Tôi Là Một Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 17

Ánh sáng và bóng tối làm cho khuôn mặt của Mộ Diệc Kỳ trông rất thâm thúy, đẹp trai và hoàn hảo đến mức không phải thật. Tangning đã xuất thần trong vài giây. Sau khi xác nhận rằng Mộ Diệc Kỳ thực sự đang ở bên cạnh mình, cậu đột nhiên lấy lại sức sống.

Niềm tin mạnh mẽ ập đến trong lòng cậu, mọi sợ hãi và hoảng sợ đều tan biến, nhưng cánh mũi hơi đau, như thể những đứa trẻ bị bắt nạt đã tìm được chỗ dựa của mình.

Mộ Diệc Kỳ đang ở đây! Mọi thứ đều ổn!

“Sao anh bây giờ mới trở về?” Đường Ninh vô thức dài giọng, buộc tội, làm ra vẻ như một đứa nhóc hư hỏng, mấy ngày nay Đường Ninh không tìm hiểu nhiều về những thứ khác, nhưng cậu lại vô thức bắt được điệu bộ yêu thích của Mộ Diệc Kỳ- làm nũng

Mộ Diệc Kỳ ôm lấy thân thể sợ hãi của Đường Ninh tay chân lạnh lẽo, thương tiếc vuốt ve gáy cậu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, anh để Tiểu Ninh đợi lâu phải không?”

Đường Ninh nhắm mắt lại không nói chuyện cùng Mộ Diệc Kỳ hai mặt nhìn nhau, để cho hắn nói dối không nên lời: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ anh, tôi nghĩ không thể không tới cửa chờ cậu. "

" Khi nào khó chịu, tôi sẽ ăn một viên kẹo. "

Đường Ninh nghiêng đầu áp má vào ngực Mộ Diệc Kỳ, lông mi dài khẽ run, cậu thu hết can đảm nhìn lớp kẹo phủ ngoài cửa..

Trên tờ giấy kẹo đầy màu sắc, đặt một con búp bê bằng vải vụn đã bị cắt xén và cũ kỹ.

Đường Ninh lập tức nhắm mắt lại, duỗi tay ôm chặt Mộ Diệc Kỳ, giống như đang nói chuyện yêu đương đột nhiên xuất hiện một cái ôm yêu thương.

Một nụ cười âm trầm từ trên đầu cậu truyền đến, “Anh vốn dĩ muốn nói Tiểu Ninh sẽ bị sâu răng nếu ăn kẹo nhiều như thế này, nhưng bây giờ anh ngọt đến mức răng đau.”

Mộ Diệc Kỳ cúi đầu. Sống mũi cao chôn vào cổ Đường Ninh, chóp mũi vuốt ve làn da trắng mịn đầy hoài niệm của cậu, anh nhẹ nhàng nói: "Anh cũng nhớ em rất nhiều.

"Không gặp được em mỗi một phút, mỗi một giây, anh đều đang nghĩ lấy em."

Cùng Đường Ninh thật thật giả giả, Mộ Diệc Kỳ nói mỗi một chữ đều giống như từ trái tim bên trong thốt ra như thật vậy, Đường Ninh đỏ cả hai tai.

Đường Ninh không khỏi cảm thấy chột dạ vì thói đạo đức giả của mình.

“Anh thực sự muốn làm cho Tiểu Ninh có kích thước bằng lòng bàn tay và bỏ nó trong túi của anh.” Vòng tay của anh ngày càng chặt hơn khi anh bộc lộ cảm xúc của mình. Tựa hồ huyết nhục dung hợp vào nhau.

Thắt lưng như muốn gãy, Đường Ninh khẽ cau mày vì đau, xấu hổ muốn đẩy Mộ Diệc Kỳ ra, chỉ có thể cắn chặt môi dưới chịu đựng cái ôm của Mộ Diệc Kỳ, tình yêu cứ thế truyền qua cho cậu.

“Khi quay xong, anh sẽ rời khỏi giới giải trí, để anh có thể ở bên cạnh Tiểu Ninh mãi mãi.”

  Mộ Diệc Kỳ nhẹ nhàng hỏi: “Em có thích không?”

… Giải nghệ, thoát khỏi giới giải trí?!

Đường Ninh mở to mắt bối rối nhận ra chuyện tình cảm của mình dường như đã đi quá xa.

Lừa gạt tình cảm của người khác thì quá đáng, ảnh hưởng đến sự nghiệp của người khác chính là bị tiếng sét ái tình!

"Điều đó không tốt," Đường Ninh nói nhanh, "Tôi thích nhìn anh trên màn ảnh rộng hơn."

Cậu ấy thực sự thích cách nhìn Mộ Diệc Kỳ trên màn ảnh rộng. Anh ấy đã mang đến một cuộc sống và tâm hồn nhân vật, để quanh mình tất cả diễn viên đều ảm đạm không ánh sáng, để Đường Ninh chỉ có thể nhìn thấy Mộ Diệc Kỳ, hoa mắt thần mê.

Nó yên tĩnh vào ban đêm.

Mộ Diệc Kỳ im lặng một hồi, “Vậy sao?”

Giọng điệu vẫn trầm thấp nhẹ nhàng, nhưng nhịp tim của Đường Ninh đột nhiên trở nên nhanh bất thường, cậu luống cuống ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Mộ Diệc Kỳ.

Mộ Diệc Kỳ rũ mắt nhìn lại cậu, khóe môi khẽ nhếch lên, đông cứng lại trong một vòng cung của nụ cười dịu dàng, đôi mắt phượng đen đó chứa đựng cảm xúc mà Đường Ninh không thể hiểu nổi, "i Tiểu Ninh thích anh diễn. Thì anh bằng lòng vì Tiểu Ninh mà diễn cả đời. ”

Đường Ninh hoảng sợ nhìn Mộ Diệc Kỳ, trong lòng không biết đang hoảng sợ cái gì, có lẽ là bởi vì tuổi thọ quá dài, mới khiến người ta hoảng sợ, nhưng Mộ Diệc Kỳ nói điều này, là một kết quả tốt.

Đường Ninh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong con ngươi đen của Mộ Diệc Kỳ

"Anh thật tốt, cám ơn snh."

Ngón tay cưng chiều vuốt mũi Đường Ninh một cái "Đồ ngốc, đối anh còn tạ ơn cái gì?"

Một nụ cười hơi âm ỉ hiện lên trên khuôn mặt ngây thơ và xinh đẹp.

“Này, con búp bê này này trông quen quen, không phải là cái mà em bảo tôi ném đi trên xe buýt trước đó sao?” Mộ Diệc Kỳ nhìn xuống con búp bê dưới chân và kỳ lạ nói, “Em tìm thấy nó ở đâu? " Đường Ninh vội vàng nói dối sau khi nghe xong lời nói," Không phải búp bê giống nhau, là búp bê lúc trước tôi thích, nên tôi tự làm một cái mới, ạn xem, có phải là khá tốt không? "

Hắn nhặt con búp bê vải vụn lên, ngón tay sắc bén nắm lấy cổ con búp bê giẻ rách, đôi mắt phượng sâu thẳm và con mắt búp bê giẻ rách chạm nhau trong chốc lát, “Anh thật không ngờ em lại có năng lực này. "

Đường Ninh thận trọng nói," Tôi cũng muốn khâu chân cho nó, anh làm cùng tôi được không? "

Mộ Diệc Kỳ quay đầu nhìn Đường Ninh," Không phải Tiểu Ninh vừa mới nói cảm ơn sao? Anh muốn một món quà ngay bây giờ. "

Lòng bàn tay được thả ra, con búp bê rơi xuống đất, và nằm trên bậc thềm.

Đường Ninh khi nhìn thấy điều này đã rất vội vàng, cậu không dám dùng tay không nắm lấy con búp bê

..

Đường Ninh khẽ kêu lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Mộ Diệc Kỳ, giống như một con mèo rối đang bồn chồn, nhưng cậo không thể rời khỏi vòng tay của chủ nhân.

Mộ Diệc Kỳ ôm Đường Ninh vào trong tay, sải bước vào biệt thự, bên trong biệt thự vẫn chưa bật đèn, xung quanh tối đen như mực, tiếng bước chân của Mộ Diệc Kỳ vang vọng trong không gian thoáng đãng, bình tĩnh, uy lực, không thể nghi ngờ.

“Đừng như thế này, đừng như thế này…” Đường Ninh thấp giọng cầu xin, “Tôi-Tôi còn chưa ăn.”

“Chúng ta có thể lên giường ăn bánh.” Giọng điệu của Mộ Diệc Kỳ rất nhẹ nhàng, một lời thì thầm giữa những người yêu nhau., vì vậy kiểu ăn uống đó cũng đã được thể hiện như một cách độc đáo giữa những người yêu nhau.

Đường Ninh nhớ lại lần cuối cùng Mộ Diệc Kỳ bôi kem lên mặt mình,cậu cầu xin với giọng nói run rẩy, “Tôi không đói nữa.”

Có thể nghe thấy tiếng cười êm dịu của Mộ Diệc Kỳ trong bóng tối. Đang định đi về phòng ngủ, Đường Ninh nhanh chóng hét lên: “Chờ đã, tôi còn chưa tắm!”

“Anh giúp Tiểu Ninh đi tắm.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp lạnh lùng gợi cảm.

Ánh đèn chói lọi chiếu sáng phòng tắm, cửa kính phản chiếu bóng dáng của Đường Ninh trong vòng tay Mộ Diệc Kỳ, có lẽ là vì bị ma nhi hành hạ trong thời gian này, mỗi khi Đường Ninh nhìn thấy bóng dáng của cậu trên cửa kính và gương, cậu sẽ cảm thấy hoảng sợ vô cớ, ngay cả khi quay người rời khỏi phòng tắm, cảm giác bị theo dõi vẫn còn đọng lại rất lâu.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Một lần nữa, cậu cảm thấy cảm giác kỳ lạ khi được chú ý.

Và cảm giác này mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Đường Ninh vô thức nhắm mắt lại và vùi mặt vào vòng tay của Mộ Diệc Kỳ, cố gắng tránh ánh mắt của thứ đó, và cũng cố gắng thoát khỏi vẻ đỏ mặt đang rúc vào vòng tay của Mộ Diệc Kỳ.

Tiếng quần áo cọ xát vang lên, Mộ Diệc Kỳ cúi đầu hôn đi hôn lại Đường Ninh, cảm giác xấu hổ cùng sợ hãi đồng thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ dây thần kinh mỏng manh của Đường Ninh, Đường Ninh bị nước mắt mơ hồ cố nén ra. Khuôn mặt lộ ra vẻ đáng thương "Mộ Diệc Kỳ…Mộ Diệc Kỳ…."

Trước khi cậu kịp nói lời cầu xin, Mộ Diệc Kỳ đã thở hồng hộc, anh đặt cậu vào bồn tắm, rồi bật vòi hoa sen lên. Không biết là do nước hay bị sao mà lâu lâu vòi hoa sen chỉ chảy ra vài giọt chất lỏng màu đỏ.

Màu đỏ như máu.

Những giọt nước đỏ không rõ tung tóe trên đầu gối trắng như tuyết của Đường Ninh, trượt xuống từ bắp chân mảnh mai của cậu, cuối cùng khô lại ở mắt cá chân mỏng manh của cậu. Đường Ninh sợ hãi cong chân lên, muốn bỏ qua cảm giác nhớp nháp như bị liếm. Cậu ôm lấy đầu gối, lo lắng nhìn Mộ Diệc Kỳ, người đang tắm.

Mộ Diệc Kỳ thuận thế rời mắt khỏi Đường Ninh, chiếu cố đáp xuống vòi hoa sen, ngay lúc đó, ánh mắt của anh ta thay đổi, từ nhìn bảo vật chuyển sang nhìn đống rác hôi thối bên đường, ngạo mạn, chán ghét và khinh thường.

Anh vặn đầu vòi hoa sen, lấy chiếc kìm trong tủ, nhổ một đống tóc dài từ ống nước.

Nước đỏ đổ trên nền gạch trắng, nước đổ ra đầu tiên có màu từ đỏ đến đen, nồng nặc mùi hôi thối.

Đường Ninh che mũi.

Tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, và hình như có thứ gì đó khác đang bí mật chuyển động dưới lớp nước âm thanh bao trùm.

Mộ Diệc Kỳ giơ ống nước lên mặt không chút biểu cảm, mím nhẹ môi mỏng, anh luôn tỏ ra bình tĩnh, lúc này lộ ra một chút cáu kỉnh không che giấu được, sự kiên nhẫn khôn lường của anh dường như mất dần đi, với thời gian Từng chút một, nước thải ô uế đã qua đi.

So với ma, Đường Ninh thực sự sợ Mộ Diệc Kỳ này hơn.

“Gần đây Tiểu Ninh có mời ai đến làm khách ở nhà không?” Mộ Diệc Kỳ đột nhiên hỏi.

mời gọi?

  Cậu không biết bất kỳ người bạn nào trong ngục tối này, làm sao có thể mời ai đó...

Đột nhiên, đống đất trước mộ của Lục Anh Hưng hiện lên trong đầu Đường Ninh, và Lục Quân Trì đã nói gì với cậu ấy— -

"Em ấy đang tắm trong phòng tắm, vòi hoa sen chảy nước đỏ. Em ấy là một cậu bé tóc ngắn, nhưng đường ống trong nhà thường bị chặn bởi mái tóc đen dài. "

Nước màu đỏ và mái tóc màu đen thực sự tương ứng với nhau!

Làm thế nào nó có thể được? Đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

"Một số thứ có thể vào nhà với sự cho phép của chủ nhân. Một khi đã vào, họ sẽ làm nhiều việc nhỏ khác nhau trong nhà của chủ nhân." Mộ Diệc Kỳ dường như cảm nhận được sự sợ hãi của Đường Ninh, anh ta nhẹ giọng nói, "Đương nhiên, anh tin rằng Tiểu Ninh nhất định sẽ không có một người bạn tay chân bẩn thỉu như vậy. ”

Lông mày khẽ nhíu lại, Mộ Diệc Kỳ lộ ra vẻ hơi bất lực và đau khổ,“ Aiya, lần tắm này thật tệ, thật sự không phải lúc, đúng không, chỉ có thể là ngày mai. Hãy nhờ người sửa nó. "

Khi anh nói từ "sửa chữa", trong mắt anh không hề có chút ấm áp nào, dưới ánh đèn lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú tựa như một nam thần xa cách.

Sau đó, Mộ Diệc Kỳ quỳ một gối xuống, lấy khăn tay từ trong túi ra, thận trọng giữ chân Đường Ninh, cẩn thận lau vết đỏ trên đó.
Bình Luận (0)
Comment