Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 69

Ngay sau khi Cát Uyển Nhi nói xong câu cô ta đi rồi, Từ Phượng chợt tỉnh lại, chỉ là sắc mặt cô ấy rất tái nhợt, trong chớp mắt liền trực tiếp năm ở trên ghế sofa nôn oẹ.

"Chị, chị mới vừa rồi, giống như là thấy tên kia”

Từ Phượng đột nhiên mở miệng, khiến tôi sững sờ tại chỗ.

"Cả người cô ta tất cả đều là máu, năm bò trên trần nhà phía trên đỉnh đầu chị, động cũng không động nhìn chằm chằm chị, mà bất kể chị làm gì cũng không nhúc nhích được, loại cảm giác đó giống như là có vật gì đó dùng sức đè chị lại ở trên ghế sofa vậy, hoàn toàn không thể động đậy”

Từ Phượng vừa nói, ánh mắt không sao kìm hãm được nhìn về phía trần nhà cô vừa nói tới, tôi cũng ngẩng đầu lên, nhưng trên trần nhà làm gì có ai người đầy máu đâu.

Nhưng đây thật sự là trùng hợp sao, mới vừa rồi đôi mắt của Uyển Nhi cũng giống vậy, chăm chú nhìn về phía trần nhà kia.

Chu Tam vừa vào cửa, liền bị không khí nơi này dọa sợ hết hồn, lúc trước ở trong điện thoại tôi đã nói qua một chút tình huống nơi này với hắn. Nếu không khi tên này tới đây phỏng chừng sẽ càng thêm mơ hồ.

Sau khi dẫn Chu Tam vào cửa, hắn trực tiếp cầm lấy bản đồ trên bàn nhìn.


"Mẹ kiếp! Thế nào mà lại xem ngược rồi."

"Xem ngược?"

Câu nói của Chu Tam trực tiếp hấp dẫn tôi tới tấm bản đồ, thành thật mà nói, Chu Tam để lại bản đồ cho tôi, tôi căn bản không nhìn ra mặt nào là mặt trước, mặt nào là mặt sau, lúc trước là hắn đặt ở trên bàn là mặt đấy, tôi xem cũng chính là cái mặt đấy.

"Khó trách tôi có làm như thế nào cũng xem không hiểu, vốn dĩ là do bản thân tôi xem ngược."

Chu Tam cầm tấm bản đồ và mai rùa không ngừng so sánh, cuối cùng giống như tôi đưa mắt nhìn xuống dưới chân.

"Không nghĩ tới thật đúng là bị tiểu tử cậu nói trúng, thật sự là ở dưới chân!”

Dáng vẻ Chu Tam dường như có chút hưng phấn, chỉ là tôi không biết hẳn hưng phấn là do rốt cuộc cũng tìm được mộ địa, hay là bởi vì rốt cuộc có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề trên người Từ Phượng.

Hắn là vế sau hơn đi, tôi tự nói với chính mình như vậy.


"Nơi này chắc có tăng hầm dưới đất chứ?“

“Có cái rắm tầng hầm dưới đất a, đi cùng tôi, tôi dẫn cậu đi!"

Tiếng nói Chu Tam vừa dứt, cả người liền hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng, tôi nhất thời liền không hiểu, tên này làm sao lại gấp như vậy.

Để cho Cát Uyển nhỉ và Từ Phượng nán lại ở nhà, tôi đi theo hắn ta.

Còn chưa tới tầng một, tôi đã nhìn thấy Chu Tam đeo một cái ba lô leo núi ao cỡ nửa người, trong tay cầm hai cái xẻng, một bộ dáng trang nghiêm đi nghiên cứu tìm tòi.

“Anh đây là?"

"Xuống mộ a, nếu biết ở nơi nào rồi, dĩ nhiên là phải đi xuống xem một chút”

"Giờ không gấp thì phải lúc nào mới gấp ” Chu Tam một bên dọn dẹp đồ vật, một bên đưa cho tôi cái xẻng.

"Vậy trước đó chúng ta không cần chuẩn bị một chút sao, dẫu sao thì đây cũng là xuống mộ, lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Hơn nữa không phải là chúng ta liền thẳng từ chỗ này chui xuống chứ?"

Chu Tam ngẩng đầu nhìn tôi, giống như là đang nhìn một tên điên vậy.

"Tôi đã nói với cậu rồi, cứ đi theo tôi, kỳ thực tôi sớm nên nghĩ đến là phía dưới này mới phải."

Bình Luận (0)
Comment