Editor: Mai
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp bừng tỉnh, cô cúi đầu nhìn di động Thẩm Chấp đang không ngừng rung lên. Nghĩ thôi cũng biết ai gọi tới.
“Ba anh?” Kỷ Nhiễm nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Chấp mím môi hơi nheo mắt lại, cho dù vẻ mặt không biến hóa gì lớn nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự kháng cự trên người cậu. Thẩm Chấp không muốn quan tâm tới bất kì sắp xếp nào do Thẩm Kỷ Minh làm.
Kỷ Nhiễm ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn tú của thiếu niên, cậu mặc áo sơ mi trắng và gi-lê đen làm nổi bật dáng người cao ngất như ngọc thạch, chỉ là vẻ mặt cậu lạnh lùng, trong mắt tràn đầy cảm xúc thô bạo.
Cô nắm tay cậu, giọng mềm ngọt: “Hay chúng ta rời khỏi đây?”
Thẩm Chấp nhìn cô, trong mắt đều là dịu dàng ngay cả âm thanh cũng mềm vài phần: “Đi đâu? Chạy khỏi đây à?”
“Mặc dù còn chưa tới 12 giờ đêm nhưng em bằng lòng đưa anh đi.” Kỷ Nhiễm hơi nghiêng đầu, bộ dáng gian trá.
Hàng mi dài hơi che khuất mắt cô nhưng lại đáng yêu xinh đẹp khiến Thẩm Chấp không nhịn được bật cười ra tiếng. Cậu cúi đầu nhìn Kỷ Nhiễm, giọng như rượu ủ lâu năm làm say lòng người.
Cậu nói: “Coi anh như cô bé lọ lem thật hử?”
Tiếng chuông báo hiệu 12 giờ vang lên cô bé lọ lem đi giầy thủy tinh muốn chạy trốn.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại mới ngừng kia vang lên lần nữa, hiển nhiên Thẩm Kỷ Minh vẫn chưa từ bỏ ý định. Kỷ Nhiễm nắm chặt tay cậu, nói: “Em sẽ ở bên cạnh anh.”
Điện thoại trong túi sách Kỷ Nhiễm cầm cũng vang lên.
Xem ra Kỷ Khánh Lễ thấy đã lâu mà cô còn chưa quay lại nên gọi tới để thúc giục.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Chấp nhếch môi cười: “Đi thôi, hai chúng ta không ai chạy thoát.”
Họ chậm rãi đi qua, lúc gần tới sảnh tiệc Kỷ Nhiễm cởi áo vest trên người xuống đưa cho Thẩm Chấp ra hiệu cậu mặc vào.
Thẩm Chấp nhìn bộ lễ phục hai dây trên người cô, lụa mỏng duyên dáng giống như tinh linh hoa vậy.
Vốn dĩ cô đã đẹp bây giờ còn mặc trang phục tỉ mỉ càng làm người ta kinh diễm không rời mắt được.
“Em không lạnh sao?” Thẩm Chấp hỏi.
Kỷ Nhiễm hơi kiễng chân lên choàng áo vest lên vai cậu nhưng cậu không phối hợp, không thèm nhúc nhích chỉ đứng im đó, cuối cùng Kỷ Nhiễm đành nói: “Thẩm Chấp, anh mặc quần áo đàng hoàng lại.”
Thẩm Chấp vẫn đứng yên, Kỷ Nhiễm không thể không nhắc cậu: “Bạn Thẩm Chấp, anh phải nhớ kỹ bây giờ chúng ta chỉ có quan hệ bạn học thuần khiết.”
Nếu cô quang minh chính đại mặc áo vest của Thẩm Chấp đi vào trong buổi tiệc vậy chẳng phải trực tiếp nói cho mọi người biết quan hệ giữa bọn họ rất đặc biệt à.
Thẩm Chấp cúi đầu, lần này nghe lời ngoan ngoãn nhận áo mặc vào.
Cậu vừa mặc vừa nhìn cô, hàng mi cong dài như cánh quạt hơi cụp xuống, cậu không nhịn được hỏi nhỏ: “Vậy khi nào mối quan hệ giữa chúng ta mới có thể không thuần khiết?”
Vấn đề này…
Kỷ Nhiễm không muốn để cậu quá thất vọng, ngẩng đầu nói: “Đại khái chắc mười năm sau.”
Lời cô nói làm Thẩm Chấp sửng sốt, cậu không nhịn được cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đứng trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Ý của em là anh phải chờ từ 17 tuổi cho đến 27 tuổi mới có thể tống được mối tình đầu của mình ra ngoài?”
“Em cũng vậy mà.” Kỷ Nhiễm cười nhìn cậu.
Thật ra Kỷ Nhiễm có chút cảm giác kì lạ, như đời trước cô gặp Thẩm Chấp ở tuổi 27. Kết quả chưa làm gì hết đã quay trở lại 17 tuổi lần nữa.
Cũng không phải chưa làm gì hết, đột nhiên Kỷ Nhiễm chột dạ, dù sao kiếp trước cô ngáng chân Thẩm Chấp không ít lần, ký ức vẫn còn mới mẻ chưa cách nào quên.
Thẩm Chấp mặc áo vest vào rồi hai người quay lại tiệc.
Bây giờ Thẩm Chấp mới nhớ tới hỏi cô: “Em đi cùng người nhà tới à?”
Cậu vừa dứt lời đã có âm thanh vọng lại đây: “Nhiễm Nhiễm, con đi đâu thế, sao lâu vậy?”
Giọng Kỷ Khánh Lễ.
Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn qua phát hiện Kỷ Khánh Lễ đang đứng ở cửa ra vào buổi tiệc, cô thật sự không ngờ mình mới rời khỏi chốc lát ông đã ra cửa để tìm rồi.
Kỷ Khánh Lễ thấy cô đứng chung với thiếu niên xa lạ, hơn nữa khi nãy tận mắt ông nhìn thấy họ cùng nhau đi tới.
Vì thế ông mở miệng kêu: “Mau qua đây.”
Cho dù Kỷ Khánh Lễ không quan tâm Kỷ Nhiễm nhưng cũng sẽ không thích có tên nhóc xa lạ đứng bên cạnh con gái ông, kiểu tâm tình cha ruột thường hay có.
“A Chấp.” Ai ngờ Kỷ Khánh Lễ mới kêu xong lại có thêm một người đi từ bên trong ra.
Đối phương thấy Kỷ Khánh Lễ bèn nở nụ cười, đưa tay chào hỏi: “Khánh Lễ, ông tới rồi à.”
“Kỷ Minh.” Kỷ Khánh Lễ nhận ra đối phương vội vàng bắt tay, nhìn hai người khá thân thiết.
Thật sự nhà họ Thẩm và nhà họ Kỷ có quan hệ thế giao, chủ yếu do nhiều năm nay ông cụ Kỷ ở Dương Châu còn nền tảng nhà họ Thẩm ở thành phố B nên mấy năm nay không qua lại nhiều.
Kỷ Khánh Lễ và Thẩm Kỷ Minh có tuổi tác xấp xỉ nhau, so với con trai lớn Thẩm Kỷ Đông thì quả thật Kỷ Khánh Lễ quen thuộc với Thẩm Kỷ Minh hơn.
Hai người nói vài câu qua lại rồi mới nhìn qua hai đứa nhỏ đứng đối diện.
Vừa rồi Thẩm Kỷ Minh thấy Kỷ Khánh Lễ nói chuyện với cô bé đứng đối diện nên mở miệng trước: “Con gái ông hả?”
“Ừ, Nhiễm Nhiễm, lúc trước ông tới Dương Châu từng gặp qua rồi đó.” Kỷ Khánh Lễ lập tức cười nói.
Đương nhiên Thẩm Kỷ Minh nhớ rõ, mấy năm trước bởi vì ông ta tới Dương Châu nhận Thẩm Chấp về có đi qua nhà họ Kỷ làm khách nên từng gặp qua Kỷ Nhiễm, ông ta cười nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước gặp Nhiễm Nhiễm mới mười tuổi, cao chừng này…”
Thẩm Kỷ Minh đưa tay ước chừng như đang miêu tả chiều cao Kỷ Nhiễm lúc đó.
Kỷ Khánh Lễ cười gật đầu: “Đúng, đúng, lúc đó Nhiễm Nhiễm mới mười tuổi, nói ra đã mấy năm chúng ta không gặp nhau rồi.”
Ông nhìn Thẩm Chấp đứng đối diện hơi do dự, bởi vì vừa rồi người Thẩm Kỷ Minh kêu chính là thiếu niên này.
Ngược lại Thẩm Kỷ Minh chủ động giới thiệu: “Đây là Thẩm Chấp, con trai tôi.”
Kỷ Khánh Lễ tập tức hiểu ra, ông nghe qua chuyện Thẩm Kỷ Minh, dù sao trong một vòng tròn nên tất cả mọi người đều biết chuyện vợ ông ta Trình Cối không thể sinh con được vì thế ông ta bèn nhận đứa con riêng ở bên ngoài về.
Chẳng qua không ngờ gặp ở đây.
Kỷ Khánh Lễ là đàn ông nên có thể hiểu được cách làm của Thẩm Kỷ Minh, bây giờ nói nối dỗi tông đường có chút lạc hậu nhưng con cái mới là nhân tố quan trọng nhất trong chuyện gắn bó một gia đình, tương phản ông còn cảm thấy Thẩm Kỷ Minh phúc hậu khi không ly hôn với Trình Cối.
“Tuổi hai đứa không lệch nhau lắm.” Kỷ Khánh Lễ cười.
Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp nghe hai người họ nói chuyện vui vẻ thì có chút mơ màng.
Tình huống gì thế này?
Không ngờ khi nãy họ ở ngoài kì kèo me nheo tính làm như không quen biết, ai ngờ cha hai người lại quen thân.
Không biết ai dẫn chuyện trước kêu hai người chào hỏi nhau. Thẩm Kỷ Minh thấy Thẩm Chấp không động tưởng rằng cậu không muốn, ông ta biết tính tình Thẩm Chấp, nếu cậu không muốn có bắt ép cũng vô dụng.
Nhưng Kỷ Khánh Lễ là bạn cũ của ông ta nên Thẩm Kỷ Minh có chút sĩ diện, nói: ” Thẩm Chấp, chào hỏi em gái Nhiễm Nhiễm đi.”
Thẩm Chấp luôn không có kiên nhẫn với ba mình, không bao giờ nghe những lời Thẩm Kỷ Minh nói, chỉ cảm thấy giả dối.
Lần đầu tiên cậu phát hiện lời Thẩm Kỷ Minh nói không tệ.
Cậu nở nụ cười, thậm chí khi nhìn Kỷ Nhiễm đứng bên cạnh mình không kìm được bật cười ra tiếng, giọng trầm thấp: “Em gái Nhiễm Nhiễm.”
Tiếng em gái Nhiễm Nhiễm này làm cho xương cốt Kỷ Nhiễm đều muốn mềm, từng chữ đều giống như có móc câu móc vào lòng cô.
Kỷ Khánh Lễ thấy anh trai người ta đã chủ động chào hỏi nên lập tức nói: “Nhiễm Nhiễm, không thể không lễ phép.”
Lời ông nói cứ như mệnh lệnh.
Cưỡng chế Kỷ Nhiễm phải chào hỏi với Thẩm Chấp.
Kỷ Nhiễm không nhịn được buồn bực quay qua nhìn Thẩm Chấp, đôi mắt đen to tròn trừng cậu, hai bên quai hàm phồng lên nhìn như kinh khí cầu làm người ta muốn đưa tay ra chọc một chút.
Cô phải gọi gì?
Anh trai Chấp Chấp…
Cách gọi này quay một vòng trong đầu cô, làm tai cô đỏ bừng lên.
Kỷ Khánh Lễ thấy cô chưa nói gì liền thúc giục: “Sao không chào hỏi anh trai.”
Thẩm Chấp thoáng nhìn qua Kỷ Khánh Lễ, miễn cưỡng ngừng cười, hôm nay cậu nhìn ai cũng thấy thuận mắt.
Cuối cùng cậu cũng nghe được giọng nói ngọt ngào bên cạnh.
“Anh trai Thẩm Chấp.”
May mà Thẩm Kỷ Minh còn phải đi giúp đỡ chào hỏi khách khứa. Hôm nay là tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông cụ nên nhà họ Thẩm mời tất cả những bạn bè làm ăn và thân thích tới tổ chức tiệc mừng thọ cho ông cụ.
Thẩm Kỷ Minh nhìn Kỷ Khánh Lễ: “Ông chưa vào chào hỏi với ông cụ nhà tôi đúng không?”
“Ừ, vừa rồi Thẩm đổng nói ông cụ đang nghỉ ngơi cho nên lát nữa mới vào chào hỏi được.” Kỷ Khánh Lễ hơi bất đắc dĩ.
Thẩm Kỷ Minh cười lạnh, anh cả ông ta đúng là muốn cầm lông gà làm tên bắn mà. Ông ta lập tức nói: “Không sao đâu, bây giờ ông cụ đã tỉnh rồi chúng ta qua đó nói hai câu đi. Bằng không chờ tất cả mọi người đều tới thì càng không có thời gian chào hỏi.”
Kỷ Khánh Lễ nghe vậy gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong, Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp nhìn nhau, còn làm sao nữa, đuổi theo.
Hai người sóng vai đi sau lưng họ đi tới một bàn sát bên sân khấu. Lúc này ông cụ Thẩm đã được mọi người đón xuống, đang ngồi ở bàn chủ.
Kỷ Khánh Lễ tiến lên chào hỏi, ông cụ cười nói: “Gần đây cơ thể ba cháu có tốt không?”
Ông cụ và cha Kỷ Khánh Lễ là bạn cũ làm ăn trước đây, chỉ tại mấy năm nay ít qua lại nhưng ông cụ Kỷ vẫn kêu Kỷ Khánh Lễ tới chúc mừng sinh nhật ông cụ Thẩm.
Kỷ Khánh Lễ cười gật đầu: “Được người* nhớ đến, sức khỏe ba không tồi.”
*Người/ngài: cách gọi tôn kính khi người nhỏ gọi những người lớn tuổi có địa vị cao.Ông cụ hài lòng gật đầu rồi nhìn phía sau ông, Kỷ Khánh Lễ vội vàng chỉ Kỷ Nhiễm nói: “Đây là con gái cháu, Nhiễm Nhiễm.”
Kỷ Nhiễm chủ động đi lên chào hỏi, còn thuận tiện nói vài câu cát tường chúc mừng sinh nhật ông cụ.
Cô mới nói xong đã có người đứng bên cạnh đi lên cho cô một bao lì xì. Kỷ Nhiễm chưa từng thấy qua cảnh này, hơi bất lực nhìn qua nhưng hướng cô nhìn là Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp nói khẽ: “Ông nội đưa cho em, em nhận đi.”
Một câu nói làm cho tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ, nghe qua giống như hai người có quen biết.
Người khác không hỏi nhưng ông cụ lại cười mở miệng nói: “A Chấp, cháu với con gái chú Kỷ quen biết à?”
Kỷ Khánh Lễ khó hiểu nhìn sang Kỷ Nhiễm, vừa rồi lúc đứng ở cửa ông còn kêu Kỷ Nhiễm với Thẩm Chấp chào hỏi nhau. A…, đúng rồi, họ cùng nhau đi vào mà.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Kỷ Khánh Lễ, cả ánh mắt tò mò từ những người xung quanh, Kỷ Nhiễm mím môi lại.
Cô nhìn thoáng qua Thẩm Chấp thấy hình như cậu đang muốn giải thích, Kỷ Nhiễm sợ khẩu cung hai người không giống nhau liền hạ quyết tâm, giành mở miệng trước: “Vâng, chúng cháu quen biết nhau, chúng cháu là đối thủ một mất một còn.”
Đối thủ một mất một còn?
Ông cụ nghe vậy càng hăng hái, cười hỏi: “Nói cho ông nội nghe nào, sao A Chấp lại đắc tội với cháu?”
Kỷ Nhiễm như nữ chiến sĩ, vừa dứt khoát vừa kiên quyết nói: “Trong cuộc thi lần này anh ấy giành mất vị trí đứng đầu cả thành phố của cháu.”
Mọi người: “…”
Ánh mắt Kỷ Nhiễm kiên định, đúng, không sai, cô chính là một người thích học tập không có tình cảm.