Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 153

- Yaa.....!

Tôi lao đến lấy hết sức bình sinh chém thẳng xuống đầu của lão ba bị, nhưng trước mặt tôi lúc này là một khoảng không vô định. Hai thanh lôi kiếm chạm xuống mặt đất tóe ra tia lửa điện và tất cả cũng chỉ có vậy.

- Ngươi vẫn chưa hiểu ra vấn đề sao...?

Tiếng nói của lão ba bị thì thầm bên tai tôi, tôi nhanh tay xoay kiếm chém thành một vòng cung nhưng đổi lại xung quanh vẫn chỉ là sự trống trơn, hoàn toàn không có sự hiện diện của lão.

- Xoẹt...! Xoẹt...! Xoẹt.....!

Da thịt tôi bỗng nhiên phun máu tứ tung, cơ thể tôi mất thăng bằng rồi đổ gục xuống nền đất lạnh. Từ trong khoản không trước mặt, lão ba bị từ từ hiện ra từ một lỗ đen rồi nhếch mép nhìn về phía tôi:

- Ngay từ đầu, ngươi đã là con mồi của ta rồi...! Ngươi nghĩ rằng có thể thắng được ta sao...?

- Chắc chắn không đơn giản chỉ là có thể nhìn trong bóng tối...! Ngươi... còn mánh lới gì khác...!

- Người cũng thông minh đấy...! Bóng tối có hay không...! Thực tế là không quan trọng...!

Vừa nhe răng cười, lão vừa tiến sát về phía tôi. Tôi cố gắng gồng mình đứng dậy, nhưng bỗng nhiên một bàn chân đạp mạnh vào lưng tôi:

- Cứ vùng vẫy đi...! Cứ phản kháng đi...! Ta rất thích cảm nhận nỗi sợ hãi của con mồi...!

- Có vẻ lão đang vui mừng...! Nhưng có lẽ là hơi sớm đấy...!

- Cái gì....?

Lão ba bị định nói tiếp nhưng bỗng nhiên cơ thể lão giật lên liên hồi, miệng lão lắp bắp nói ra không thành tiếng...:

- Ng....ư...ơi...! L....ừ....a....! T.....a......!

Tôi lúc này mới từ tốn đứng dậy rồi nhíu mắt nhìn lão cười:

- Ta đã từng nói là ta biết rất rõ về lão chưa nhỉ...? Ông Ba Bị...?

Vừa nói, tôi vừa giật mạnh lấy ba cái bị ở thắt lưng của lão:

- Tên lão là ông ba bị...! Vì đơn giản lão lúc nào cũng mang theo ba cái bị lớn...! Bị thứ nhất là để đựng bánh kẹo, hoa quả dụ dỗ trẻ con...! Bị thứ hai là nơi để trẻ con mà lão bắt cóc vào trong đó...! Và bị thứ ba cũng chính là mánh khóe của lão, bị xuyên không...!

Lão ba bị lắp bắp không nói lên lời, nhưng trong đôi mắt lão lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tất cả mọi thứ ngay từ đầu tôi đã tiên liệu được, " bị xuyên không " là pháp bảo cực kì lợi hại nếu không dùng kế giả thua rồi dùng lôi công đối phó lão thì rất mất thời gian để đối đầu với lão ba bị này.

- Tha...! Tha... cho... ta... đi....! Ta.... biết... lỗi... rồi...!

- Lão có bao giờ tha cho bọn trẻ con không....? Xoẹt....!

Cơ thể lão ba bị bị phanh thành nhiều mảnh tạo thành một đống bầy nhầy kinh tởm dưới nền đất. Tôi nhặt cái bị xuyên không nên rồi buộc vào thắt lưng, biết đâu sau này sẽ cần dùng đến nó.

Cánh cửa thang máy lại một lần nữa mở ra... chuẩn bị cho cửa ải tiếp theo.

Lời kết: Bài học rút ra sau chap này: đừng bao giờ nhân từ với kẻ ác...! Đặc biệt là với bọn xâm hại trẻ em...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
Bình Luận (0)
Comment