Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường

Chương 66

Ăn bữa sáng xong, Kiều Ấu ôm Vượng Vương ba tuổi phơi nắng trong sân.

 

Gà trong chuồng kêu cục tác.

 

Ngay lúc, Vượng Vượng béo tròn trong tay Kiều Ấu mơ màng sắp ngủ, nhà bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói oang oang của thím Mã.

 

"Mấy người nghe thấy gì chưa, hình như sắp có thanh niên trí thức đến đấy."

 

Thím Mã vừa nói thế, ngay lập tức có người truy hỏi: "Sao lại có thanh niên trí thức tới thế? Chỗ ở của thanh niên trí thức xem ra lại phải chen chúc hơn rồi."

 

"Đúng vậy."

 

Kiều Ấu không hề để tâm đến chút chuyện này.

 

Trong trí nhớ của cô, sau khi đám người thanh niên trí thức Tạ và Hề Ngưng xuống nông thôn, không còn thanh niên trí thức nào khác đến công xã Hồng Kỳ của bọn họ nữa.

 

Dù sao chỉ là một giấc mơ mà thôi, cho nên trí nhớ có khác cũng là chuyện bình thường.

 

Vào buổi tối, ba Kiều bất ngờ dẫn theo một người về.

 

"Nơi ở của thanh niên trí thức không còn chỗ nữa, lần này có tổng cộng năm thanh niên trí thức tới đây. Đại đội trưởng đã thương lượng một chút, quyết định chia đều năm người này ở nhà cư dân địa phương. Nhà trưởng thôn đưa hai người về, còn tôi thì mang một người về."

 

Ba Kiều vừa nói xong, người kinh ngạc nhất không ai khác chính là Kiều Ấu.

 

Buổi chiều thím Mã vừa nói sắp có thanh niên trí thức đến, kết quả vào buổi tối ba Kiều đã dẫn một người về nhà luôn.

 

Mấy người mẹ Kiều tuy cảm thấy bất ngờ nhưng không ai lên tiếng phản đối cả.

 

Thanh niên trí thức xuống nông thôn là để hỗ trợ kiến thiết, nếu nơi ở của thanh niên trí thức không đủ chỗ, bọn họ là người nhà của đại đội trưởng, giúp đại đội trưởng chia sẻ áp lực cũng là chuyện thường tình thôi.

 

Ba Kiều cười nói: "Đến đây, Tiểu Cố, vào đi, làm quen với người nhà của bác một chút."

 

Vừa dứt lời, một bóng dáng thon dài, cao lớn xuất hiện nơi ngược sáng của cánh cửa.

 

Dáng vẻ của người này thật sự rất cao lớn.

 

Nhìn sơ qua ít nhất cũng phải trên 1m85.

 

Giây tiếp theo, một khuôn mặt trẻ tuổi, đẹp trai, thanh nhã, cùng với nụ cười nhàn nhạt dần dần rõ ràng dưới ánh sáng tối tăm.

 

Kiều Ấu nhìn khuôn mặt sớm chiều chung sống suốt mấy năm nay, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.

 

Không ngờ người đó lại là Cố Tây Khởi!

 

Thanh niên trí thức mới đến thế mà lại là bạn trai của cô, đồng chí Cố!

 

Hai người mẹ Kiều và chị dâu vừa nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai như thế, đều cảm thấy rất kinh ngạc.

 

Dáng dấp của người mới tới này đẹp trai quá!

 

Còn đẹp trai hơn thanh niên trí thức Tạ đến vào hai năm trước nữa!

 

Cố Tây Khởi nhìn thoáng qua Kiều Ấu đang ngồi ở một góc sáng sủa, tự giới thiệu với đám mẹ Kiều: "Chào bác gài, chào chị dâu, tôi là thanh niên trí thức đến từ thủ đô. Tên tôi là Cố Tây Khởi, khoảng thời gian này phải làm phiền mọi người rồi."

 

Mẹ Kiều vội nói: "Không làm phiền, không làm phiền."

 

Trong nhà, anh cả đã ra ngoài tham gia quân ngũ, anh hai thì mấy ngày này đi đến nhà ông nội rồi, cho nên đúng lúc có phòng trống cho thanh niên trí thức Cố ở lại.

 

Chờ sau khi, Cố Tây Khởi bị ba Kiều dẫn đến phòng anh hai, mẹ Kiều mới lặng lẽ nói với Kiều Ấu: "Không hổ là thanh niên trí thức tới từ chỗ lớn, thật sự rất lễ phép, hơn nữa dáng vẻ trông cũng đẹp nữa." Bà ấy hoàn toàn không nhận ra rằng Cố Tây Khởi gọi con dâu mình là chị dâu có gì kỳ lạ.

 

Trong lòng Kiều Ấu còn nghĩ tới chuyện của Cố Tây Khởi, nghe vậy chỉ gật đầu có lệ thôi.

 

Khuôn mặt Cố Tây Khởi quả thật khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh diễm.

 

Hơn nữa một khi anh lễ phép thì cũng rất ra dáng con người.

 

-

 

Vào buổi tối khi tất cả mọi người đều đã ngủ say, trong lòng Kiều Ấu vẫn còn nhớ Cố Tây Khởi.

 

Sau khi cháu trai ngủ rồi, Kiều Ấu lén lút mò đến phòng ngủ bình thường là của anh hai, nay lại đổi thành phòng ngủ của Cố Tây Khởi.

 

Cô còn chưa kịp gõ cửa, cánh cửa đã tự động mở ra.

 

Cô mở to mắt, vừa định nói cái gì, một giọng nói quen thuộc đã giành trước một bước, dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô: "Ấu Ấu."

 

Đại não Kiều Ấu trống rỗng, không biết nên nói cái gì mới ổn.

 

Là anh!

 

Thế mà lại là anh thật!

 

"Anh... Sao anh lại xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thế?"

 

Thật ra chính bản thân Cố Tây Khởi cũng không rõ lắm.

 

Sau khi anh ngủ, lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ngồi trên máy cày rồi.

 

Ban đầu, anh còn không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì.

 

Rõ ràng anh sinh ra sau năm 2000, chưa bao giờ sống ở thập niên 70 của thế kỷ trước bao giờ.

 

Cho nên anh không rõ vì sao bản thân trong mộng lại quay về năm mươi năm trước.

 

Mãi cho đến khi anh nhìn thấy ba Kiều, anh mới ý thức được điều gì đó.

 

Kiều Ấu và đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ khá giống nhau.

 

Hơn nữa, đại đội trưởng này cũng mang họ Kiều.

 

Hai người không nói gì nhiều, hầu hết thời gian đều là im lặng.

 

Kiều Ấu cong môi cười: "Thanh niên trí thức là phải xuống ruộng đấy."

 

Nói xong, Kiều Ấu lại ranh mãnh, nói thêm một câu: "Ngày mai có muốn em mang bữa trưa cho anh không?"

 

"Muốn! Vậy làm phiền bạn gái vừa đáng yêu, vừa quyến rũ của anh nha."

 

-

 

Giữa trưa ngày hôm sau, Kiều Ấu mang theo mấy cặp lồng đựng cơm đầy thức ăn vào ruộng.

 

Cô chia cơm cho Cố Tây Khởi và ba Kiều.

 

Nhìn thấy cô còn mang thêm một cái cà mèn nữa, Cố Tây Khởi thấy lạ nên hỏi một câu: "Cái này là chuẩn bị cho ai?"

 

Anh vừa hỏi xong, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Ấu Ấu, trưa hôm nay ăn cái gì đấy?"

 

Người từng suýt chút nữa sẽ đính hôn và bạn trai hiện tại của cô chạm mặt nhau. May mà cảnh tượng này đã được Kiều Ấu chuẩn bị từ sớm rồi, hơn nữa Cố Tây Khởi cũng không biết chuyện cô có thể sẽ đính hôn với thanh niên trí thức Tạ.

 

Sắc mặt cô vẫn như bình thường, nói: "Thanh niên trí thức Tạ, bữa trưa hôm nay vẫn là bánh bột bắp ăn kèm với dưa muối."

 

Thanh niên trí thức Tạ khen: "Bánh bột bắp ăn với dưa muối là ngon nhất, dưa nhà Ấu Ấu muối rất ngon."

 

"Cảm ơn vì đã khen."

 

Ba người đàn ông trong ruộng đều nhìn thoáng qua cô.

 

Đối diện với ánh mắt của ba người ba Kiều, đồng chí Cố Tây Khởi và thanh niên trí thức Tạ, mặt Kiều Ấu vẫn không đổi sắc, tim không loạn nhịp nói: "Mọi người ăn xong thì cứ để cà mèn dưới táng cây là được, lát nữa tôi sẽ đến lấy."

 

"Được."

 

-

 

Vào bữa cơm tối, ba Kiều và Cố Tây Khởi đều tan làm, bọn họ vừa vào cửa Kiều Ấu đã nắm lấy tay của Cố Tây Khởi.

 

Ba Kiều, mẹ Kiều cùng chị dâu đều kinh ngạc há to miệng, không biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Chuyện gì thế này?

 

Sao Kiều Ấu lại nắm lấy tay thanh niên trí thức nhà người ta như thế?

 

Vậy có ổn lắm không? Cũng may đều là người trong nhà, không thì Kiều Ấu có khi nào bị người ta gán mác "tội lưu manh" lên người rồi không?

 

Thế nhưng, Cố Tây Khởi lại phản ứng rất nhanh, anh nhanh chóng cầm ngược tay của Kiều Ấu lại.

 

Kiều Ấu nhìn người nhà thân thiết nhất của mình, mím môi: "Nếu ba mẹ, chị dâu cả và cháu trai đều ở đây rồi, con sẽ nói thật, con và đồng chí Cố Tây Khởi đã quen nhau sắp được ba năm rồi."

 

Cái gì, cái gì cơ? Quen nhau ba năm?

 

Ba năm trước Kiều Ấu mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai người quen nhau như thế nào chứ?

 

Người nhà họ Kiều còn chưa kịp “tiêu hóa” mấy tin tức này, lại nghe Cố Tây Khởi nói thêm một câu: "Trước đó không lâu con mới cầu hôn đồng chí Kiều Ấu thành công, nếu không có gì bất ngờ thì chúng con sẽ kết hôn vào tháng hai năm sau."

 

Cái gì?

 

Quen nhau ba năm còn chưa đủ, thế mà hai đứa đã chuẩn bị kết hôn luôn rồi á?

 

Sao lại đột ngột như thế chứ?

 

Nếu sắp kết hôn, vậy thanh niên trí thức Tạ phải làm sao bây giờ đây?

 

Mẹ Kiều kinh ngạc một hồi lâu mới hoàn hồn lại: "Chuyện này... Hai đứa không nói tiếng nào, chuyện này... Cũng đột ngột quá."

 

Kiều Ấu cũng biết thế này rất là đột ngột.

 

Nhưng cô biết, có lẽ cảnh trong mơ này sẽ kết thúc nhanh thôi.

 

Hệt như trước kia cô từng nói với đồng chí Cố Tây Khởi vậy. Cô đã từng nói, nếu ba mẹ cô gặp được Cố Tây Khởi, bọn họ nhất định cũng sẽ thích anh như cô vậy. Cho nên, cô hy vọng có thể nhận được tán thành và chúc phúc của ba mẹ.

 

"Ba mẹ, con..."

 

Trong phút chốc, cô không biết nên nói cái gì mới ổn.

 

Cô vừa hy vọng giấc mơ này có thể lâu hơn một chút, dài hơn một chút.

 

Vừa hy vọng có thể nghe được lời chúc phúc của ba mẹ.

 

Lúc này, mẹ Kiều hình như cũng nhận ra sự khó xử của cô, tiến lên từng bước, dùng sức ôm lấy cô: "Con bé này, chuyện lớn như vậy mà lại gạt ba mẹ. Gần đây ba mẹ cũng đang xem xét đối tượng thích hợp cho con đó, nào ngờ con đã tự mình tìm được trước rồi. Tuy mẹ chưa ở cùng đồng chí Tiểu Cố được bao lâu, nhưng mẹ cảm thấy nó là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, lễ phép. Điều quan trọng nhất là nó là người con thích, nếu Ấu Ấu nhà chúng ta thích, vậy ba mẹ cũng không có ý kiến."

 

Ba Kiều cũng phụ họa theo: "Đúng đó, từ nhỏ Ấu Ấu đã có chính kiến rồi. Nếu Ấu Ấu thích, vậy nhất định là rất tốt. Tiểu Cố à, bọn bác giao Ấu Ấu cho con, hy vọng sau này con sẽ đối tốt với Ấu Ấu, đừng khiến bọn bác thất vọng."

 

Cố Tây Khởi nắm chặt tay Kiều Ấu, vẻ mặt trịnh trọng: "Con sẽ yêu cô ấy thật nhiều, thưa ba."

 

Ngay tại thời khắc này, giấc mơ bắt đầu tan vỡ từng chút một.

 

Bóng dáng của ba Kiều, mẹ Kiều cũng bắt đầu biến mất.

 

Giấc mơ triệt để tách rời bọn họ.

 

Kiều Ấu và Cố Tây Khởi đứng ở bên này của ánh sáng.

 

Còn ba Kiều và mẹ Kiều lại đứng ở một bên khác của ánh sáng, bọn họ mỉm cười vẫy tay với cô.

 

Giọng điệu ba Kiều vô cùng dịu dàng: "Ấu Ấu, về sau phải sống tốt, chăm sóc bản thân thật tốt, sống thật vui vẻ, ba mẹ lúc nào cũng ở đây dõi theo con."

 

Mẹ Kiều cười nhìn cô: "Ấu Ấu, ba mẹ đều rất yêu con, con nhất định phải hạnh phúc đấy."

 

Nước mắt Kiều Ấu rơi như mưa.

 

-

 

Ngày hôm sau, khi Kiều Ấu tỉnh lại, trên khuôn mặt cô còn vệt nước mắt đã khô.

 

Cô vừa tỉnh, Cố Tây Khởi bên cạnh cũng tỉnh ngay sau đó.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong chốc lát không ai mở miệng nói chuyện trước.

 

Kiều Ấu muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

 

Cố Tây Khởi thở dài, nhẹ nhàng hôn xuống trán cô, dùng khăn ướt lau khô vệt nước mắt trên mặt cô từng chút một: "Ấu Ấu, có thời gian đi gặp ba mẹ không?"

 

Kiều Ấu nhìn đôi mắt Cố Tây Khởi.

 

Tại thời khắc này, cô đã xác định được chuyện gì đó.

 

Lúc này đây, câu trả lời của cô không còn giống với lần trước nữa.

 

Cô mỉm cười nói: "Chiều nay chúng ta đi luôn đi."

 

"Được."

Bình Luận (0)
Comment