Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 81

Giang Dao đã bị đưa đi.

Bùi Tư Viễn cũng không cảm thấy ngạc nhiên vì điều này, anh vẫn luôn biết Giang Dao tìm người giúp việc ở nhà xin giúp đỡ, anh biết Giang Dao gọi điện thoại cho người khác, cũng biết người Giang Dao liên lạc lần này là Cố Ninh Du.

Diễn biến này khác xa với những gì kịch bản mô tả.

Trong kịch bản, Cố Ninh Du đã chủ động quay lại thành phố A để tìm cách đưa Giang Dao đi, nhưng trên thực tế, Giang Dao mới là người liên lạc với Cố Ninh Du trước.

Xem ra Giang Dao cũng đã thức tỉnh ý thức bản thân...Nhưng liên quan gì đến anh chứ? Giang Dao thế nào anh căn bản cũng không quan tâm, chỉ cần cuối cùng có thể cho anh gặp Cố Ninh Du là tốt rồi.

Nhưng có một điều khiến anh bất ngờ, khi anh cho người đi kiểm tra xem là ai đã đưa Giang Dao đi, cuối cùng phát hiện ra rằng những người đó đều có giao dịch tiền bạc với Tạ Ứng Chu.

Anh luôn tự hỏi Cố Ninh Du sẽ đưa Giang Dao đi bằng cách nào, không ngờ cô ấy sẽ tìm sự giúp đỡ của Tạ Ứng Chu.

Bùi Tư Viễn tối sầm mắt, quan hệ của bọn họ, đã tốt đến mức này sao…

Kế hoạch rời đi của Giang Dao đương nhiên không thành công, trên đường đến ga tàu cao tốc, người mang cô ấy đi đã bị người của anh ngăn lại. Khi nhìn thấy Giang Dao, anh biết rằng cô ấy đã hoàn toàn bị Đấng Tạo Hóa áp chế.

Đương nhiên, chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.

Anh vẫn đến ga tàu cao tốc, hơn nữa còn bảo người ta đánh ngất Cố Ninh Du rồi đưa lên xe của mình, cũng không phải anh tự chủ trương, đây cũng là yêu cầu của Đấng Tạo Hóa, Đấng Tạo Hóa hiển nhiên cũng biết Giang Dao đã từng thoát khỏi khống chế, còn nói những lời không nên nói, vì vậy hắn yêu cầu Bùi Tư Viễn đưa Cố Ninh Du đi, tước mặt cô giải thích rằng những gì Giang Dao nói trên điện thoại không phải là sự thật, chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi.

Bùi Tư Viễn không phản bác, cũng lười phản bác, chuyện liên quan đến kịch bản, Đấng Tạo Hóa muốn sửa như thế nào liền sửa như thế đó, anh không kiểm soát được, dù sao thì điều quan trọng nhất đối với anh là gặp được Cố Ninh Du.

Trên ghế sau ô tô, ánh mắt Bùi Tư Viễn vẫn dừng lại trên người Cố Ninh Du đang hôn mê.

Đã bao lâu rồi anh không gặp cô? Gần hai năm…

Hai năm không gặp, anh không hề bớt yêu thương nhớ nhung cô, ngược lại tình cảm ấy còn càng thêm sâu đậm. Cô hiện tại xinh đẹp hơn nhiều so với ký ức của anh, cũng vẫn có thể dễ dàng dẫn dắt khống chế tâm tình của anh giống như trước.

Có lẽ anh thật sự không thể làm hại cô, cho dù cô không làm gì cả, cho dù bây giờ anh đã biết cô chưa từng thích anh…

Anh không thể làm hại cô, anh vẫn thích cô.

Chỉ cần là chuyện có liên quan đến ba chữ Cố Ninh Du, anh sẽ tự động tước vũ khí đầu hàng, bại trận.

Giá như đoạn đường này dài chút nữa thì tốt biết bao, như vậy thì anh có thể nhìn cô lâu hơn một lúc…

Sau khi đưa Cố Ninh Du về nhà, anh mang cô vào phòng. Lúc này không có người khác ở đây, anh không cần đè nén cảm xúc của mình nữa, có thể không kiêng dè mà nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, cuối cùng anh không kìm được, đang chuẩn bị tiến lên vụng trộm hôn cô một cái thì thấy lông mi cô khẽ run lên, như thể sắp tỉnh lại.

Đáng lẽ nên hôn cô sớm hơn, bây giờ đã quá muộn…

Bùi Tư Viễn tiếc nuối đứng lên, lại làm ra một bộ mặt thiếu kiên nhẫn và lạnh lẽo, còn bảo Giang Dao bước vào và diễn một tiết mục thâm tình trước mặt cô, lúc nhìn Giang Dao, anh vẫn luôn tưởng tượng người trước mặt mình là Cố Ninh Du, như vậy mới không để mình bị lộ sơ hở.

Thật ra trong hai năm qua, anh cũng luôn làm như vậy, lần nào cũng phải tưởng tượng ra khuôn mặt của cô thì mới có thể biểu hiện được vẻ thắm thiết.

Sau khi nghe Bùi Tư Viễn nói rằng hôm đám cưới sẽ đưa cô đi, khuôn mặt cô đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, rõ ràng là tức giận tới cực điểm, cô thậm chí còn hiếm khi nói lời mắng chửi người: “Con mẹ nó anh bị bệnh thần kinh phải không? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm phiền hai người, tôi không muốn! Tôi thực sự không có hứng thú!”

Bệnh thần kinh?

Nghe cô gọi mình thế này, Bùi Tư Viễn trầm ngâm nghĩ.

Giang Dao cũng từng mắng anh như vậy.

Hóa ra trong mắt người khác, anh là một kẻ thần kinh.

Có lẽ... anh đã sớm điên rồi.

Bùi Tư Viễn trả lời: “Tôi sẽ không cho phép có bất cứ sự cố nào xảy ra.”

Anh không cho phép xảy ra bất cứ sự cố nào đối với việc đưa cô đi.

Cũng không biết tại sao Đấng Tạo Hóa nhất định phải sắp xếp để anh đưa Cố Ninh Du ra nước ngoài vào ngày tổ chức hôn lễ, bằng không, anh muốn trực tiếp đưa cô ra nước ngoài ngay bây giờ, tránh cho việc mình luôn lo lắng bất an, sợ rằng sẽ xảy ra biến số gì.

Sau khi Cố Ninh Du xoay người rời đi, anh quyến luyến nhìn bóng lưng cô, cũng không nỡ chớp mắt một cái.

Hôm nay hẳn là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt đúng không?

Tạm biệt, Ninh Ninh…

Người con gái duy nhất mà tôi thật lòng thích, sau này vẫn sẽ thích…

Ngày thứ hai sau khi Cố Ninh Du rời đi, Tạ Ứng Chu đến văn phòng của Bùi Tư Viễn và nói rằng tháng sau anh ta sẽ ra nước ngoài, vì vậy, tương lai không thể giúp anh nữa.

Khi nói điều này, vẻ mặt của Tạ Ứng Chu vẫn lạnh lùng.

“Nếu vì chuyện của Dao Dao thì không cần thiết. Tôi và cô ấy chuẩn bị kết hôn rồi.”

Tạ Ứng Chu vẫn lãnh đạm như trước: “Có nguyên nhân khác, không phải vì Giang Dao.”

Bùi Tư Viễn đọc được ý tứ khác trong ánh mắt của Tạ Ứng Chu.

Trước đây Tạ Ứng Chu chưa bao giờ nhìn anh với thái độ thù địch như vậy, chẳng lẽ là…

“Được rồi,” Bùi Tư Viễn thản nhiên hỏi: “Vậy Cố Ninh Du làm sao bây giờ, đi cùng cậu sao? Hình như tôi chưa bao giờ hỏi về mối quan hệ của hai người... Thế nào, cậu theo đuổi được cô ấy chưa?”

“Chúng tôi không hẹn hò, cô ấy cũng không đi với tôi.” Nghe câu hỏi của Bùi Tư Viễn, sắc mặt Tạ Ứng Chu tối sầm lại: “Tôi và người phụ nữ đó đã đoạn tuyệt rồi.”

“Tại sao?”

“Tính cách không hợp.”

“Ô, thật đáng tiếc.”

Đáng tiếc? Không, anh không cảm thấy đáng tiếc cho Tạ Ứng Chu chút nào.

Nếu không phải Tạ Ứng Chu vẫn đang ở đây, Bùi Tư Viễn gần như muốn cười thành tiếng, vỗ tay hoan hô.

Rốt cuộc anh cũng không phải là loại người rộng lượng. cho dù ngoài miệng nói tác thành, nhưng trong lòng anh vẫn luôn là tên tiểu nhân ti tiện âm u chờ đợi bọn họ chia lìa.

Tính cách không hợp? Vậy thì đúng là…

Không thể tốt hơn.

Sau khi biết Cố Ninh Du hiện tại đã không còn ở chung với Tạ Ứng Chu ở thành phố J nữa, tâm tình Bùi Tư Viễn rốt cuộc vẫn tốt hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian tiếp theo, anh đã lần lượt đưa người nhà của Cố Ninh Du ra nước ngoài, còn bản thân thì chuẩn bị cho hôn lễ của mình với Giang Dao, chờ đợi ngày cưới chính thức.

Kịch bản yêu cầu anh phải “tổ chức một đám cưới thế kỷ với Giang Dao”. Vì vậy, về quy mô của đám cưới, có thể hoành tráng đến mức nào thì hoành tráng đến mức đó. Ngay cả váy cưới và nhẫn cũng được thiết kế bởi các nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới, vì vậy, hôn lễ này chưa bắt đầu đã được đưa tin ngập tràn.

Mọi người đều khen anh thâm tình chung thủy, nhưng chỉ có chính anh biết rằng thực ra mình muốn dành sự lãng mạn và tình cảm nồng nàn đó cho một mình Cố Ninh Du.

Nếu nhân vật nữ chính của đám cưới là cô thì thật tuyệt…

Đáng tiếc, chuyện này anh chỉ có thể thấy trong giấc mơ....

Vào ngày tổ chức hôn lễ.

“Anh có chắc là đã tận mắt nhìn thấy cô ấy lên máy bay không?”

“Đúng vậy, Bùi tiên sinh, không có gì sai sót. Ngài có thể yên tâm, hôm nay cô ấy tuyệt đối không thể đến quấy rối hôn lễ của ngài đâu.”

Bùi Tư Viễn thờ ơ ừ một tiếng.

Chẳng hiểu sao, rõ ràng là mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, nhưng anh lại có cảm giác bất an, giống như là có chuyện không lành sắp xảy ra.

Không, Đấng Tạo Hóa đã hứa rằng cô sẽ có một cái kết hạnh phúc.

Trong suốt thời gian này, anh đã toàn tâm toàn ý làm theo cốt truyện, cũng chuẩn bị cho đám cưới này vô cùng hoàn hảo và chu đáo... Sẽ không có vấn đề gì đâu.

“Bùi tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng... Hôm nay tâm trạng của ngài có vẻ không tốt?”

“Không, không có gì không tốt, chẳng qua là tôi hơi căng thẳng mà thôi... dù sao thì đây cũng là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.” Bùi Tư Viễn thoải mái trút bỏ cảm xúc thật trong lòng: “Hiện tại tôi cảm thấy rất hạnh phúc... cả đời này, chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc như vậy.”

“Vậy Bùi tiên sinh, bây giờ ngài lập tức đến địa điểm tổ chức đám cưới hay chờ thêm chút? Cô dâu đã lên đường rồi.” 

“Đi ngay bây giờ, đi thôi.”

Bùi Tư Viễn chỉnh sửa cổ áo, nhìn mình trong gương, người trong gương nở một nụ cười trên môi, thậm chí khoe mắt và lông mày cũng lộ ra niềm vui sướng.

Anh hạnh phúc, thật sự…

Chỉ cần cô gái anh yêu sống bình an vui vẻ, cho dù quãng đời còn lại của anh đều phải sống như một cái xác không hồn, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Bình Luận (0)
Comment