Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 144

Từ hành lang tầng hai xuống dưới tầng một là một cảnh tưởng thực sự đáng kinh tởm, dưới chân chúng tôi là một đống thịt bầy nhầy xen lẫn là đám giòi bọ đang ngoe nguẩy.

Thực sự đối với bản thân tôi và mr Núi thì đã quen với những chuyện xảy ra tương tự, đôi lúc còn gặp những sự việc còn kinh khủng hơn thế này nên thần kinh đã tô luyện lên đến mức kim cương. Nhưng những người còn lại thì khác, có kẻ thì nhắm mắt, kẻ thì không dám nhìn xuống dưới mà ngửa mặt lên trên trời, còn có kẻ thì nhảy từng bước tránh dẫm vào đống thịt bầy nhầy trên sàn nhà.

Bước ra đến cửa chính, tôi bảo Nam Xồm và em Quỳnh đứng canh gác trước cửa, tuyệt đối không cho dân thường bước vào, kể cả có là công an phường. Những người còn lại thì cùng tôi tản ra tìm xem lối xuống dưới tầng hầm ở đâu.

Không gian tầng 1 tính cả khu vườn cũng khá rộng, nên muốn tìm xem tầng hầm ở đâu cũng thực sự khó khăn. Sau khoảng nửa tiếng tìm kiếm, chúng tôi tập trung lại rồi đưa mắt nhìn nhau lắc đầu ngao ngán.

Rốt cuộc thì lối vào tầng hầm ở đâu? Tôi đưa tay lên cằm tập trung suy nghĩ, giá mà lúc trước hỏi con quỷ trùng chi tiết hơn thì đâu phải khổ như thế này. Rồi trong đầu tôi lóe lên một hi vọng, sao mình có thể quên nó cơ chứ,,, Rõ ràng là đầu óc hồ đồ mà.

Tôi áp lòng bàn tay xuống đất rồi tập trung tinh thần, một dòng điện nhỏ từ lòng bàn tay của tôi trải dài đi khắp hướng. Tôi có thể cảm nhận rõ từng chi tiết khung cảnh xung quanh, bao nhiêu người đang có mặt xung quanh tôi tầm trăm mét đổ lại.

- Tìm thấy rồi...!

Tôi mỉm cười vui mừng rồi chạy thật nhanh về bên trái, dừng lại trước bức tường ngay sát vườn hoa. Dồn nén khí vào bàn tay trái, tôi đấm thật mạnh giữa bức tường:

- Nộ phá quyền...!

Bức tường vỡ tan tành, lộ ra một cánh cửa sắt khá lớn. Tôi chạy đến rồi giật mạnh cái khóa cửa, mở toang chiếc cửa sắt ra, những người bị nhốt trong tầng hầm nhìn về phía tôi với đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn là sự vui mừng:

- Nguyễn Đ...!

- Mẹ...! Thầy...! Mẹ vợ...! Mọi người...!

- Mẹ... cái thằng bất hiếu này....! Bốp...!

Một phát tát thật mạnh in hằn lên má trái của tôi, tôi nhăn mặt lấy tay xoa định hỏi lý do vì sao u tôi đánh tôi, thì u đã khóc lóc ôm chặt lấy tôi rồi kêu lên:

- Mẹ... cứ tưởng mày... bị chủ nợ... giết rồi chứ...! Hóa ra từ trước đến giờ mày lừa mẹ...! Tại sao... mày... lại làm cái nghề này...! Mày có biết...! Nhưng thôi mày không sao là tốt rồi...!

- Con không sao mà...! À mẹ và mọi người không vấn đề gì chứ? Có bị tra tấn hay bức cung gì không...?

Mọi người im lặng đưa mắt nhìn nhau rồi thở dài, lúc này tôi mới để ý xung quanh kĩ hơn. Hình như có gì đó không ổn, nàng... nàng đâu rồi...? Đang định lên tiếng hỏi thầy và mẹ vợ thì bỗng nhiên một giọng cười khoái trá vang lên:

- Ha Ha Ha...! Chào kì tài đạo thuật Nguyễn Đ...! Rất hân hạnh được gặp cậu...!

Lời kết: Tôi luôn cố gắng viết truyện một cách tốt nhất, vì đó là sở thích của tôi cũng như niềm vui của tôi là khi thấy độc giả bàn luận và quan tâm đến truyện của mình.

Tất nhiên ai cũng mong tương lai thì mình sẽ thành công! Nhưng hiện tại thì tôi viết truyện là không vụ lợi, không cần các bạn bỏ ra bất cứ điều gì liên quan đến tài chính!

Cái tôi cần là sự ủng hộ, yêu quý mà các bạn dành cho tôi.

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!
Bình Luận (0)
Comment