Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 42

Nghĩ đến kết cục không thể thay đổi này, cô cũng không có cảm xúc khổ sở gì, cho nên... Ở sâu trong nội tâm, cô quả nhiên không thích Bùi Tư Viễn đúng không?

Khi ở bên cạnh Bùi Tư Viễn, tình cảm và ý thức của cô luôn không thể tự khống chế mà bị anh tác động, nhưng khi bọn họ không ở bên nhau, cô lại cảm giác Bùi Tư Viễn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, không khác gì Trương Tam Lý Tứ, có đôi khi, cô còn cảm thấy bản thân bình tĩnh lý trí không thể tưởng tượng nổi.

Cố Ninh Du không có trả lời nữa, chỉ quay đầu nhìn sang một bên, ngoài cửa sổ xe, từng chiếc ô tô xẹt ngang qua như bay, cảnh vật nhanh chóng thay đổi, con đường trước mắt cũng dần dần trở nên quen thuộc, tựa hồ chỉ trong nháy mắt, cô mơ hồ nhìn thấy hướng nhà mình cách đó không xa.

Biệt thự trong khu nhà giàu luôn cao cấp mà hào nhoáng, mà biệt thự trước mắt này lại tràn ngập hơi thở xa hoa, tường trắng ngói đỏ, thậm chí hoa văn trên cửa sắt trông rất tinh tế và lộng lẫy, rất có phong cách kiến trúc Châu Âu, mở cửa bước vào, có thể thấy trong sân có một hòn non bộ nhỏ, tiếng nước chảy xuống đài phun nước trong trẻo và dễ nghe, khu vườn nhỏ bên cạnh trồng cây xanh tươi tốt, mỗi ngày đều có người giúp việc chăm sóc đúng giờ. Hoa hồng đỏ tươi kia dưới ánh hoàng hôn thoạt nhìn đẹp không sao tả xiết.

Đây chính là nhà cô, khung cảnh này ở trong trí nhớ của cô cũng là chuyện rất xa xưa, kiếp trước sau khi công ty của ba bị hãm hại, ông gần như bán tất cả tài sản trong nhà để lấy tiền mặt, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả căn biệt thự trị giá mấy chục triệu này, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể bù đắp được lỗ hổng tài chính của công ty.

Cố Ninh Thừa phát hiện em gái của mình hôm nay luôn thường hay xuất thần, thoạt nhìn tâm sự nặng nề: “Hình như tâm tình em hôm nay không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Anh trai luôn cẩn thận như vậy, có thể kịp thời phát hiện sự khác thường của cô.

Cố Ninh Du lắc đầu, rũ mi xuống che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt, khi ngước mắt lên, cô lại thay đổi vẻ mặt ra vẻ không hiểu: “Không có không vui, chỉ là cảm giác đã lâu không về nhà, cảm thấy không quen.”

Ngón tay Cố Ninh Thừa khẽ cong, gõ gõ lên đầu cô: “Em cũng biết đã lâu rồi em không về?”

Cố Ninh Du che đầu lui về phía sau một bước: “Cố Ninh Thừa, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi không được đánh em như vậy!”

Ý cười trong mắt Cố Ninh Thừa sâu thêm một chút, đang muốn tiếp tục trêu chọc cô, cánh cửa đã bị kéo mở từ bên trong, chặn lại lời anh muốn nói.

“Ở bên trong cũng nghe thấy hai người cãi nhau ngoài này.” Người phụ nữ mở cửa oán trách nhìn Cố Ninh Du một cái: “Tiểu Du, không phải đã nói với con rồi sao, đừng lúc nào cũng gọi tên lẫn họ anh trai như vậy, không lớn không nhỏ.”

“Mẹ --” Âm cuối Cố Ninh Du kéo dài, bất mãn tiến tới kéo cánh tay người phụ nữ: “Cố Ninh Thừa luôn bắt nạt con, lần nào mẹ cũng đứng về phía anh ấy!”

Người phụ nữ mỉm cười không ngớt vạch trần cô: “Hai người các con ai bắt nạt ai mẹ còn không biết? Tiểu Du, con chính là bắt nạt anh trai mình thành thật.”

Cố Ninh Du tự biết đuối lý, nghịch ngợm thè lưỡi, không phản bác nữa, kéo cánh tay người phụ nữ đi vào trong: “Ba đã tan tầm về nhà rồi hả mẹ?”

“Ầy, kia là ai đó?”
Bình Luận (0)
Comment