Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 3

Edit: Mai

Beta: Linxu

Kỷ Nhiễm tới cửa biệt thự nhà họ Kỷ nhưng vẫn không vào được. Trước đó thỉnh thoảng cô có tới đây nhưng chú bảo vệ này lại chưa từng gặp cô nên dù cô đã báo tên Kỷ Khánh Lễ  chú vẫn chưa tin được.

May mà chú cũng khá tốt tính, thấy cô nhỏ mà trời đã tối muộn rồi nên kêu cô vào phòng bảo vệ ngồi chờ.

Kỷ Nhiễm cũng nhân tiện xin sạc điện thoại, chờ mở nguồn được thì gọi cho chú lái xe.

Ngồi trong phòng an ninh nhìn tiểu khu bên ngoài, cô chợt thấy buồn cười, căn nhà này là của Kỷ Khánh Lễ song kết quả đứa con gái ruột như cô lại bị người ta ngăn ở bên ngoài.

Chờ điện thoại khởi động lên thì âm báo tin nhắn liên tục vang lên.

Lái xe gọi cô mười mấy cuộc.

Kỷ Nhiễm nghĩ nghĩ quyết định gọi lại cho lái xe: “Chào chú, cháu là Kỷ Nhiễm.”

“Cô Kỷ, cô đang ở đâu?” Chú lái xe muốn khóc lắm rồi, chú đi đón con gái ông chủ nhưng lại để người đi lạc, nếu không có người ngăn lại thì thiếu chút nữa chú đã gọi điện báo cảnh sát.

Kỷ Nhiễm nghe được sự sốt ruột của chú, cô nhẹ giọng nói: “Lúc ở bãi đỗ xe sân bay cháu không cẩn thận nên lên nhầm xe, giờ cháu đã đến cửa tiểu khu rồi, phiền chú tới đây đón cháu.”

Lái xe nghe cô nói đã về, vội vàng gật đầu đáp: “Được được, cô chờ tôi một chút, tôi tới ngay, tới ngay.”

Một lát sau lái xe đã chạy tới ngoài phòng an ninh, Kỷ Nhiễm đứng lên.

Lúc lái xe vào tiểu khu, người đàn ông lớn suýt kích động khóc: “Cô chủ, đều là lỗi của tôi, may mà cô trở về bình an.”

Kỷ Nhiễm thấy chú kích động như vậy, nhanh chóng an ủi: “Là do cháu lên nhầm xe, không trách chú được. Chú đừng tự trách mình.”

Lái xe thấy cô an toàn mới miễn cưỡng an tâm, vội vàng đưa cô về nhà.

Chờ tới lúc đến biệt thự nhà họ Kỷ, Kỷ Nhiễm đi theo lái xe vào, vừa mới vào cổng Kỷ Nhiễm đã nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

“Con thấy nó đang cố ý ra oai với mẹ.” Một giọng nữ õng ẹo vang lên.

Sau đó một giọng nữ trưởng thành cắt ngang lời cô ta: “Được rồi, không được nói bậy.”

Giang Lợi Khởi đang phiền chuyện Kỷ Nhiễm, phải nói ngay từ lúc bà ta biết Kỷ Khánh Lễ giành được quyền nuôi dưỡng Kỷ Nhiễm, tâm trạng bà ta luôn trong trạng thái bực bội.

Nhưng bà ta không dám hó hé chút ý kiến phản đối nào.

Bà chỉ là một giáo viên dạy múa của một trường đại học phổ thông, mãi tới khi bám được Kỷ Khánh Lễ mới có bây giờ. Biết vợ Kỷ Khánh Lễ là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ nên bà ta luôn tỏ vẻ dịu dàng hiểu ý với Kỷ Khánh Lễ, luôn tỏ vẻ mọi chuyện đều do ông làm chủ.

Trong mắt Kỷ Khánh Lễ, bà ta là một người giản dị lại có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Cũng vì thế, bà ta sao dám để lộ ý không muốn con gái ông ở chung với bọn họ.

Chỉ là không ngờ, ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện, lái xe đi đón người nhưng người đâu chẳng thấy, Giang Lợi Khởi ra lệnh cho lái xe không được báo cảnh sát. Tối nay Kỷ Khánh Lễ đi hội họp đối tác về muộn nên bà ta tính tìm ra người trước khi ông về, sau đó vờ như chuyện này chưa xảy ra.

Bằng không tội thất trách này bà ta trốn không khỏi.

Nhìn mẹ lo lắng khôn kể, Giang Nghệ biết chắc bà đang lo việc Kỷ Nhiễm thế nên còn chưa có gặp mặt, Giang Nghệ đã không ưa nhỏ em kế này. Cô ta khẳng định là Kỷ Nhiễm cố ý làm khó mẹ cô ta.

Trong lúc hai mẹ con suy nghĩ, Kỷ Nhiễm cùng lái xe vào phòng khách.

Không đợi lái xe nói chuyện, vừa thấy bọn họ Giang Lợi Khởi đã nháy mắt đứng khỏi sofa, rất nồng nhiệt vui vẻ nói: “Là Kỷ Nhiễm nhỉ.”

Giang Nghệ nhìn qua theo, chỉ liếc mắt một cái tâm tư đang khó chịu của cô đã nhanh chóng biến thành ghen tị.

Con gái vốn luôn thích âm thầm so sánh vẻ ngoài với nhau. Giang Nghệ rất giống Giang Lợi Khởi lúc trẻ, đều là khuôn mặt trái xoan mắt to, bởi vậy cô ta luôn tự tin với dung mạo của mình.

Huống hồ ở trường học cô còn được các bạn khác ta đề cử là hoa khôi của trường, hừ hiện không phải hoa khôi là vì trong trường còn có người nữa cũng được ủng hộ như cô ta.

Nhưng lần đầu tiên liếc thấy Kỷ Nhiễm, cô không thể không thừa nhận đối phương rất đẹp.

Đặc biệt là làn da của Kỷ Nhiễm, đứng dưới ánh đèn thủy tinh trong phòng khách nó trắng tới nỗi gần như bị ánh sáng chiếu trong suốt.

Kỷ Nhiễm ung dung đánh giá mẹ con họ Giang đứng đối diện, sau khi nhìn thấy sự ghen tị không dấu được trong mắt Giang Nghệ, cô khẽ cười nói: “Chào cô.”

Tiếng chào này khách sáo thì khách sáo thật nhưng lại mang chút qua loa.

Giang Lợi Khởi vốn thấy không sao, lần đầu gặp mặt cô bé có xa lạ cũng là bình thường nhưng Giang Nghệ đứng bên thì thiếu chút trợn ngược mắt lên trời, “Không biết chào người à.”

“Giang Nghệ.” Giang Lợi Khởi lớn tiếng ngắt lời cô ta.

Giang Nghệ vốn đang không vui, giờ thấy Giang Lợi Khởi còn trách mình bèn công khai chọc ngoáy: “Đúng còn gì, cho dù nó không gọi mẹ là mẹ nhưng cũng có thể gọi một tiếng dì mà.”

Lần này Giang Lợi Khởi không ngắt lời Giang Nghệ, có những lời bà ta không thể nói ra nhưng có thể mượn miệng Giang Nghệ nói.

Bà ta không cần Kỷ Nhiễm gọi chính mình là mẹ. Nhưng hiện tại bà ta là bà chủ của cái nhà này, dù không thể bắt nó cúi đầu nhưng ít gì cũng muốn con bé này nhận rõ.

Nhưng Kỷ Nhiễm lại chẳng to vẻ giận dỗi gì, dù sao cô cũng là người sống hai đời.

Cô khẽ nâng mắt nhìn Giang Nghệ, nét mặt bình tĩnh lại lộ ra ý cười như có như không.

Đột nhiên cô ‘xuy’ một tiếng bật cười, tiếng cười rất thấp lọt vào tai người khác lại đầy sự khinh thường và khinh thường.

Đời trước cô chưa gặp qua mẹ con Giang Lợi Khởi, mãi tới mười năm sau về nước cô mới gặp. Cô vốn nghĩ, vì được Kỷ Khánh Lễ chiều ý suốt mười năm nên mới dám ngang nhiên như thế nhưng giờ nhìn thì thấy xem ra dã tâm của họ sớm đã khắc lên mặt.

Đột nhiên cô nghe được tiếng mở cửa, chờ bước chân phía sau dần rõ hơn, Kỷ Nhiễm mới cất giọng cực nhẹ lại có chút uất ức: “Sau này cháu sẽ chú ý.”

“Sao vậy?” Đúng lúc này giọng Kỷ Khánh Lễ vang lên sau lưng.

Giang Lợi Khởi không ngờ ông sẽ về vào lúc này, bà ta muốn mở miệng nhưng Kỷ Nhiễm lại quay đầu nhìn ông, đôi mắt vô tội mở to, lắc đầu nói: “Không có gì đâu ba, dì Giang đang dạy con thôi.”

Khuôn mặt của Kỷ Nhiễm có tính lừa gạt cực kỳ cao, thuộc kiểu nhìn vô cùng ngoan vô cùng ngây thơ, nhất là khi cô để nét mặt vô tội như lúc này trông đáng thương hết mực, tới cả giọng nói cũng đều mềm mại.

Xem, đứa con khôn khéo ngoan ngoãn cỡ nào đây.

Kỷ Khánh Lễ nhướng mày không vui, hôm nay Kỷ Nhiễm mới đến mà Giang Lợi Khởi đã ‘dạy’ cô. Lúc này ông tự động chuyển từ dạy mà Kỷ Nhiễm nói thành chữ dạy dỗ trách móc.

“Nhiễm Nhiễm vừa mới tới chưa quen chỗ này, con bé trước giờ rất thông minh và hiểu chuyện. Em là người lớn thì phải chăm sóc và bao dung con, có chuyện gì thì bình tĩnh chỉ bảo cho con là được.” Kỷ Khánh Lễ không vui nhìn Giang Lợi Khởi.

Nói không nặng nhưng vào tai Giang Lợi Khởi thì như xét đánh giữa trời quang. Dù gì bà và Kỷ Khánh Lễ cũng mới kết hôn, sao Kỷ Khánh Lễ lại dùng giọng điệu này nói chuyện với bà.

Giang Nghệ nghe Kỷ Khánh Lễ nói vậy, cảm thấy Giang Lợi Khởi chịu thiệt, lập tức không phục lên giọng: “Ba, ba đừng mắng mẹ, cũng tại mẹ lo lắng nên mới vậy.”

Cô ta vừa nói vậy, Kỷ Khánh Lễ ắt sẽ hỏi tới cùng, ông hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Sớm hôm nay mẹ kêu lái xe đi đón Kỷ Nhiễm, kết quả nó không ngồi xe về mà tự mình chạy đi đâu đó chơi, làm con với mẹ lo lắng tới giờ.”

Giang Nghệ nhanh mồm nói chuyện sân bay ra, Giang Lợi Khởi không kịp ngăn cản.

Qủa nhiên Kỷ Khánh Lễ nghe xong thì nhíu mày, ông quay đầu nhìn Kỷ Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, sao con không ngồi xe lái xe lái tới?”

Kỷ Nhiễm cười khẽ một tiếng, nói lại chuyện mình ngồi nhầm xe, cô cười nhạt nói: “Ba, ba đừng trách chú lái xe, là do con lên nhầm xe.”

Kỷ Khánh Lễ bất ngờ quay đầu nhìn Giang Lợi Khởi, vẻ mặt hiện rõ sự không vừa lòng.

Lúc này Giang Lợi Khởi mới nhớ tới, Kỷ Khánh Lễ đã từng dặn bà phải ra sân bay đón Kỷ Nhiễm, chỉ là bà ta cảm thấy bản thân mình là người lớn mà phải đi đón một đứa con nít thì còn ra thể thống gì nên đã không đi.

Kỷ Khánh Lễ không để ý chuyện Giang Lợi Khởi không đi đón Kỷ Nhiễm, ông chỉ không vui vì Giang Lợi Khởi không nghe lời mình.

Giang Lợi Khởi biết lúc này càng nói sẽ càng sai nên đổi đề tài: “Nhiễm Nhiễm ngồi máy bay lâu vậy chắc cũng mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước nhé.”

“Đi nào, dì chuẩn bị phòng mới cho con rồi.” Giang Lợi Khởi đứng lên, nhiệt tình nói.

Nhưng Kỷ Nhiễm lại nhạy cảm nghe được ba chữ phòng mới*. Dù cô ít tới thành phố B nhưng không phải là cô chưa từng tới. Trước kia thỉnh thoảng cô sẽ tới đây ở, ở đây có phòng riêng của cô.

*Phòng mới: 新房间, trong tiếng trung có ba chữ.

Chuẩn bị phòng mới cho cô, vậy phòng trước giờ của cô đâu?

Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Giang Lợi Khởi đi vài bước mới phát hiện cô không đi theo mình.

Bà ta quay đầu kỳ quái nói: “Sao vậy Nhiễm Nhiễm?”

“Con nhớ lầu hai có phòng của con.” Kỷ Nhiễm không nhanh không chậm nói.

Cô mới nói xong tim Giang Nghệ đập nhanh lên tận cổ, phòng của Kỷ Nhiễm bây giờ bị Giang Nghệ chiếm lấy, từ ngày đầu tiên Giang Nghệ chuyển tới đây cô ta đã thích căn phòng kia.

Màn màu hồng phấn may ren, trong phòng treo đèn lông vũ còn có thảm lông dày trắng ngà dày trải trên mặt đất, dẫm chân lên mềm mại giống như đạp lên mây.

Mặc dù lần trước nghe nói Kỷ Nhiễm muốn tới, Giang Lợi Khởi cũng nói cô ta trả phòng lại nhưng cô ta khóc quậy, Giang Lợi Khởi không còn cách nào chỉ đành chuẩn bị một phòng khác cho Kỷ Nhiễm.

Vốn cho rằng chờ lúc Kỷ Nhiễm lên phòng xem xong xuôi rồi, nó có muốn nói gì cũng không được, ai ngờ nó lại hỏi ngay trước mặt Kỷ Khánh Lễ.

Nháy mắt Giang Lợi Khởi trở nên xấu hổ: “Ôi ngại quá, Nhiễm Nhiễm, con không ở đây, phòng để không không ai ở, dì sợ lãng phí nên để cho chị con ở.”

Vốn dĩ Kỷ Nhiễm cũng không tức giận gì nhưng nghe được lí do thoái thác giả mù sa mưa của Giang Lợi Khởi thì lập tức cười lạnh.

Cho nên cô còn phải cảm ơn Giang Nghệ sao?

Cô nhìn hai mẹ con Giang Lợi Khởi, giọng cũng nhạt đi: “Nếu bây giờ cháu đã trở lại, vậy có phải nên trả phòng rồi không.”

Giang Nghệ cắn môi, căng thẳng nhìn Giang Lợi Khởi hi vọng mẹ có thể giúp cô ta giữ được phòng của mình.

Giang Lợi Khởi xấu hổ: “Giờ cũng muộn rồi, nếu không con nghỉ tạm trước?” Bà ta tính dỗ Kỷ Nhiễm ở trước, đợi sang ngày mai nó cũng xấu hổ yêu cầu.

“Đó là phòng của cháu.” Kỷ Nhiễm lạnh lùng nói.

Kỷ Khánh Lễ nhíu mày, ông cảm thấy chỉ là một cái phòng thôi, khuya rồi cũng không cần dọn qua dọn lại. Kết quả ông còn chưa nói thì mắt Kỷ Nhiễm đã đỏ lên, cô gái nhỏ cố gắng nén nước mắt, cuối cùng vẫn có một giọt nước mắt rơi xuống lúc cô khẽ chớp.

Kỷ Nhiễm khẽ nức nở: “Ba, trong nhà có nhiều phòng như vậy, sao cứ muốn giành phòng của con. Chẳng nhẽ giờ ngay cả một căn phòng con cũng không có sao?”

Nhìn con gái uất ức nói vậy, Kỷ Khánh Lễ sửng sốt.

Tính Kỷ Nhiễm trời sinh rất kiên cường, ông nhớ khi còn bé dù Bùi Uyển có mắng con thế nào, con bé cũng không khóc. Đều nói con gái là áo bông nhỏ của ba, bởi vì con gái sẽ nhõng nhẽo sẽ khóc làm nũng với ba nhưng mà Kỷ Khánh Lễ rất ít thấy Kỷ Nhiễm khóc đòi cái này cái kia.

Thế nên lúc thấy cô khóc, Kỷ Khánh Lễ cảm thấy cô thật sự chịu uất ức rồi.

Cho nên ông theo bản năng quát lớn: “Đó là phòng của Nhiễm Nhiễm, sao em có thể tùy tiện để người khác ở.”

Một câu người khác làm cho Giang Nghệ thiếu chút không chịu nổi khóc lên.

Kỷ Nhiễm nhìn bộ dáng Kỷ Khánh Lễ vội vàng che chở mình mà như cảm giác tỉnh ngộ. Cô nâng mu bàn tay lau nước mắt, khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Hóa ra con nít giỏi khóc sẽ có sữa ăn là thật.

Cho dù kỹ thuật diễn không ra gì thì cũng có kẻ ngốc bằng lòng tin tưởng.

Kế tiếp là lúc Giang Nghệ cảm thấy nhục nhã nhất.

Bởi vì quả thật đã trễ, Giang Lợi Khởi chỉ có thể gọi giúp việc tới chuyển đồ của Giang Nghệ đi. Cho dù phòng Giang Lợi Khởi chuẩn bị cho Kỷ Nhiễm không kém cạnh chút nào nhưng nhìn phòng này Giang Nghệ vẫn có cảm giác tim gan muốn nổ tung.

Mãi tới khi cô ta chuyển món đồ cuối cùng ra khỏi phòng Kỷ Nhiễm, Kỷ Nhiễm đang đứng ở cửa đột nhiên mở miệng: “Đứng lại.”

Giang Nghệ quay đầu, cơ hồ cắn răng: “Mày còn muốn gì nữa?”

“Vòng cổ trên cổ cô…” Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng cổ cô ta, vì là mùa hè nên vòng cổ Giang Nghệ đang đeo cô liếc mắt một cái là có thể thấy được, “Là của tôi.”

Giang Nghệ cứng người.

Cái này lúc mới chuyển vào phòng cô ta phát hiện được trong hộp trang sức trên bàn trang điểm. Lúc đó cô ta còn nghĩ, ai lại để cái vòng xinh đẹp tinh tế như vậy ở đây.

Kỷ Nhiễm vươn tay, lạnh lùng nói: “Trả cho tôi, lập tức.”

Lần này Giang Nghệ đã phải cắn răng chặt nhưng vẫn phải để đồ trong tay xuống, đưa tay tháo vòng cô trả cho Kỷ Nhiễm.

Kỷ Nhiễm cầm sợi dây chuyền, mặt viên kim cương tạo hình vỡ lấp lánh ánh quang dưới ánh đèn.

Ngay lúc Giang Nghệ chuẩn bị khom lưng ôm đồ của mình đi, Kỷ Nhiễm đứng đối diện đột nhiên vung tay, vòng cổ trong tay cô bay giữa không trung, cuối cùng biến mất ở cửa sổ cuối hành lang lầu hai.

Giang Nghệ không nhịn được ‘Á’ to một tiếng, lúc trước cô ta đeo sợi dây chuyền kia đi gặp bạn bè, họ hâm mộ cô biết nhường nào, ai cũng khen là đẹp.

Đặc biệt viên kim cương tạo vỡ kia, nó là hàng thật.

Kỷ Nhiễm thoải mái nhìn thẳng Giang Nghệ, cô cố tình làm cho Giang Nghệ hiểu, đồ của người khác là không thể lấy được.

“Thứ tôi không cần, cô cũng không được lấy.”
Bình Luận (0)
Comment