Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 20

Lúc hỏi cảm giác của Cảnh Dực Tước đối với nữ chính là gì, cậu thấy rõ ràng nam chính rất chân thành với cô. Nữ chính nói một câu, hắn lập tức tin tưởng mà không hề nghi ngờ, nói gì nghe nấy. Tuy Mộ Mục luôn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng bắt đầu lo lắng. Thậm chí liên tiếp mấy ngày nay đều mơ tới cái kết cục trong tiểu thuyết kia.

Nói thật, kết cục ban đầu của nam phụ kia so với các Mary Sue văn khác coi như không tệ, chỉ là cô độc một đời thôi, đối với người vô tâm vô phế như mỗ Mộ cũng không phải đáng sợ lắm.

Thế nhưng xưa nay, Mộ Mục chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha mẹ, mà hiện tại dưới tính cách biệt nữu cùng nụ cười tràn ngập yêu thương và quan tâm của cha Mộ, cậu đang dần dần chìm đắm.

Tuy rằng biết rõ chúng không phải dành cho mình nhưng cậu vẫn cảm động. Vì thế nên Mộ Mục đã đem cha Mộ đặt vào vị trí người thân, sao có thể khiến cho ông rơi vào tình cảnh chán nản đến mức bị tai nạn xe cộ mà chết.

Nhưng Mộ Mục biết, để có thể thay đổi tất cả những sự việc trên, khả năng lớn nhất là phải dựa vào sự giúp đỡ của nam chính. Tuy rằng trước đây, cậu đã xác định được mục tiêu tấn công nhưng từ đó đến giờ cậu vẫn luôn tam quan hài lòng(1).

Mà trước khi xuyên qua đây, cậu cũng vừa mới xác nhận mình là gay, hơn nữa lại là số làm thụ! Nhưng nam chính thích phụ nữ đó! Chẳng lẽ muốn cậu đi Thái Lan chuyển giới rồi quay về câu dẫn người ta? (●°u°●) Ôi mẹ ơi, đây thực sự là quá kinh khủng!

Cho nên Mộ Mục lại não bổ quá độ, bắt đầu quá trình xoắn xuýt, không ngừng nỗ lực nghĩ biện pháp giải quyết.

Nếu để cho em gái cậu biết được, nhất định sẽ khen thưởng một chút, sau đó lại vui vẻ mà đi tuyên truyền rộng rãi.

Bạn sẽ đi bắt gà sao?! Không phải bạn luôn là người bình tĩnh và thích thú khi nhìn một đám người phàm chúng tôi bắt gà mà, phải không?(2)

Ở một bên khác, Cảnh Dực Tước cũng xoắn xuýt theo. Rõ ràng hết thảy đều phát triển rất thuận lợi mà. Lâu ngày sinh tình và vân vân thật là tốt! Nhưng mà tại sao Mộ Mục lại không để ý tới mình nữa vậy!!! Chẳng lẽ mình đã làm sai điều gì?

Trong lòng Cảnh Dực Tước không biết đã bao nhiêu lần mà lau đi nước mắt chua xót.

Hình như việc này đã bắt đầu từ lúc mình và Mộ Mục nói về ngày diễn thuyết ở đại học.

Đúng, nhất định là ngày đó!

Cảnh Dực Tước mở đoạn lịch sử của đoạn tán gẫu ra, nghiên cứu từng câu một để ngẫm xem rốt cuộc là hỏi sai câu nào, sau mới có thể nhận sai một cách chính xác.

Sao cơ? Bạn nói vốn là một đại đại đại đại BOSS mà lại không có chí khí như thế.

Cảnh thiếu rống lớn, chí khí và vân vân tuyệt đối không ăn ngon bằng vợ mình!

Còn nữa, hắn thực sự không chịu được thái độ đột nhiên xa cách kia của người yêu. Giống như trở về trước lúc giải phóng vậy!

Một tháng qua, ngoại trừ lúc PIA diễn, Mộ Mục không hề phải ứng với hắn TAT tin nhắn trên QQ cũng không trả lời luôn, avatar thì chưa bao giờ sáng lên với mình. Điều duy nhất hắn mà có thể nhìn thấy là lời chào của cậu với tất cả thành viên trong nhóm...

Các bộ trưởng và các giám đốc lớn nhỏ trong Cảnh thị cũng đang trong tình trạng thống khổ giống vậy. Bọn họ nói rằng mùa hè còn chưa tới thì mười phần sẽ bị hàn khí trong phòng hội nghị làm cho cảm mạo đó...

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, hết thảy sản nghiệp của Cảnh thị hay mấy khoản thu nhập gần đây đều không hề tụt giảm. Có thể hiểu được, lãnh đạo tối cao mà tỏa ra hàn khí thì sẽ dọa người như thế nào. Các cấp dưới nhất trí suy đoán, chẳng lẽ là mâu thuẫn với BOSS phu nhân?

——-

Ngày đó, bởi vì vở kịch sắp đến đoạn cuối cùng, PIA xong cũng quá nửa giờ, Mộ Mục vừa định thoát ra lập tức bị Quân Lâm kéo vào một phòng YY.

“Mộ, tại sao lại trốn tôi?” Giọng nam trầm ấm hoa lệ ưu nhã truyền đến, nghe có vẻ như còn chứa một tia oan ức.

“Đâu có đâu.” Mộ Mục hoàn toàn không hề che giấu tiếng nói mềm mại.

“Vậy tại sao cậu lại không để ý tới tôi?” Người nào đó luôn luôn cường thế lại tiếp tục dùng giọng điệu đầy ủy khuất.

Không để Mộ Mục nghĩ kỹ câu trả lời, Quân Lâm liền tiếp tục lên án, “Cậu đều nói chuyện với người khác nhưng lại không để ý tới tôi!”

Vì trong khoảng thời gian này, Mộ Mục đang xoắn xuýt không biết phải đối mặt với nam chính như thế nào, chính vì thế, cậu hoàn toàn không nghĩ tới hành vi của mình lại khiến hắn phản ứng lớn đến vậy.

Vừa định nói “Xin lỗi” thì bên kia truyền đến một câu “Xin lỗi”, âm thanh thật quen thuộc mà mỗi ngày cậu đều nghe.

“Tại sao anh lại xin lỗi?” Mộ Mục nghi ngờ hỏi.

“Tôi không nên hỏi về thông tin ngoài đời thực của cậu.”

“Hả?”

“Không phải là vì cái này sao?” Quân Lâm lại lập tức bỏ thêm một câu, “Như vậy cậu nói đi, tôi tuyệt đối sẽ thay đổi, sẽ không tái phạm lần nữa!”

“Tôi không muốn cậu không để ý tới tôi đâu.”

Mộ Mục nghe những lời nhận sai và đảm bảo ở đầu bên nọ, cậu lại có một loại ảo giác là người kia rất yêu mình. Nhưng mà... Làm sao có khả năng! Anh ta nên yêu nữ chính là được rồi, dù giọng nói của cậu có chút mềm mại cũng không đến nỗi đến bị người coi là nữ đi!

“Anh không làm gì sai hết.” Ngữ khí lạnh nhạt đánh gãy mấy lời nhận sai của người nào đó.

“Vậy thì tại sao?” Hoàn toàn mất hết khí chất cao quý lãnh diễm của BOSS và đại thần, Cảnh Dực Tước liền truy hỏi.

“Vì anh chán ghét tôi cho nên tôi cũng không xuất hiện để làm phiền anh nữa.” Ngữ khí vẫn lạnh nhạt như trước phối hợp với tiếng nói thanh lệ, mềm mại.

“Đâu có?” Cảm giác mình bị oan uổng, trung khuyển cưỡi ngựa chứng tỏ quyết tâm, “Tôi tuyệt đối chưa từng nói vậy! Tôi thấy ai phiền chứ tuyệt đối không thấy cậu phiền!”

Cảm giác bầu không khí của cuộc đối thoại có chút quỷ dị, Mộ Mục giải thích nghi vấn của mình “Không phải anh nói tôi là công tử bột sao?”

“Nào có?” Chờ một chút, đột nhiên ý thức được cái gì đó, âm thanh bỗng nhiên cất cao, “Cậu là tên học trưởng họ Mộ kia của Tuyết Vũ ư?!”

Quả nhiên quan hệ đủ sâu sắc, nhìn cái cách xưng hô thân mật kia kìa. Cảm giác nhiệm vụ của mình thật gian nan, Mộ Mục “Ừ” một tiếng.

Hơn nửa ngày, người nọ không lên tiếng.

“Quân Lâm?”

“Tôi sai rồi.” Lại biến thành bộ dáng mang theo âm thanh đáng thương, “Tôi không biết đó là cậu mà...”

“Thôi được rồi, đừng giả bộ, giả bộ đáng thương không thích hợp với anh.”

“Cảm giác rất không tốt sao?” Cảnh Dực Tước nghe lời mà khôi phục lại giọng nói ban đầu. Trong lòng lại không ngừng hối hận, quả nhiên, một tháng này là đáng đời hắn...

“Tôi không biết đó là cậu. Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không tin lời mấy đồn kia!”

“Ừm.” Mộ Mục đáp một tiếng, “Còn chuyện gì khác sao?”

“Không còn...”

“Vậy tôi off trước. Ngày mai tán gẫu tiếp.”

“Tạm biệt ~” nghe được câu “Ngày mai tán gẫu tiếp”, người nào đó lại nhộn nhạo.

Ngày hôm nay không chỉ giải quyết hiểu lầm mà còn biết được trường học của người yêu. Sau đó, Cảnh Dực Tước cả người tràn đầy sung sướng, trong văn phòng tràn ngập không khí thoải mái đến nỗi làm thư ký tiểu thư vừa vào phòng để đưa văn kiện hoài nghi mắt mình xảy ra vấn đề...

Sau khi Cảnh Dực Tước ký xong văn kiện, lại lên mạng nhìn qua CP của mình và Mộ Mục, đó là một thói quen được hình thành từ lúc trước. Lại phát hiện một bài viết được đính đầu trang.

“Giải đấu CP đẹp nhất sắp bắt đầu, hoan nghênh báo danh ~”

Theo quan điểm của các fan CP, để chọn ra một cặp có chất lượng tốt nhất trong giới võng phối, họ liền tổ chức một giải đấu về CP đẹp nhất.

Chấm điểm theo tiêu chuẩn về độ khớp âm thanh CP, độ phối hợp và thấu hiểu, độ ám muội của công và thụ. Bây giờ chính thức báo danh.

Đấu vòng loại: Một tiểu kịch ngắn.

Đấu bán kết: Lên YY, các tổ tiến hành hình thức hỏi đáp.

Chung kết: Hình thức đang quyết định.

Thưởng phong phú, đảm bảo không mất gì ~~~

Cảnh Dực Tước nhìn thấy cái này, mắt sáng lên. Cuộc thi đấu này tuyệt đối là một nơi tốt để tăng tiến tình cảm phu phu! (?!)

Chú thích:

(1)Tam quan hài lòng:

Gồm có ba cửa: Cửa Không, Cửa Vô Tướng, Cửa Vô Nguyện.

=> Ở đây ý là thụ đang rất hài lòng với cuộc sống của mình.

(2) Nguyên đoạn ” Bạn sẽ đi bắt gà…đến…phải không?” => Tác giả đang ẩn dụ, ám chỉ những người chỉ biết đứng ở ngoài mà thưởng thức nỗi khổ cực của người ta mà không giúp đỡ.
Bình Luận (0)
Comment