Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 45

Kim ngắn đồng hồ điểm về đúng 12 giờ đêm cũng là lúc tôi bắt đầu làm phép mời vong đối chất, gã nhóc 12 đang ngồi gần đó run như cầy sấy miệng lắp bắp lên tiếng:

- Thầy...ơi! Tí nữa vong nhập vào thầy đối chất với tôi nếu không may nó hứng chí lên bóp cổ tôi, kéo tôi đi thì làm sao?

Tôi nhìn gã mỉm cười:

- Yên tâm! Vong không nhập vào em đâu...!

Gã hốt hoảng nắm lấy chân tôi cầu xin:

- Thế chẳng hóa ra vong nó nhập vào tôi lỡ về sau tôi điên điên khùng khùng nốt phần đời còn lại thì quá tội ạ? Tôi van xin thầy! Tôi không muốn tạo điểm nhấn trong đêm hôm nay đâu!

Tôi vừa buồn cười vừa cố gắng rút chân ra khỏi vòng tay của gã:

- Ngã... thầy! Anh yên tâm vì "moa" đã có cách!

Tôi lấy trong balo ra một con búp bê con trai nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ, gã ngơ ngác nhìn con búp bê rồi buột miệng lên tiếng:

- Búp bê hình dáng giống xếp Tường quá vậy? Thầy là FLY à?

Tôi nhăn mặt nhìn hắn:

- Vớ vẩn FLY với Tường tiếc gì ở đây, đây là "búp bê triệu hồn" made in mr Núi đấy, yên tâm hàng việt nam chất lượng tâm linh, thử cái là biết có dùng được hay không!

Gã có vẻ hoài nghi nhưng tôi cũng kệ, để con búp bê lên chiếc bàn, tôi lấy bùa ra làm phép rồi dán lên người con búp bê. Tay tôi bắt quyết rồi miệng lẩm nhẩm thần chú:

- Vong hỡi vong ơi... Vong có chết oan...Nếu có oán than... Về đây than khóc!

Tôi lẩm nhẩm 3 lần rồi chĩa tay thẳng về con búp bê, con búp bê vẫn không có phản ứng gì. Có lẽ vẫn chưa đủ tâm pháp và thành ý, tôi nhắm mắt tập trung tinh thần rồi chĩa mạnh quyết tay về phía con búp bê.

Con búp bê từ từ cử động rồi rung lên bần bật, lúc này tôi biết là mình đã triển phép thành công mời vong nhập hồn. Tôi dõng dạc lên tiếng hỏi vong:

- Vong là người ở đâu? Vì sao chết rôi mà không tìm đường đầu thai về đây phá gia chủ? Có thiếu thốn hay oan khuất gì thì mau nói ra đi để thầy giúp vong giải quyết?

Một tiếng khóc thút thít khẽ vang lên từ phía con búp bê, gã trọc đầu thì sợ xanh mắt mèo chỉ biết quỳ rụp xuống không dám ngóc đầu lên. Tôi cũng thấy hơi rợn, nhưng mau chóng lấy lại tinh thần nói thật dõng dạc:

- Vong có oan khuất hay thiếu thốn gì thì mau mau nói đi!

Con búp bê rung lên liên hồi, tiếng khóc thút thít cũng từ từ vang lên to hơn:

- Hu hu.....hu! Thầy ơi.... tôi chết oan.... lắm!

Tôi nhẹ nhàng hỏi vong:

- Vong phải nói vì sao chết oan thì thầy mới giúp được vong chứ?

Tiếng khóc lại càng văng vẳng to hơn thể hiện sự oan khuất đến mức cùng cực:

- Tôi tên...Trang vốn thuộc thôn Tràng...! Nhà tôi cách đây hơn trăm cây số... Lấy chồng tên Nghĩa.... cách nhà hàng này.... 100m...! Bố mẹ tôi vốn nghèo khó vì muốn các em tôi được đủ ăn nên gả tôi cho một người mắc bệnh down, vì các em nên tôi cũng nhắm mắt đưa chân tưởng là có thể..... Ai ngờ về nhà chồng thì mẹ chồng đối xử với tôi như con ở..., không vừa lòng hay bực tức thì bà lôi tôi ra đánh đập cho hả giận...! Có một lần... do quá nặng tay... bà ấy tưởng tôi chết... nên chôn sống tôi dưới... mảnh đất này...!

Không ngờ là vong này lúc sống lại gặp nhiều trắc trở như vậy. Tôi nhẹ nhàng hỏi:

- Vậy sao vong lại ám gia chủ nhà này? Muốn trả hận cũng phải tìm đúng người mà trả chứ?

Tiếng khóc lại nức nở da diết hơn:

- Tôi nào có muốn ám gia chủ đâu? Tôi cũng muốn được gần cha mẹ tổ tiên lắm chứ? Nhưng xác tôi bị chôn sống ở đây nên hồn tôi cũng không đi xa hơn được, chỉ còn cách tìm gia chủ cầu mong họ giúp đỡ, nhưng số tôi và gia chủ vốn xung khắc nên khiến anh ta gặp vận đen!

Gã trọc đầu lúc đầu còn run vì sợ nhưng sau khi nghe xong câu chuyện của cô gái chết oan thì gã lại khóc nức nở, không ngờ dân anh chị mà cũng không cầm lòng được trước cuộc đời bất hạnh của người khác. Gã gạt nước mắt lên tiếng:

- Cô yên tâm đi! Nhất định tôi sẽ đưa xác cô về quê không những thế tôi nhất định đòi lại công đạo cho cô...!

Vong ngừng khóc rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cám ơn 2 người...! Ơn này tôi không biết báo đáp ra sao!

Gã trọc đầu phẩy tay:

- Cô không cần báo đáp đâu! Chỉ cần xong vụ này cô đi đầu thai bắt đầu cuộc đời mới đừng ám theo tôi là được rồi!

*************************************

- Giờ xong việc rồi, việc còn lại anh hứa với vong thì anh từ từ lo nốt nhé!

Tôi sắp xếp lại đồ đạc cho vào balo rồi quay gót định đi, nhưng gã lại nắm vai tôi giữ lại rồi cười khì:

- Đâu thể đi nhanh thế được thầy? Mấy việc đòi lại công đạo và đưa xác về quê thì tôi lo được! Nhưng... thầy làm ơn thì làm cho trót... đưa hồn cô ấy đi đầu thai sớm chừng nào tốt chừng ấy hộ tôi cái!

Tôi thở dài:

- Luộc ghẹ và tôm cho thầy ăn! Nhanh không đổi ý....!
Bình Luận (0)
Comment