Tôi Là Con Cưng Của Làng Giải Trí

Chương 15


Đã có Từ Gia Ninh tặng cho một viên thuốc an thần nên Trình Tuyết Ý không còn lo lắng như vậy nữa.

Mỗi ngày của cô vẫn như cũ, vẫn ăn cơm của đoàn phim không nếm ra được mùi vị gì, khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì cùng Hoắc Tư Viễn và Thần Thần đùa giỡn.
Cứ như vậy trôi qua thêm nửa tháng, cuối cùng vai diễn Tạ Oản Tâm cũng đã đóng máy.

Cảnh quay cuối cùng là cảnh Lâm Tranh biết được Tạ Oản Tâm là hung thủ, bởi vì hắn muốn giữ chút mặt mũi cuối cùng cho Tạ Oản Tâm nên Lâm Tranh đã tự mình đi tới đoàn múa bắt cô ấy.
Thật ra Tạ Oản Tâm đã hơi động lòng với Lâm Tranh nên khi nhìn thấy hắn xuất hiện, cô ấy đã rất vui, nhanh chân chạy tới bên cạnh hắn.

Nhưng hôm nay thái độ của Lâm Tranh lại có hơi kỳ lạ.
Hai người đối diện với nhau vài giây thì ánh sáng trong mắt Lâm Tranh dập tắt khóe môi cong lên mang theo vài phần thê lương: “Anh đã biết hết rồi.”
Chỉ cần cảnh quay này kết thúc là Trình Tuyết Ý có thể đóng máy.

Nhưng cảnh quay cuối cùng này không hề thuận lợi như thường ngày.


Thật ra Trình Tuyết Ý chỉ cần diễn một lần là qua nhưng Hoắc Tư Viễn lại bị mắc kẹt ở đây.

Theo như kịch bản thì Lâm Tranh rất tán thưởng Tạ Oản Tâm, nên hắn vẫn không thể chấp nhận được cô ấy là hung thủ.

Trong cảnh diễn này anh chỉ có 1 lời thoại duy nhất còn tất cả cảm xúc đều được thể hiện qua ánh mắt của anh.

Nhưng Hoắc Tư Viễn vẫn còn trẻ nên không thể diễn được những cảnh diễn tả nội tâm sâu sắc như vậy.
Vì vậy ngày hôm đó tại phim trường chỉ toàn tiếng la hét của đạo diễn Hứa: “Cắt!”
“Ánh mắt của A Viễn không đúng.”
“Cắt, quay lại lần nữa!”
Đạo diễn Hứa có yêu cầu rất cao với cảnh diễn này, hai người quay đi quay lại bảy lần nhưng Hứa Duyên Bình vẫn không hài lòng.

Dù sao Hoắc Tư Viễn vẫn còn là người mới, sau vài lần tra tấn như vậy thì tâm trạng của hắn có chút sa sút.
Trình Tuyết Ý nghĩ đây không phải là cách hay nên quay đầu nhìn Hứa Duyên Bình nói: “Đạo diễn, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Khuôn mặt Hứa Duyên Bình u ám, bà đóng kịch bản lại: “Nghỉ ngơi hai mươi phút!”
Khi đạo diễn Hứa tức giận thật sự rất dọa người, bởi vì cảnh quay không thực hiện tốt nên bầu không khí của phim trường rất căng thẳng.

Hoắc Tư Viễn không còn hi hi ha ha như thường ngày nữa, hắn đi ra ngoài cầm lấy bình giữ ấm uống một ngụm nước, buồn bã nhìn Trình Tuyết Ý nói: “Xin lỗi, vì đã liên lụy tới em.”
“Không sao cả, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, rất nhanh sẽ quay được thôi.”
Trình Tuyết Ý thấy tâm trạng hắn càng lúc càng sa sút nên cũng cảm thấy lo lắng.

Nếu cứ để như vậy thì không ổn chút nào.


Cô suy nghĩ một chút rồi vỗ vai Hoắc Tư Viễn: “Này.”
“Hả?”
“Tôi đã từng nói với anh là tôi biết xem bói chưa?”
Hoắc Tư Viễn nhướng mày: “Thật sao?”
“Thật mà.” Trình Tuyết Ý cười nói: “Nhanh nhanh, mau xòe tay ra.”
Ngoài miệng thì nói không tin nhưng thân thể thì lại rất thành thật, Hoắc Tư Viễn vẫn xòe tay ra.

Trình Tuyết Ý rung đùi, giả vờ nghiêm túc nói: “Tương lai của anh trai này không tệ đấy.”
“Em nhìn ra được gì?”
“Chậc chậc, ghê thật.”
“Cô Trình à, em đừng cố làm ra vẻ thần bí nữa.”
“Vậy anh nghe cho rõ đây.” Trình Tuyết Ý nói tiếp: “Bàn tay này nếu ở thời cổ đại thì sẽ được phong tước hầu vị.”
“Còn nếu ở trong giới giải trí…” Cô im lặng một lúc: “Tôi nghĩ không bao lâu nữa anh sẽ lấy được giải thị đế Kim Tử Kinh.”
Đương nhiên là Hoắc Tư Viễn không tin: “Em nói giỡn phải không?”
“Nếu tôi đoán đúng thì sao, anh sẽ tặng tôi phong bì đúng không?”
Hoắc Tư Viễn mỉm cười nói: “Nếu em đoán đúng thì mạng của tôi cũng cho em.”
“Ngưng.” Trình Tuyết Ý khinh bỉ nói: “Tôi lấy mạng của anh để làm gì chứ?”
“Không muốn đưa tiền thì cứ nói thẳng đi.”

Sau khi cả hai ngồi nói chuyện một lúc thì tâm trạng của Hoắc Tư Viễn cũng dần được thả lỏng.

Hắn cầm lấy kịch bản chạy qua chỗ của đạo diễn Hứa, nghe bà ấy phân tích lại vai diễn.

Sau khi Hứa Duyên Bình nghỉ ngơi được một lúc thì cũng bình tĩnh hơn, cẩn thận phân tích lại từng chút một tâm trạng của Lâm Tranh.

Cảnh quay này đã qua sau lần quay thứ mười.
Khi đạo diễn Hứa nói cảnh quay này đã hoàn thành, nhân viên trong phim trường còn bắn cả pháo giấy để chúc mừng.

Một tiếng bụp vang lên, những mảnh giấy màu rực rỡ giống như những bông hoa tuyết từ trên trời rơi xuống.
Giữa bầu trời giấy màu rơi xung quanh, Hoắc Tư Viễn bước tới nhẹ nhàng ôm cô một cái: “Cảm ơn em, cô giáo Trình.”
“Còn nữa, chúc mừng em đóng máy.”

Bình Luận (0)
Comment