắt sáng không nhỉ? Đánh thêm cũng không sao, dù sao càng đánh càng thêm đẹp. Môi thì hồng hay đỏ thẫm nhỉ? Ừm, váy đỏ thì môi đỏ vậy.
Tô son xong Trịnh Dĩnh ngắm chính mình trong gương.
Mẹ nó hóa ra mình chỉ chỉnh trang một chút thôi mà đã đẹp như vậy rồi!
Điện thoại trên bàn bỗng “Tinh” một tiếng vang vọng.
Cô với tay lấy điện thoại, đọc tin nhắn mới hiện lên:
Cô suy xét thế nào rồi?Trịnh Dĩnh cầm điện thoại lẩm bẩm: “Đương nhiên là không đi rồi, còn phải hỏi!” Cô vừa nói ngón tay vừa khẽ gõ lên bàn phím nhập tin nhắn, nội dung không liên quan tới câu nói một chút nào:
Để tôi nghĩ thêm đã.Cô ném điện thoại lên giường, nhặt bộ váy lên mặc vào người.
Cô buộc tóc thành búi lỏng, trông có vẻ tùy ý nhưng thực chất lại ẩn giấu đến hai mươi cái kẹp ghim đen. Vào giây phút tóc được búi xong Trịnh Dĩnh cảm thấy hai cánh tay và bắp tay mình như muốn rã rời đến nơi. Hóa ra muốn trang điểm cho bản thân nhẹ nhàng tự nhiên một chút không dễ một chút nào.
Xong xuôi cô ngắm mình trong gương, cảm thấy bản thân sau khi chỉnh trang xong xinh đẹp quá đi. TT.TT
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình, Trịnh Dĩnh càng hoang mang hơn. Cô trang điểm ăn vận xinh đẹp đến vậy để làm gì?
Chuông điện thoại lại reo lên, Trịnh Dĩnh nhanh chóng đến bên giường cầm lên xem.
Tôi chờ cô ở trước nhà hàng Thiên Trì.Trịnh Dĩnh bật ra một tiếng “ha”: “Đại ca à, tôi đâu có đồng ý đi đâu! Anh đến nhà ăn chờ cái lông ấy! Anh quá tự ý rồi, đây là tật xấu đấy!”
Miệng thì liên tục tố cáo người nọ tự ý, ngón tay thì lại gõ như bay trên màn hình cảm ứng:
Tôi biết rồi, nếu bắt được taxi thì sẽ đến đó ngay.“Ngô Vũ” Đại Đại nhanh chóng nhắn lại:
Tôi cho xe đón ở dưới nhà cô rồi.Trước mặt Trịnh Dĩnh hiện ra hàng dài vô tận dấu chấm…
“Sao anh chắc được là tôi sẽ đi, chẳng may tôi không đi thì sao?!”
Trịnh Dĩnh đi tới cửa, miệng vừa lải nhải vừa xù lông lên xỏ chân vào giày cao gót.
Mãi đến lúc ngồi trên xe cô mới tỉnh táo lại một chút. Cô ôm mặt tự trách hỏi bản thân mình, sao lại chịu khuất phục trước nhà hàng cao cấp mà phụ lòng mì tôm vị khoai tây thịt bò từng đồng cam cộng khổ như vậy?
★★★★★
Ngô Vũ cố gắng thuyết phục Thẩm Nhất Phàm nên ăn xong rồi mới nghịch điện thoại, tuy nhiên Thẩm Nhất Phàm vẫn phớt lờ cậu.
Anh trải áo sơ mi và quần tây lên giường và sô-pha.
“Cậu chủ, cậu làm cái gì vậy? Cậu muốn hong khô quần áo thì ăn cơm xong tôi giúp cậu.” Ngô Vũ hoang mang nhìn căn phòng sang trọng biến thành cái chợ chỉ trong vài giây.
Thẩm Nhất Phàm nhìn căn phòng tràn ngập quần áo hỏi: “Mặc bộ nào thì đẹp?”
Ngô Vũ: “….” Đều là áo sơ mi với quần tây cùng kiểu mà, không phải đều giống nhau sao, có gì khác đâu…..
“Cậu trời sinh đã có dáng người đẹp rồi nên mặc bộ nào cũng đẹp hết!”
Thẩm Nhất Phàm vẫn không buông tha mà bình thản nói: “Nếu mặc bộ nào cũng đẹp thì chọn xem bộ nào đẹp nhất.”
Ngô Vũ: “…”
Cậu đành phải đến lựa chọn, cầm một chiếc áo sơ mi trên giường lên.
“Cái này cổ áo dựng chưa đủ thẳng, không được.” Thẩm Nhất Phàm nói.
Ngô Vũ để chiếc áo xuống, đến trước ghế sofa lượm một bộ.
“Cái này nút áo không đẹp.” Thẩm Nhất Phàm nhận xét.
Ngô Vũ hít sâu, bỏ bộ thứ hai xuống. Cậu lấp ló trong ma trận áo sơ mi, qua hai bộ đã loại vừa rồi cậu lại cẩn thận chọn ra bộ thứ ba.
“Cái này dễ để lại nếp nhăn.” Thẩm Nhất Phàm lại từ chối.
Ngô Vũ cạn lời. Cậu chưa từng thấy cậu chủ nhà cậu già miệng như thế.
“Cậu chủ, cậu cần gặp một người quan trọng sao?” Thủ tướng hay sao mà lại trịnh trọng vậy…..
Thẩm Nhất Phàm: “Tôi mời Trịnh Dĩnh ăn tối.”
“!!!” Ngô Vũ kích động không thôi.
Thẩm Nhất Phàm bổ sung: “Tôi tự đi, cậu đừng đi theo.”
Ngô Vũ:“!!!!!!”
Thẩm Nhất Phàm tự mình lựa một bộ quần áo mà anh cho rằng đẹp nhất trong biển quần áo mênh mông.
Trước khi ra khỏi cửa, anh còn cẩn thận cầm lược chải đầu.
Ngô Vũ chán đời nhìn bộ dáng của cậu chủ nhà cậu, trong lòng phát run: “Cậu chủ, cậu còn như vậy thì tôi sẽ mách với ba cậu chủ lớn đó.”
Thẩm Nhất Phàm buông lược xuống, giương đôi mắt nhìn ánh mắt của Ngô Vũ: “Vậy cứ mách đi.” Vẻ mặt của anh lạnh lùng, nói một câu đơn điệu.
Ngô Vũ đối mặt nhìn kỹ anh, nhưng chỉ hai giây, khí thế của cậu đã tụt xuống.
Ngô Vũ hơi tức giận, giậm chân: “Cậu chủ, cậu đang làm khó tôi đó cậu biết không! Chẳng lẽ cậu không hiểu tình hình của mình sao? Không thể rung động trước đồ ăn vặt được!”
Cậu tiến lên một bước, giọng đầy lo lắng: “Cậu chủ à, không phải cậu còn có việc phải làm ư, còn muốn nâng đỡ đồ ăn vặt sao? Dù cho còn việc chưa hoàn thành đi nữa, cậu cũng phải giữ được trong sạch chứ! Cậu cũng đã nói rồi mà, sớm muộn cũng sẽ phải rời đi nên đừng có động chạm yêu tinh đồ ăn vặt được không, coi như tốt cho cô ấy.
Thẩm Nhất Phàm đứng ở cửa, mặt hơi sầm lại.
Một lát sau, anh cầm tay nắm cửa thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.” Cổ tay chuyển động mở cánh cửa ra, Thẩm Nhất Phàm đi ra ngoài.
Khí thế bừng bừng vì đạo nghĩa không chùn bước của Ngô Vũ khi nãy dặn dò Thẩm Nhất Phàm đã dần tan biến hết.
★★★★★
Thẩm Nhất Phàm ngồi trong phòng ăn, không biết tâm trạng của mình trong lúc chờ đợi cô là gì nữa.
Tâm trạng kích động ban đầu là vì bị Ngô Vũ nhắc nhở, còn cảm xúc hiện tại đã trở nên phức tạp hơn: có mong chờ, có mông lung, có bất đắc dĩ và cũng có ỉu xìu.
Đợi được một lúc thì tiếng “đinh đinh” của thang máy vang lên. Anh ngước lên nhìn, ánh mắt anh lập tức bị thu hút tập trung vào một điểm.
Bóng dáng anh chờ đợi bước ra khỏi thang máy, khoan thai cất từng bước.
Làn da trắng như tuyết, làn váy đỏ tươi, hai màu sắc tôn lên nhau khiến cho sắc đỏ và trắng đạt đến đỉnh cao nổi bật.
Mái tóc búi lỏng sau đầu, vài sợi tóc bên tai khẽ đung đưa, rung động lòng người.
Khuôn ngực đầy đặn, bờ eo thon thả, đôi chân dài miên man, đúng là dáng người hiếm có.
Nhìn lên gương mặt, môi hồng răng trắng, xinh đẹp vô bờ. Đôi má căng mịn trắng bóc như trứng gà.
Thẩm Nhất Phàm nhìn cô gái trước mặt không chớp mắt. Cô đẹp đến mức kung cảnh xung quanh như ngưng đọng lại vậy, gió giục mây vần bốn phía đều biến chuyển vì cô. Chỉ duy nhất không đổi là dáng chân lộ ra bước lên bậc thềm rung động lòng người.
Anh nhìn thấy khung cảnh này, lặng lẽ đưa tay lên vỗ nhẹ ngực.
Chẳng ai thấy được nét buồn buồn trong đáy mắt anh.
★★★★★
Trịnh Dĩnh ngồi trước mặt Thẩm Nhất Phàm. Cô lén hít sâu, trong lòng cô mới phát hiện ra tiếng tim đập nhanh hơn không rõ tại sao.
Mẹ nó, tối rồi còn ngồi đối diện vị trai đẹp yêu nghiệt lại đẹp trai đến vậy thật khiến con nhà người ta khép chân không nổi mà.
Khi cô mới tới, nhìn thấy ánh mắt của anh ta thì suýt nữa trẹo chân. Khuôn mặt đẹp trai, mắt đen láy, mũi cao môi mỏng, sắc mặt như vô tình như hữu ý, nhìn thế nào cũng là một lãnh đạo kiệt xuất lại thuộc hàng cấm dục câu dẫn trăm người khao khát.
Điều chỉnh ổn lại nhịp thở, Thẩm Nhất Phàm đưa thực đơn để cô gọi món.
Trịnh Dĩnh nhìn bảng giá trên thực đơn suýt nữa bay màu. Đồ gì cũng đắt, cầm quả dưa leo thôi cũng mất bà nó bảy, tám mươi tệ. Vì thế cô run run lướt qua mấy món rau đắt đỏ, gọi mấy món thịt còn đắt hơn nữa.
Dù sao cái gì cũng đắt, thôi thì dứt khoát gọi thịt cho rồi…
Thẩm Nhất Phàm hỏi cô muốn uống rượu không, cô hỏi lại: “Còn anh? Anh uống rượu không?”
Giọng Thẩm Nhất Phàm trầm đi: “Tôi chưa uống rượu bao giờ.”
Trịnh Dĩnh cũng vì vậy mà giọng ỉu xìu hẳn, cô nói với phục vụ: “Cho chúng tôi hai ly nước.”
Không lâu sau, đồ ăn của hai người đã lên hết.
Trước khi động đũa, Trịnh Dĩnh hơi nóng lòng hỏi Thẩm Nhất Phàm: “Anh mời tôi ăn cơm có phải muốn nói với tôi chuyện gì không?”
Thẩm Nhất Phàm hơi rũ mắt, trong giọng nói bình thản như ẩn vài phần khó chịu: “Hay ăn cơm trước đi, ăn xong thì nói sau?”
Trịnh Dĩnh nhún nhún vai tỏ vẻ rất ổnNhờ hành động này của cô, dây váy đỏ trễ xuống trông quyến rũ vô cùng.
Thẩm Nhất Phàm lập tức dời ánh mắt.
Còn tiếp…