Tôi Là Mẹ Chồng Độc Ác

Chương 7

10.

Lục Vu cười đưa tôi xem kết quả, An An cùng Tống Đình Thịnh hot luôn.

Mong muốn đạt được.

Tôi thấy Lục Vu thoải mái thì vui vẻ hỏi: “Con vừa lòng chưa?”

“Tiểu Vu, con ra tay không đủ ác.”

“Thương trường như chiến trường, con nhân từ với đối thủ thì sẽ khiến họ lấn lướt.”

Lục Vu cau mày: “Ý dì Bạch là?”

“Con đánh con tốt thí thì có gì hay chứ, phải phòng lửa ngay từ đầu.”

Tôi đem tài liệu đã cho Đường Điềm xem đưa cho con bé, nói tiếp: “Người sau lưng An An mới là người cần chú tâm.”

“Dì đã tra rồi, năm trước An An ra tù từng đi làm lao công ở công ty. Bởi vì làm việc không cẩn thận, bị tổ trưởng đuổi viêc, hôm rời đi đã gặp được Tống Cẩn Du. Hai người họ làm quen ở công ty.”

“Lúc trước cô ta là người tình của Lý Hòa Vũ. Hai người quen nhau ở bữa tiệc, sau đó An An quen Lý Hòa Vũ. Sau khi Lý Hòa Vũ kết hôn không lâu, An An bị bắt vào tù vì tội ăn trộm. Dì đã tra rồi, việc này có liên quan tới bạn của Lý Hòa Vũ.”

Lục Vu trừng to mắt khiếp sợ: “Vậy mà cô ấy còn làm việc cho Lý Hòa Vũ? Yêu tới ngu rồi à?”

“Nói yêu tới ngu là khen cô ta đấy, đây là không có não luôn rồi!”

Tôi cười lạnh: “Nếu nói vậy, Tống Cẩn Du mới là đứa không não ấy chứ.”

Cẩn thận nghị lại, ngay cả An An còn có thể lừa Tống Cẩn Du đủ kiểu, haiz.

Sao tôi lại sinh ra thằng ngốc như vậy, nuôi nó còn không bằng ăn luôn quả trứng.

Lục Vu đọc kĩ tài liệu mấy lần, sau đó vội vàng tìm các điểm quan trọng.

“Gần đây công ty mới của Lý Hòa Vũ đang tranh chấp dự án với công ty mình, hèn gì hắn làm thế. Dì Bạch yên tâm, con sẽ giải quyết.”

“Có muốn lập flag với dì Bạch của con không?”

Lục Vu nhoẻn miệng cười: “Chỉ là việc nhỏ mà còn cần lập flag ạ?”

Tôi cười nhìn con bé ra ngoài, tuổi trẻ là lúc nên phấn chấn như vậy.

Lại nghĩ đến thằng con không ra gì của mình, tức ghê.

Lục Vu ra tay rất nhanh, ngày hôm sau đã cho Lý Hòa Vũ một gậy. Lợi dụng lúc hắn bận rộn thì thu mua cổ phần công ty của hắn, chiếm phần lớn cổ phần.

Trong nhất thời, Lý Hòa Vũ và An An trở thành gương mặt đại diện cho tra nam tiện nữ, Tống Cẩn Du vẫn còn bị nhốt trong tù, ngay cả mấy lão già trong công ty cũng nhìn tôi với ánh mắt kì lạ.

“Xem ra sinh con cũng càn kĩ thuật, cậu xem giám đốc kìa, sự nghiệp thành công từ trẻ nhưng mà cậu con cả, ôi thôi chẳng biết nói gì.”

11.

Hôm nay công ty tôi có một người khách đặc biệt ---

Vợ của Lý Hòa Vũ, Vương Triển Nhan.

Cô chiêu nhà họ Vương này không quá xinh đẹp nhưng đôi mắt rất trong trẻo, làm việc cũng khôn khéo.

Cô vừa vào đã cười nói: “Đã nghe danh của giám đốc Bạch từ lâu, hôm nay mới có cơ hội đến gặp. Giám đốc Bạch quen ba mẹ cháu, cháu và Tiểu Vu cũng làm bạn nhiều năm, cháu gọi một tiếng dì Bạch có được không ạ?”

Không ai đánh người cười cả, huống chi tôi rất thích những người trẻ tuổi thông minh.

“Lúc cháu sinh ra, dì còn đến dự buổi tiệc đầy tháng của cháu mà. Mới đó mà đã lấy chồng rồi, thời gian trôi qua nhanh thật, dì cũng đã sắp tới cái tuổi rời đi rồi.”

“Dì Bạch nói đùa, nếu dì già thì con đâu có mặt mũi ra ngoài, nếu hai dì cháu mình ra ngoài chung có khi người ta tưởng là chị em đấy chứ.”

Cô bé ngồi đối diện tôi, đưa tôi túi quà: “Dì Bạch, con không nói vòng vo nữa.”

“Hôm nay con đến là vì chuyện của Lý Hòa Vũ.”

“Anh ấy không hiểu chuyện, gây tội với dì, con tới xin lỗi dì, mong dì nhẹ tay một chút.”

Tôi cười: “Triển Nhan, không phải dì Bạch không nể mặt con mà là chuyện trên thương trường không thể lẫn lộn với chuyện tình cảm được, chúng ta dùng năng lực để nói chuyện.”

Vương Triển Nhan không giận, nói tiếp: “Con không làm khó dì Bạch, con nắm 20% cổ phần của công ty Lý Hòa Vũ, con tặng dì Bạch một nửa. Sau này chúng ta hợp tác kiếm tiền.”

“Còn phía Lý Hòa Vũ thì dì cứ an tâm, không có nhà con ủng hộ thì anh ấy chẳng làm được gì.”

Tôi sáng mắt, 10% cổ phần không ít đâu, Vương Triển Nhan cũng phóng khoáng thật chứ.

Nhưng một cô gái thông minh lại có thủ đoạn như cô bé này sao cứ treo cổ trên cái cây Lý Hòa Vũ vậy trờ?

Tôi nhịn xuống không hỏi thàn câu, ý cười bên môi Vương Triển Nhan rất lạnh:

“Cơm nhà họ Vương không dễ ăn như vậy, anh ta đòi thì có, không muốn thì bỏ.”

“Con không sợ dì Bạch cười chê, chuyện của anh ta và An An đã ồn ào tới mức cả thế giới đều biết, làm cho anh ta phải đi rất cẩn thận, con không cần sống uất ức.”

Nhìn vẻ mặt của cô bé tôi không khỏi nhớ đến lúc mình biết tin Tống Đình Thịnh ngoại tình… Tôi thở dài không nói gì nữa.

….

Không lâu sau, Lý Hòa Vũ nhận lỗi từ chức, công ty vừa vào quỹ đạo đã phải chuyển giao cho Vương Triển Nhan.

Còn An An thì chẳng có tin gì.

Lục Vu bận chuyện hợp tác với Vương Triển Nhan thì hóng được ít drama:

“An An này xem như cũng gặp quả báo, Vương Triển Nhan đuổi cô ta về quê, Lý Hòa Vũ không thèm quan tâm.”

“Nghe bảo hôm An An đi còn khóc đòi gặp Lý Hòa Vũ lần cuối, giống như sắp chếc vậy. Lý Hòa Vũ muốn thể hiện lòng trung thành với Vương Triển Nhan nên mắng An An không biết liêm sỉ, khiêu dụ hắn.”

Tôi đơ người, lát sau hỏi: “Rồi An An kia nói sao?”

“Không nói gì, chỉ khóc thôi, con nghe bảo bây giờ cô ta còn tưởng Lý Hòa Vũ có nỗi khổ cơ.”

Thế giới to lớn này có không ít thứ kì lạ, An An nên ở cạnh Tống Cẩn Du chứ, hai đứa ngu này hại nhau là đủ rồi, đừng ra ngoài gây hại cho người khác.

Lục Vu do dự lát hỏi: “Dì Bạch, Cẩn Du được thả rồi, dì tính sao?”

“Nhà của anh ấy với Tống Đình Thịnh đã bán để trả nợ, bây giờ sống không tốt.”

Tôi cười không nói gì, trong lòng lạnh lẽo, nếu nó muốn bảo vệ ba nó thì hãy sống thật tốt với Tống Đình Thịnh đi.

“Thế thì chúc nó sống tốt.”
Bình Luận (0)
Comment