"Ôn nhu công ơi, anh đánh đàn hay thật đó."
Pháo hôi thụ cười hì hì, ngồi cạnh ôn nhu công,
Ghế dưới mông cũng không rộng lắm, cậu trực tiếp áp sát vào cơ thể ôn nhu công.
"Em học được không ạ?"
Pháo hôi thụ đặt ngón tay lên phím đàn trắng đen: "Anh dạy em đánh đàn nhé?"
"Không phải là em không hứng thú với dương cầm sao?"
"Đột nhiên em cảm thấy hứng thú rồi."
"Nhưng em mù âm nhạc mà?"
"Ai nha, anh dạy cho người ta đi mà ~"
"Em đừng nói dâm đãng như vậy."
"...... Dạ."
177,
Ôn nhu công vẫn dạy cậu, nhưng cậu thật sự mù âm nhạc,
Nghe không hiểu cũng không học được,
Cuối cùng, pháo hôi thụ ấn bậy bạ trên phím đàn, bị ôn nhu công cầm tay,
"Em làm vậy sẽ hư đàn mất."
Cậu cảm thấy oan ức: "Dương cầm quan trọng hơn em sao?"
"Ừm."
...... Đúng thật là quá đau lòng.
178,
"Vậy em phải làm thế nào mới có thể quan trọng hơn dương cầm?"
"Tại sao em lại muốn quan trọng hơn dương cầm?"
"Bởi vì em muốn làm người quan trọng trong lòng anh."
Ôn nhu công nghiêng đầu, cười nói: "Làm người quan trọng trong lòng anh? Em thích anh hả?"
Pháo hôi thụ gật đầu: "Thích ạ."
Cậu vừa nói xong, tiếng nhắc nhở lập tức vang lên,
Đinh,
Giá trị tâm động +10.
178,
Nhưng ánh mắt của ôn nhu công lại hơi tối đi, sau đó cậu nghe thấy ôn nhu công nói:
"Nhưng anh không thích em."
179,
Pháo hôi thụ lập tức rớt nước mắt.
Còn rớt rất nhiều là đằng khác.
Thật ra, cậu cũng không quá đau lòng.
Cậu khóc có vài phần là cố ý, cũng muốn thử thái độ của ôn nhu công một chút.
Quả nhiên, ôn nhu công lập tức kinh hoảng, hỏi cậu sao lại khóc.
Pháo hôi thụ nhân cơ hội ngồi trên đùi ôn nhu công, chôn mặt lên cổ anh,
Giọng điệu mềm nhũn theo khóc nức nở, nói: "Không sao ạ, cho dù anh không thích em, nhưng em vẫn thích anh là được."
180,
Đinh,
Tiếng nhắc nhở vang lên,
Pháo hôi thụ lén ngẩng đầu,
Thấy giá trị tâm động của ôn nhu công +5.
Thật là, đàn ông đúng là những người khẩu thị tâm phi.
Hiện tại, giá trị tâm động của ôn nhu công với cậu là 40, làm vài hành động vượt rào chắc là không sao đâu nhỉ?
Pháo hôi thụ liếm môi, ôm chặt ôn nhu công.
181,
Ôn nhu công cũng tùy ý để cậu ôm, còn vỗ nhẹ vào lưng cậu, dịu dàng an ủi.
"Đừng khóc, dù sao cũng có rất nhiều người thích em."
Pháo hôi thụ khóc nức nở: "Nhưng em muốn anh thích em."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì em thích anh."
"...... Em thích không ít người đúng không?"
"Nhưng em cũng thật sự thích anh mà."
Ôn nhu công không nói gì.
Pháo hôi thụ cũng không do dự, ngẩng đầu trực tiếp hôn lên môi ôn nhu công.