Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 2

Mắng tác giả thêm vài câu, cô cuối cùng cũng cảm thấy mình đã xả được cục tức trong lòng.

Sau khi giải tỏa hết cảm xúc tiêu cực trong lòng, cô bắt đầu suy nghĩ về cốt truyện.

Hiện tại cốt truyện đã phát triển đến đâu rồi?

Buổi lễ tốt nghiệp chắc chắn đã là chuyện của ba tháng trước, trong ba tháng qua…

Cố Ninh Du đang nghĩ lại, chợt nghe thấy tiếng tắt máy xe hơi và tiếng đóng mở cửa xe dưới lầu.

Bùi Tư Viễn có lẽ đã nhận ra cử động nhỏ của cô, lông mày anh khẽ nhíu, nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy. Sau đó, anh nghiêng người đi vòng qua cô để vào trong nhà.

Đây cũng có nghĩa là cự tuyệt, mặc dù cô từng có nhiều khoảnh khắc lúng túng hơn trước mặt anh, nhưng lúc này Cố Ninh Du vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, tay cô giơ ra giữa khoảng không, không biết có nên buông xuống không.

“Nếu muốn cảm lạnh, em có thể tiếp tục đứng bên ngoài.”

Có lẽ Bùi Tư Viễn phát hiện cô không đi theo, bước chân anh dừng lại một chút, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, anh nói xong liền tiếp tục bước vào bên trong.

Bàn tay của Cố Ninh Du nắm chặt lại thành nắm đấm, sau đó liền thả ra, cô hít một hơi thật sâu, đi theo anh qua cửa như một người hầu.

Rõ ràng đây là nhà của cô ấy, nhưng cô lại giống như vị một khách …

“Viễn...” Lần này Cố Ninh Du kịp thời sửa lại: “Bùi Tư Viễn, anh có muốn uống trà không? Em đi lấy cho anh…”

“Không cần, lát nữa anh sẽ rời đi.” Bùi Tư Viễn không chút do dự ngắt lời cô, ánh mắt anh nhìn lên mặt cô, sau đó nhanh chóng quay mặt đi: “Em không khỏe ở đâu, bị ốm à?”

Cố Ninh Du ngẩn người: “Hả?”

“Không phải em nói cơ thể khó chịu, bảo anh đến với em sao?”

Hóa ra anh đến là vì lý do này…

Cố Ninh Du không biết giải thích thế nào.

Tất nhiên cô không bị ốm, cái gọi là khó chịu chẳng qua là một cái cớ mà cô tùy tiện nghĩ ra thôi, lúc này trong lòng cô chỉ muốn được ở cùng người yêu thật vui vẻ, dính lấy anh, cho dù anh đối với cô lạnh nhạt cũng không có vấn đề gì.

Thời điểm này, cô vẫn luôn ngây thơ tin rằng chỉ cần cô kiên trì, anh sẽ cảm thấy cô cũng có điểm tốt, nhất định sẽ có một ngày anh rung động với cô.

Nhưng lúc ấy cô không biết rằng Bùi Tư Viễn rất ghét người khác nói dối mình, nhất là khi Cố Ninh Du nói dối anh thì sự căm ghét này càng tăng gấp bội.

Trong lúc cô tự cho là ngọt ngào, sự chán ghét trong lòng anh lại tích tụ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cuối cùng biến thành một nỗi hận ngập trời đối với cô.

“Em, thực ra thì... thực ra, em không khó chịu ở đâu cả, cũng không bị ốm, chẳng qua em chỉ…” Cố Ninh Du cúi đầu, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, thấp thỏm bất an chờ đợi anh xét xử: “Em chỉ… nhớ anh.”

Nói xong lời này, trái tim Cố Ninh Du như chìm xuống đáy vực.

Nếu như lúc đầu còn hoài nghi thì hiện tại cô đã tin chắc rằng sau khi tái sinh, cô vẫn bị khống chế bởi cốt truyện, không thể tự mình kiểm soát lời nói.

Có điều vẫn có chỗ khác với kiếp trước, ở kiếp trước, cô không hề thấy những gì mình nói ra có vấn đề, nhưng bây giờ ý thức của cô rất rõ ràng, mặc dù trên mặt lộ ra vẻ si mê Bùi Tư Viễn, nhưng trong lòng lại cảm thấy xót xa cho chính mình, tựa như đã nhìn thấy cái kết bi thảm của bản thân.

Như vậy, nếu muốn thoát khỏi số phận của một nữ phụ độc ác, cô không thể vội vàng, chỉ có thể thay đổi một số tình tiết nhỏ.

Một khi cô làm quá rõ ràng khiến cho cốt truyện phát hiện, mọi thứ sẽ được sửa đổi không chút nương tay.

Cố Ninh Du biết rằng hiện tại Bùi Tư Viễn chắc chắn đã mất kiên nhẫn, lần này cô còn không thèm bịa ra một lời nói dối vụng về mà trực tiếp nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình.

Nếu biết mình lại bị cô lừa, có thể anh sẽ mắng cô bằng giọng châm biếm, cũng có thể là tức giận tông cửa bỏ đi.

Nhưng dù kết quả thế nào thì cô cũng không quan tâm, rốt cuộc cô không còn là một người chỉ biết lấy lòng anh, lúc nào cũng sợ mình lỡ miệng nói sai khiến anh tức giận nữa rồi.

Thật không ngờ, cả hai tình huống mà cô dự đoán đều không xảy ra, anh chỉ bình tĩnh nói: “Nếu không sao thì anh đi đây.”

Anh rời đi còn thông báo? Đây dường như... không giống tính cách của anh?

Cố Ninh Du do dự nhìn vẻ mặt của Bùi Tư Viễn, thấy gương mặt anh vẫn không rõ là đang vui hay giận, liền mạnh dạn tiến tới nắm tay anh, nhưng lần này anh không hề né tránh.

“Viễn Viễn… Anh tức giận sao?”

Bùi Tư Viễn cúi đầu liếc nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, im lặng vài giây, sau đó nói: “Không.”

Hả? Tại sao lại không giống với những gì cô nghĩ?

Hôm nay anh có vẻ hiền lành... một cách lạ thường.

Nhưng rõ ràng là cô không làm gì cả.

Cố Ninh Du sững sờ một lúc.

Bùi Tư Viễn đợi một lúc không thấy cô lên tiếng, bắt đầu giục cô: “Buông tay ra.”

“Không.” Cố Ninh Du buột miệng nói, sau đó tiến lên ôm eo anh nói: “Vừa rồi không sao, nhưng bây giờ có rồi.”

“Cái gì?”

“Em không muốn anh đi… Viễn Viễn, tối nay anh ở lại với em… có được không? Đã mấy ngày chúng ta không gặp, anh không nhớ em chút nào sao?”

Cố Ninh Du nghe thấy lời mình tự nói ra cũng phải lắc đầu.

Lần này chắc chắn sẽ bị mắng.

“Anh ngủ ở đâu, phòng khách hay phòng ngủ chính?”

???

Không phải chứ... Hôm nay Bùi Tư Viễn uống nhầm thuốc à?

Cố Ninh Du cho rằng mình nhất định đã mắc hội chứng Stockholm*, anh chỉ không mắng mỏ cô, cô liền cảm thấy hôm nay anh rất dịu dàng.

*Hội chứng Stockholm: chỉ một tình trạng tâm lý khi nạn nhân quý mến và đồng cảm với kẻ đã bạo hành mình.

Cố Ninh Du lại nhìn vào mặt Bùi Tư Viễn, trong mơ hồ, dường như cô thực sự nhìn thấy có chút dịu dàng trong ánh mắt anh.

Cô chớp chớp mắt, nghi ngờ rằng mình gặp ảo giác, khi nhìn lại, vẻ dịu dàng kia đã biến mất từ lâu, không còn chút dấu vết.

Quả nhiên, chẳng qua chỉ là ảo giác thôi đúng không?

Cố Ninh Du thở dài trong lòng, kèm theo đó là một sự căng thẳng, cô nói mấy lời kia chỉ khiến cho anh tức giận.

Suy cho cùng, khi đối mặt với cô, anh chưa bao giờ là một người dễ nói chuyện, nếu đổi lại là trước đây, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.

Chờ một chút, cô nên làm thế nào để chung sống với anh đây?
Bình Luận (0)
Comment