Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 107

Âm thanh vang lên khiến chúng tôi giật mình sửng sốt, từ trong màn đêm sâu thẳm, một bóng người quen thuộc dần dần hiện ra.

Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía chúng tôi rồi khẽ nhếch mép nói tiếp:

- Các người thông minh hơn ta tưởng đấy! Vậy là bí mật đền cô bốn cuối cùng cũng có người phá giải...!

Cô bốn ôm chặt nàng rồi nhìn về phía kẻ mới xuất hiện với vẻ mặt đau khổ:

- Anh cả! Em xin anh...! Hãy tha cho con em...! Đừng bắt nó có số phận giống như em...!

Thầy Toàn nhắm mắt rồi thở dài lắc đầu:

- Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu nỗi khổ của anh sao? Anh làm thế đâu phải là vì lợi ích riêng...! Cô nên nhớ sự hi sinh của cô 20 năm qua và sự hi sinh của con gái cô trong 20 năm tiếp theo chính là để bảo vệ đất nước này! Cô hiểu không?

Người đàn bà im lặng không nói lên lời, cô chỉ biết sờ lên mặt con gái mình rồi lã chã nước mắt lên tiếng:

- Mẹ xin lỗi...!

- Khoan...!

Tôi lạnh lùng đưa tay ra như có ý chen ngang cuộc nói chuyện giữa thành viên của dòng tộc nhà Trần. Thật sự là mấy tháng qua tôi đã cố gắng nén nhịn cái thái độ tò mò và soi mói của bọn đệ tử nội tộc nhà họ Trần, chưa kể cái thái độ ghẻ lạnh của mấy tên sư huynh đi trước và thái độ bàng quang của thầy cả Toàn. Nhưng đến hôm nay thì không thể nén nhịn hơn nữa, tôi khẽ ghìm giọng nhẹ nhàng nhất có thể rồi mỉm cười lên tiếng:

- Rốt cuộc chuyện này là sao?

Thầy Toàn lạnh lùng nhìn về phía tôi rồi chậm rãi trả lời:

- Đây không phải chuyện của người! Biết khôn thì xem như không thấy gì cả! Bằng không thì cuốn gói cút xéo khỏi đây!

Tôi chề môi rồi trợn mặt áp bàn tay lên tai tỏ vẻ không nghe rõ:

- Gì thế? Giỏi thì nhắc lại được không? Dạo này tai hơi ngứa nên nghe không rõ?

Thầy Toàn mặt nóng như lửa tức giận nghiến răng ken két, tay ổng rút đằng sau ra một chiếc roi da rồi nắm chặt nhìn về phía tôi:

- Tai nghe không rõ à? Vậy để ta lấy ráy tai cho ngươi!

Tôi bóp cổ tay vận động rồi đưa mắt nhìn về phía thầy Toàn cười mỉa:

- Vậy tôi cũng sẽ giúp ông bon miệng hơn...!
Bình Luận (0)
Comment