Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 57

Đế đô, trong nhà của chủ gia tộc Cảnh thị, từ trên xuống dưới mọi người đã bắt đầu bận túi bụi.

Lúc nãy, gia chủ của họ vừa đưa ra một mệnh lệnh, mà trọng tâm của nó chính là bảo bối nhỏ của bổn gia chủ đã từ bệnh viện trở về, bảo họ phải dọn dẹp thật tốt, tuyệt đối không được có một vết bẩn, nếu hù dọa Mộ Mục thì hậu quả, hừ.

Cảnh gia chủ là người yêu ái nhân như mạng, tại tầng trên cùng của đế đô cũng không có bí mật gì.

Nửa năm trước, Cảnh Dực Tước không muốn tiếp nhận Cảnh gia đã từ thành phố S trở về. Sau khi tiếp nhận vị trí của cha, hắn liền bắt đầu dứt khoát hẳn hoi tiến hành cải cách gia tộc và những việc bên ngoài. Thủ đoạn lão luyện và tàn nhẫn khiến những thế hệ gia chủ trước kia phải thán phục, đồng thời cũng thở dài mà so sánh người thừa kế nhà mình với người thừa kế của Cảnh gia, thực sự là như so sánh với người chết, thật đáng vứt đi!

Trên nghiêm dưới chỉnh, đem bầu không khí xấu trong gia tộc quét sạch một chút. Nhưng mà nước trong ắt không có cá, Cảnh Dực Tước lười quản những tên trộm vặt kia, chỉ cần họ không chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.

Còn một thứ cũng nổi danh giống như thủ đoạn của Cảnh Dực Tước chính là vấn đề tình cảm của hắn. Có người đồn, Cảnh gia chủ là vì muốn người yêu nhà mình tiếp thu phương pháp trị liệu tốt nhất nên mới đáp ứng đỡ lấy Cảnh gia. Nhưng mà giả thiết này rốt cuộc có phải là sự thật hay không còn chưa có ai xác nhận được.

Cái này chỉ là do mấy người kia căn cứ vào hành vi của hắn mà suy ra. Cảnh Dực Tước rất ít tham gia vào những buổi tiệc rượu trong xã hội thượng lưu, lại rất hiếm khi lộ mặt ra ngoài. Đã vậy, mỗi ngày hắn đều đi tới một khu nhà trong bệnh viện của Cảnh thị. Do biện pháp bảo mật của bệnh viện kia quá tốt, đặc biệt là mỗi lần Cảnh Dực Tước thường xuyên đi tới phòng bệnh kia thì tuyệt đối không để người khác tới gần hắn.

Trước một ngày, từ trên xuống dưới trong Cảnh gia cư nhiên nhận được thông báo từ gia chủ nhà mình, bảo họ phải sửa sang lại nhà cửa cho tốt, phu nhân của bọn họ phải quay về.

Người hầu và người trong gia tộc đang khiếp sợ, thấp thỏm đồng thời cũng thật tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ nào có thể hold được tên ngọc diện diêm vương kia, đã vậy còn có thể trụ được hơi lạnh mạnh mẽ như thế. Nếu không phải là một nữ vương đồng dạng thì cũng là một người vợ hiền ôn nhu đến chảy nước.

Đến trưa, dưới sự ngóng trông mong đợi của một đám người, cuối cùng thì xe của gia chủ cũng đã chậm rãi lái vào nhà, chạy một đường dài đến tận lầu chính mới dừng lại.

Quản gia mặc trang phục nghiêm cẩn mở cửa xe, đôi chân dài của Cảnh Dực Tước bước xuống trước.

Ra khỏi cửa, thân thể như ngọc của hắn khiến đám kia nữ hầu bất luận xem bao nhiêu lần cũng sẽ than thở nhan sắc gia chủ quá đẹp, nhưng khí thế lại quá bá đạo thâm trầm khiến người bình thường chịu không nổi. Sau đó lại tò mò lén lút đem sự chú ý tụ tập bên trong xe, thấy Cảnh Dực Tước xoay người, có vẻ như nhẹ giọng dỗ vài câu, sau đó đỡ cậu ra ngoài.

Đúng, cậu!!! Tuy rằng nhan sắc của gia chủ phu nhân rất xinh đẹp, thế nhưng không thể quên đó là một người đàn ông!!!! Những đôi mắt mong đợi kia đều sắp lọt ra ngoài.

“Kính chào phu nhân!” Một đám người được an bài tốt nghiêng mình vấn an.

Mộ Mục đỡ lấy tay của Cảnh Dực Tước để bước ra thì nghe được một câu nhiệt tình như vậy, không có chuẩn bị trước nên liền co rúm một chút.

Cảnh Dực Tước nhận ra Mộ Mục “Chấn kinh”, dùng ánh mắt khiển trách nhìn đám người xung quanh rồi bắt đầu dùng sóng đông lạnh, trong lòng thì thầm mắng, mẹ nó, Mộ của ông đây vừa mới tỉnh, muốn đem em ấy dọa ngất tiếp sao!!! Có rắp tâm gì vậy!!

Từ lúc Mộ Mục tỉnh lại cho đến bây giờ thì vẫn luôn nằm trong trạng thái mơ hồ. Nhưng mà trước đó một ngày, cậu nhớ mình có đọc một cuốn BG văn, lúc tỉnh dậy cư nhiên lại nằm trong bệnh viện. Sau đó bị bộ dáng xa lạ trong gương hù dọa, đành phải đến hoa viên của bệnh viện đi dạo một chút để điều chỉnh tâm tư, đột nhiên một người đàn ông kích động xông tới ôm lấy cậu, sau khi nghe cậu hỏi câu “Anh là ai” kia, sắc mặt của hắn nhanh chóng thay đổi.

Gia thế của người nọ rõ ràng là rất hiển hách, nhưng cậu không biết hắn và chủ nhân của thân thể này có quan hệ như thế nào. Đối xử với cậu thì cẩn thận từng li từng tí một như bảo bối ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã.

Vào hôm nay, sau khi trải qua một loạt kiểm tra, hắn cư nhiên nói với cậu là có thể trở về nhà, còn bày ra bộ dáng đáng thương.

Không phải anh rất cao lớn sao? Làm ra sự tình hủy hoại hình tượng này thật sự là thích hợp à?!

Sau đó, trên đường từ viện về nhà, cái tên đàn ông xuất sắc kia lại ân cần tỏ vẻ ta đây ra lệnh cho những tên âu phục mặt than kia để chứng minh thái độ của hắn đối với “mình” tuyệt đối là bất đồng với hình tượng bình thường.

Tất cả những việc tiếp theo càng làm cho Mộ Mục luôn luôn bình tĩnh cũng phải đau “bi”.

Chỉ xe quý báu thôi thì không nói, tòa nhà lớn như vậy cũng không nói luôn, thế nhưng một đoàn người hầu kia là chuyện gì đang xảy ra vậy!!! Đúng là Alexander mà!

Cuối cùng cũng vượt qua thế trận nghi thức hoan nghênh lớn như vậy, Cảnh Dực Tước mang Mộ Mục đến xem phòng của mình, có một thời gian hai người ở chúng với nhau.

Lần đầu tiên Mộ Mục chủ động mở miệng, “Cái kia… Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì?” Cảnh Dực Tước ngừng xoi mói bố trí của căn phòng, đem lực chú ý dời đến việc Mộ Mục sắp nói.

“Người nhà của tôi đâu?” Mộ Mục thử dò hỏi.

Cảnh Dực Tước bật thốt lên, “Anh nè.”

“Anh là gì của tôi? Còn nữa, tôi không có người nhà sao?” Mộ Mục tiếp tục hỏi.

“Là chồng em!” Cảnh Dực Tước thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Mục, mới nhớ là bản thân còn chưa kịp đem Mộ Mục lừa gạt đến nước ngoài để đăng kí kết hôn, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, “Còn có cha của em, nhưng mà lúc này bác mang theo chú Trác đi du lịch rồi, hiện tại đang ở Tây Tạng.”

“Du lịch?” Quả nhiên, lực chú ý của Mộ Mục lập tức bị câu trả lời phía sau dời đi, đây là kiểu cha gì vậy, chủ nhân của bộ thân thể này sẽ không phải là bị cha không đau mẹ không yêu đi. Còn nữa, câu trả lời “Chồng em” phía trước là mình nghe nhầm có phải vậy không?!

“Quan hệ của chúng ta sẽ không phải là người yêu, đúng chứ?” Mộ Mục thử thăm dò hắn.

Cảnh Dực Tước nhận ra Mộ Mục miễn cưỡng, lập tức bày ra kỹ năng giả bộ đáng thương thứ hai, “Mộ định ăn xong mà không nhận sao…” Chỉ kém chút nữa là chọt chọt hai ngón tay vào nhau để diễn tả bản thân thật ủy khuất.

Một luồng phát tởm dâng lên, rõ ràng là một vị khốc huyễn cuồng bạo có khả năng thâu tóm người khác lại làm ra bộ dáng cô dâu nhỏ như thế, Mộ Mục biểu thị việc này rất khiêu chiến sức chịu đựng của cậu có được không.

“Xin lỗi.” Tuy rằng, Mộ Mục cảm thấy là do mình chiếm thân thể này nên có chút đuối lý, thế nhưng để cậu lập tức tiếp thu một người yêu đồng tính xa lạ vẫn có chút khó khăn, “Nhưng trí nhớ của tôi không có anh, cho nên…”

“Anh biết em mất trí nhớ, cũng quên luôn tất cả nhưng việc đã xảy ra giữa chúng ta.” Cảnh Dực Tước sợ Mộ Mục muốn phân rõ quan hệ, hoảng loạn vội vàng cắt đứt lời cậu, “Không sao, chúng ta có thể sáng tạo ra ký ức mới, còn nữa, bác sĩ nói trí nhớ của em cũng không phải là không có khả năng khôi phục. Trong thời gian này, nếu không được sự cho phép của em, anh bảo đảm sẽ không làm ra bất cứ hành vi quấy rối nào!” Hắn sốt sắng đến mức nói đâu đâu, cuối cùng lại làm ra một lời bảo đảm, khiến Mộ Mục an tâm đồng thời cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, rõ ràng là do mình chiếm thân thể của người yêu hắn…

Sau đó, Cảnh Dực Tước quả nhiên nói được là làm được, lại dùng sự kiên trì lúc trước theo đuổi Mộ Mục, dự định từng bước một mà đánh gục phòng bị trong lòng cậu.

Hắn đã có kinh nghiệm một lần cho nên việc khiến Mộ Mục áy náy và cảm động xem như thuần thục.

Mà qua mấy ngày nay, Mộ Mục phát hiện bản thân cậu cư nhiên xuyên đến quyển sách trong lúc ngủ?!

Tuy rằng không biết vì sao Cảnh Dực Tước – thân là nam chính đại nhân, lại vây quanh “cậu”, chỉ là một vị nam phụ nhỏ nhoi, hơn nữa nữ chính cũng không biết đi đâu.

Ngoài ra còn một điều làm cho Mộ Mục càng thêm nghi hoặc, khi Cảnh Dực Tước kể chuyện của “cậu” và hắn, tính cách của “cậu” thật giống mình.

Hôm nay, Cảnh Dực Tước phải tham dự một buổi tiệc rượu, mà Mộ Mục lại không thích những việc này nên không muốn đi.

Đã dẫn dần có thói quen được người nào đó ân cần chăm sóc từng phút từng giây nên Mộ Mục cảm thấy có chút tẻ nhạt, liền mở laptop ra, định tìm hiểu những việc có liên quan đến bản thân một chút. Mở QQ ra, rất tốt, giống như mình lười nhớ mật mã cho nên đã lưu giữ lại.

Click đăng nhập, mấy giây sau, trên QQ hiện lên rất nhiều thông báo chưa đọc, mở ra một cái nhiều nhất “Quân Lâm thiên hạ, chỉ mình Mộ Mục”

Mộ Mục yên lặng mà dòm ngó một trận tán gẫu không có dinh dưỡng của các nàng, sau đó gửi đến một lời thăm hỏi.

( Vương gia) Mộ Mục: Chào buổi chiều ^_^

( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Nhân gia mới không có ở chung với Diệp Tử!!!!

( Quân Mộ Thiên Hạ) Như Hỏa Lưu Lam: Cắt ~ lời này cũng giống như ID của cô, không thể tin ╮(╯▽╰)╭

( Quân Mộ Thiên Hạ) Diệp Ly Nan Hoa: Những gì Laury nói đều là thật

( Quân Mộ Thiên Hạ) Ngày Hè Lang Ca: Quên đi thôi, lầu trên, cô cho rằng để chồng mình gửi đến một câu như thế thì có thể chứng minh, chẳng phải là làm bại lộ sự thực rồi sao!!

( Quân Mộ Thiên Hạ) Gầy Thụ: Tôi thật giống như hoa mắt, thấy Mộ Mục sama bắt chuyện....

( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch:… Ngươi không có

( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Tiểu thụ không có gì?

( Quân Mộ Thiên Hạ) Như Hỏa Lưu Lam: *dụi mắt*!!!!!

( Quân Mộ Thiên Hạ) Ngày Hè Lang Ca: Mộ Mục sama!!!!! Anh đã tỉnh rồi!!!!!

( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!! fwfinewjfnewofewbif

( Quân Mộ Thiên Hạ) Vũ Hà Đình: Laury làm sao vậy?

( Quân Mộ Thiên Hạ) Gầy Thụ: Lạnh đến mức nói năng lộn xộn?

( Quân Mộ Thiên Hạ) Diệp Ly Nan Hoa: Cô ấy ném bàn phím xuống đất

Mọi người im lặng…

( Vương gia) Mộ Mục: Cái nhóm này là gì?

( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Mộ sama, không phải là anh ngủ lâu quá rồi quên luôn chúng tôi chứ TAT

( Quân Mộ Thiên Hạ) Như Hỏa Lưu Lam: Cô động não quá tốt rồi...

( Quân Mộ Thiên Hạ)456 Heo Nho Nhỏ: Đây nhóm CP Quân Lâm đại đại đó ~~

( Vương gia) Mộ Mục: Lúc tôi tỉnh lại thì quên mất.

Trong đám im lặng một hồi.

( Quân Mộ Thiên Hạ) Trời Cao Đúc Cát: Thay Quân Lâm đại đại mặc niệm…

( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Mặc niệm +1, một lần nữa truy mỹ nhân sao, thắp nến…

( Quân Mộ Thiên Hạ) Như Hỏa Lưu Lam: Mặc niệm +10086 ( vì sao ta cảm thấy thật thích nghe ngóng)

( Quân Mộ Thiên Hạ) Gầy Thụ: Mặc niệm +số ID!!!! ( Lam tinh phân lầu trên thật bẩn!!)

( Quân Mộ Thiên Hạ) Thiên Thu Lá Rụng Hóa Điệp: Tinh phân thật bẩn ~~~

… …

Cảnh Dực Tước che giấu sự thiếu kiên nhẫn của mình đối với nơi này rất tốt, vừa đến đã không thèm đếm xỉa tới những kẻ bấu víu quan hệ và có ý đồ giao thiệp. Cầm một ly rượu, đi thẳng tới một góc rồi ngồi xuống, dự định sau khi chào hỏi chủ nhân của buổi tiệc xong liền rời đi, mà những kẻ kia vẫn chưa từ bỏ ý định đến gần cái vị được hai bảo tiêu bảo vệ.

Không yên lòng lắc chén rượu, trong đầu lại nghĩ đến Mộ Mục hiện tại đang làm gì, Cảnh Dực Tước có chút hối hận khi đáp ứng tham dự cái buổi tiệc rượu không thú vị lại còn tẻ nhạt này.

Nhớ đến thái độ từ phòng bị rồi dần dần mềm nhũn của Mộ Mục đối với mình, Cảnh Dực Tước biết thời gian khôi phục lại mối quan hệ ban đầu của hai người không còn xa, khóe miệng không khỏi có chút ấm áp.

Không biết Mộ Mục không có mình ở bên cạnh có nhàm chán quá hay không, sẽ không có người nào không có mắt mà chọc tới em ấy chứ, không biết những người hầu kia có đối xử tốt với Mộ Mục giống mình không.

Viết uyển chuyển thì là một ngày không gặp cứ như ba năm, còn sự thật là một khắc không gặp như cách ba thu mới đúng!!!

Cuối cùng tiệc rượu cũng bắt đầu, sau khi chủ nhân nói mấy lời khách sáo một chút, liền đem Cảnh Dực Tước – đại chiêu bài lôi lên sân khấu, mời hắn nói vài câu…

Mà lúc Mộ Mục đang hỏi lịch sử phát triển quan hệ của “mình” và Quân Lâm trong nhóm CP, cậu kinh ngạc phát hiện việc đó rất giống với phản ứng của bản thân. Vì sự nghi ngờ của mình, Mộ Mục còn leo lên những bài viết về CP Quân Mộ, nghe những bản kịch mà hai người phối âm, đầu óc thỉnh thoảng thoáng hiện một ít hình ảnh khiến Mộ Mục càng thêm cấp thiết muốn biết sự thật.

Đóng QQ lại, Mộ Mục tiến hành khám phá bộ sưu tập trong máy vi tính của mình, cuối cùng thì tìm được một tài liệu ẩn được đặt tên là nhật ký.

Mở ra, nhìn sự việc và tâm tình được ghi chép bên trong, từ lúc mình vừa mới bắt đầu xuyên vào trong sách rồi luống cuống một chút, đến lúc sau phát hiện Cảnh Dực Tước yêu mình thì kinh ngạc, vừa mới bắt đầu vẫn luôn phòng bị Cảnh Dực Tước, đến sau cùng cũng dần dần mềm nhũn, thử tiếp thu…

Nói vậy, cha cũng hiểu rõ được tầm quan trọng của cậu trong lòng Cảnh Dực Tước giống như vị trí của ông trong lòng chú Trác thì mới yên tâm mà giao cậu cho hắn.

Nếu như cả đời cậu thể không thức tỉnh thì chắc tên ngốc kia cũng sẽ chờ cả đời đi…

Cảnh Dực Tước nghe thấy lời mời, đặt ly rượu xuống, đi lên đài.

Đang định nói chuyện thì đột nhiên, một bảo tiêu cầm điện thoại vội vã mà đi tới bên cạnh hắn. Phía dưới, những nhóm thương nhân có tiếng liền thấy Cảnh Dực Tước vừa rồi còn nghiêm mặt, lúc nhận điện thoại một khắc liền nhanh chóng trở mặt, nụ cười như đèn flash kia làm đôi mắt của mọi người đui mù hết rồi!!!

Cảnh Dực Tước cúp điện thoại, thu liễm vẻ mặt của mình một chút, “Đối với tiệc rượu này, tôi không có gì muốn nói. Còn nữa, vợ tôi gọi tôi về nhà ăn cơm.”

Mặc kệ biểu tình của thuộc hạ ngạc nhiên hay ngốc đi, Cảnh Dực Tước cứ như vậy rời khỏi tiệc rượu, bảo tài xế tăng tốc trở về nhà.

Vừa nãy Mộ gọi hắn là “Tước” rồi đó, có phải cuối cùng cũng bị sự chân thành của hắn làm cảm động rồi không?

Cứ như vậy mang theo tất cả những suy đoán mà trở về nhà, lại phát hiện trong phòng đen thùi lùi một mảnh, tìm một vài chỗ, cuối cùng cũng tìm thấy Mộ Mục ở phòng ăn.

Mấy ánh nến lấp lánh, âm nhạc dịu êm chảy xuôi, bữa tối bày trên bàn ăn, còn trên tay của Mộ Mục thì cầm hoa hồng.

Cảnh Dực Tước có chút há hốc mồm.

“Yên tâm, đó không phải là do em làm đâu, anh ăn vào sẽ không bị đau bụng rồi phải vào viện thêm lần nữa.” Mộ Mục đột ngột nói một câu làm cho Cảnh Dực Tước mừng rỡ như điên, “Mộ, em… em nhớ ra rồi?!”

“Ừ, đều nhớ ra rồi.” Mộ Mục cầm bó hoa trên tay nhét vào ***g ngực của Cảnh Dực Tước, “Cám ơn anh đã vì em mà làm tất cả, còn nữa, em có thể gả cho anh không?”

Cảnh Dực Tước cầm một chiếc nhẫn tìm được từ trong phòng ngủ đi ra…
Bình Luận (0)
Comment