Editor: Mai
Phương Thiên muốn đưa tay sờ thử trán Kỷ Nhiễm xem có phải cô đang phát sốt hay không, hoặc nói vì hôn mê quá lâu nên dẫn đến chuyện tinh thần không được tỉnh táo?
Đúng đúng đúng, chắc hẳn là vậy.
Bằng không dựa vào tính cách và thái độ của Kỷ Nhiễm từ trước đến nay đối với Thẩm Chấp, trừ phi tận thế đến nơi cô mới có thể nói như vậy.
Lại còn khen Thẩm tổng lợi hại?
Phương Thiên lâm vào trong sự kinh ngạc cực độ, cô đang đắn đo thái độ của mình. Không phải luôn nói người trợ lý tốt nhất là người hiểu rõ suy nghĩ của boss à.
Nhưng mà bây giờ cô ấy không hiểu nổi!
Phương Thiên còn đang cẩn thận nghiền ngẫm suy nghĩ trong đầu boss nhà mình, Kỷ Nhiễm đã bắt đầu lải nhải: “Thật ra chuyện nghỉ ngơi đó, chị cảm thấy trong cuộc sống mỗi người không thể lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, cần kết hợp lao động vui chơi với nhau chứ.”
“Nhìn vậy, Thẩm Chấp thực sự là người hiểu đời sống.”
Người hiểu đời sống?
Thẩm tổng sao?
Phương Thiên cảm thấy không thể trách cô ấy quá ngổn ngang mà do thế giới này thay đổi quá lớn, người không bình thường nhất mà đời này cô ấy từng gặp chính là vị Thẩm tổng này.
Khuôn mặt kia cho dù không phải kiểu lạnh nghiêm mặt mà chỉ không cười thôi đã làm cho người ta cảm thấy anh cách xa vạn dặm. Lúc trước boss nhà mình ghét nhất chuyện đó, mỗi lần họp với Thẩm Chấp xong cô đều tức giận đến mức ném hết tài liệu trong văn phòng, sau đó mắng to đối phương chảnh cái gì mà chảnh, bày ra khuôn mặt lạnh lùng đó cho ai nhìn.
Cô còn nói sớm hay muộn cũng sẽ làm cho Thẩm Chấp nửa cười nửa mếu.
Mặc dù thỉnh thoảng Phương Thiên cảm thấy boss nhà mình ghét Thẩm tổng hơi quá đáng nhưng khi chính bản thân cô ấy vì trời mưa mà toàn thân nhếch nhác đi vào công ty còn Thẩm tổng người ta ngay cả giầy da cũng không dính giọt nước nào, Phương Thiên cảm thấy lời boss nhà mình nói vẫn có chút đạo lý.
Thực sự trên người Thẩm tổng không hề có hơi người sống.
Cho nên ba chữ hiểu đời sống này cách cả dãy Himalaya với người kia mới đúng, không dính tới nhau chút nào.
Phương Thiên cảm thấy mình nên tìm hiểu thái độ Kỷ Nhiễm một chút, mặc dù bây giờ trong phòng chỉ hai người họ nhưng vì tầm quan trọng của chuyện này, cô ấy vẫn nói nhỏ: “Lão đại, em nghe nói Thẩm tổng đã trả phép rồi, phỏng chừng qua hai ngày nữa sẽ quay lại công ty, chị nói xem có phải anh ấy đang nhằm vào chị không?”
“Nhằm vào chị? Vì sao lại nhằm vào chị?” Kỷ Nhiễm tò mò hỏi.
Phương Thiên sốt ruột, xem ra lão đại không cảm giác được chút nguy cơ nào, cô ấy nói: “Lúc Thẩm tổng thăng chức lên làm tổng giám đốc mọi người đều nói hai người là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Kết quả về sau thì sao, chị vừa nằm viện thì người mà ngay cả chủ nhật đều không nghỉ như Thẩm tổng lại chạy đi nghỉ phép, còn không phải do không có chị nên sự uy hiếp tới anh ấy không còn nữa vì thế anh liền buông lỏng cảnh giác.”
“Bây giờ tin tức chị tỉnh dậy truyền tới công ty, chắc chắn có người mật báo cho Thẩm tổng cho nên anh ấy nghe tin liền vội vàng trả phép quay lại công ty để tiếp tục đè ép trên đầu chị.”
Kỷ Nhiễm: “…”
Chẳng lẽ những người làm việc bây giờ đều có đầu óc suy nghĩ sâu xa vậy sao, cái này là cái gì vậy.
Bây giờ cô còn đang trong ký ức tuổi 17, là khi cô và Thẩm Chấp thích nhau, đều đặt đối phương trong lòng nên hoàn toàn quên mất lúc 27 tuổi, cô coi Thẩm Chấp thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, sắc mặt chưa từng dễ chịu với anh.
Kỷ Nhiễm bật cười.
Cô nhìn Phương Thiên đang nói liên tục kia, đây là người bên cạnh cô. Đừng nói Phương Thiên ngay cả chính cô cũng chưa từng nghĩ đến có ngày mình lại yêu Thẩm Chấp.
Kỷ Nhiễm có chút buồn phiền, chẳng lẽ tất cả những chuyện trước kia chỉ là một giấc mơ của cô thôi sao?
Chẳng lẽ Thẩm Chấp cũng không nhớ, nếu nói cho anh nghe mình thích anh vậy có khi nào Thẩm Chấp nghĩ cô bị bệnh tâm thần không.
Nhưng Kỷ nhiễm suy nghĩ lại, không đúng, Thẩm Chấp có nói qua anh là Nguyên Cảnh. Hôm qua Kỷ Nhiễm đã nghĩ lại một lượt những chuyện trước kia, cho dù lúc ở Dương Châu, lúc cô nói với Thẩm Chấp về cậu bé đó, cô không hề nhắc đến tên Nguyên Cảnh.
Huống chi cô nhớ khi đứng ở cửa cung thiếu nhi Thẩm Chấp nói với cô, thật ra anh có một bí mật.
Cho nên bí mật kia, là chuyện anh chính là Nguyên Cảnh sao?
Anh là Tiểu Cảnh.
Tiểu Cảnh của cô, cậu bé đầu tiên cô thích.
Đương nhiên lúc Kỷ Nhiễm quen biết Nguyên Cảnh tuổi vẫn quá nhỏ, thích khi đó không phải sự mập mờ giữa tuổi thiếu niên với nhau mà chỉ đơn thuần kiểu thích bạn bè chơi với nhau.
Đó cũng là người bạn đầu tiên trong cảm nhận của Kỷ Nhiễm.
Lúc trước những người bạn xuất hiện bên người cô đều là con bạn bè ba mẹ cô, cái gọi là những đứa trẻ xuất thân trong gia đình trong sạch có hoàn cảnh tương đối với nhau cùng chơi với nhau.
Còn Nguyên Cảnh là người bạn đầu tiên kết giao.
Duyên phận có phải quá kỳ diệu không, mối tình đầu của cô, người đầu tiên cô thích, lại là cậu bé mà cô quen biết khi còn nhỏ.
Khó trách khi đó cô vừa nhìn thấy Tiểu Cảnh đã thích rồi.
Nếu trên thế giời này thật sự có thần Cupid vậy mũi tên tình yêu đã sớm bắn trúng họ từ lâu rồi.
Cỡ không có Phương Thiên ở đây, Kỷ Nhiễm thực sự muốn chui vào chăn để cười trộm.
Phương Thiên rời khỏi, hai y tá đứng bên ngoài không có chuyện gì làm nên đang nói chuyện với nhau vừa lúc thấy cô ấy rời khỏi. Một y tá tóc ngắn nói nhỏ: “Sao hai ngày nay không thấy anh Thẩm nhỉ?”
“Chị nhìn trúng người ta à?” Đồng nghiệp mập mạp bên cạnh hếch vai cô ấy một cái.
“Nào có, em đừng nói bậy, chị chỉ nghĩ lúc cô Kỷ hôn mê mỗi ngày anh ấy đều tới, thế mà bây giờ cô Kỷ tỉnh dậy anh ấy không tới thăm cô ấy lần nào.” Cô gái tóc ngắn một tay nâng má, nói có chút không biết thế nào.
Đồng nghiệp gật đầu, nói khẽ: “Nhưng quả thật anh Thẩm này rất thâm tình, hôm đó em đi vào thay bình nước biển cho cô Kỷ thấy anh ấy đang đọc sách cho cô Kỷ nghe. Giọng hay cực, không nhanh không chậm.”
Lời này vừa nói ra mấy cô gái trong quầy y tá đều bắt đầu thảo luận.
“Đúng đó, tớ cũng gặp qua. Lúc tớ đi vào thấy anh Thẩm còn đang massage chân cho cô Kỷ nữa, anh ấy còn đặc biệt hỏi tớ xem cách massage của anh ấy có đúng không.”
“Chị chưa gặp nhưng mỗi lần ánh mắt anh ấy nhìn cô Kỷ đều rất dịu dàng. Lúc đó chị còn đồng tình với anh ấy, dù sao ngộ nhỡ như cả đời này cô Kỷ không tỉnh lại vậy mọi người nói xem anh ấy phải làm sao bây giờ…”
“Người đàn ông vừa đẹp trai vừa nặng tình như vậy, thật hâm mộ.”
“Thôi đi, cậu không nhìn xem cô Kỷ là ai, bề ngoài xinh đẹp trong nhà còn có tiền, cậu nghĩ xem cái phòng bệnh VIP bệnh viện chúng ta đó một tháng mất mấy chục vạn. Còn cả đoàn đội chữa bệnh chuyên gia nước Mỹ mà nhà cô ấy mời tới chữa cho cô ấy nữa, các cậu có biết tốn bao nhiêu tiền để mời không?”
Nói tới đây, mọi người đều vô cùng hứng thú.
Lúc người kia nói ra con số tất cả cùng hít vào một hơi.
Quá nhiều tiền.
Nhưng mọi người lại cảm thấy chuyện đột nhiên anh Thẩm không tới bệnh viện nữa cực kỳ không bình thường.
“Các cậu nói xem, có phải gia cảnh anh Thẩm không tốt nên cha mẹ cô Kỷ ghét bỏ, sau đó lại gậy đánh uyên ương. Bất đắc dĩ anh ấy phải kết hôn với người khác rồi cô Kỷ đột nhiên gặp chuyện không may nên anh ấy tới bệnh viện để chăm sóc?”
Cô y tá tóc ngắn nghe vậy không hài lòng, cô ấy nói: “Không thể nào, không thể nào. Anh Thẩm không đeo nhẫn cưới, còn nữa, cậu nghĩ xem nếu anh ấy đã kết hôn rồi mà còn tới đây chăm sóc cô Kỷ vậy chính là một tên tra nam rồi. Tớ cảm thấy anh Thẩm không phải người như vậy.”
Mấy y tá còn trẻ tuổi nên rất để ý đến những câu chuyện tình yêu ly kỳ như thế.
Bởi vậy lúc này các cô ấy mở rộng trí tưởng tượng, thảo luận sôi nổi ngất trời.
Kỷ Nhiễm đang ngồi trong phòng bệnh hoàn toàn không biết được mình đã thành nữ chính.
Sau khi Kỷ Nhiễm tỉnh lại, lãnh đạo công ty cũng tới đây một chuyến hỏi thăm cô, rồi còn dặn dò cô yên tâm nghỉ ngơi, chờ khi nào cơ thể cô tốt hơn hãy đến công ty cũng được.
Giới đầu tư là nơi ác nghiệt, ở đây chỉ tin tưởng vào khả năng kiếm tiền không chút tình người nào.
Bát quá Kỷ Nhiễm vẫn cảm ơn.
Người lớn hai nhà đều chạy tới đây, vốn ý Bùi Uyển là chờ Kỷ Nhiễm phục hồi lại rồi sẽ đưa cô về Dương Châu một chuyến.
Nhưng mấy ông bà cụ thật sự chờ không nổi nữa.
Lúc ông bà cụ Kỷ đến do Kỷ Khánh Lễ đi qua đón họ, ai ngờ hai ông bà cụ kêu Kỷ Khánh Lễ thuê phòng khách sạn cho bọn họ, họ không muốn tới nhà Kỷ Khánh Lễ ở.
Cho dù Giang Lợi Khởi và Kỷ Khánh Lễ đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi nhưng hai người đối với Giang Lợi Khởi vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.
Kỷ Khánh Lễ biết suy nghĩ của họ, cho dù trong lòng bất đắc dĩ nhưng cũng đồng ý với yêu cầu này.
Mấy ngày nay Kỷ Nhiễm nhận không ít lời hỏi thăm từ bạn bè, cơ thể cô đã dần hồi phục không còn như lúc mới tỉnh lại nữa. Dù sao lúc trước phải nằm trên giường hai tháng nên muốn bình phục liền là chuyện không thể.
Cô nằm bệnh viện dưỡng một tuần, cuối cùng bác sĩ đã đồng ý cho cô về nhà tĩnh dưỡng.
Ai ngờ Kỷ Nhiễm mới ở nhà hai ngày đã chịu không nổi.
Cô ngơ ngác nhìn danh thiếp trước mặt, còn cả bó hoa tươi đã không còn tươi mới nữa, đây là Thẩm Chấp kêu người đưa tới. Có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty không tới thăm cô nhưng đều đưa rất nhiều trái cây và hoa tươi lại đây.
Thẩm Chấp không tới nhưng anh lại kêu người tặng bó hoa hồng thơm mát.
Còn có tấm thiệp, Kỷ Nhiễm phát hiện ra tấm thiệp này do tự tay anh viết.
“Kỷ Nhiễm, hy vọng cô sớm ngày hồi phục, nhanh chóng quay lại công ty.”
Mặc dù lời nói có chút lạnh nhạt nhưng anh cũng đang hi vọng cô nhanh chóng về công ty nhỉ, hôm đó Kỷ Nhiễm đã cầm xem tấm thiệp này thật lâu. Lúc xuất viện, cô vẫn ôm bó hoa tươi đang bắt đầu tàn lụi này về.
Tính, đây là lần đầu tiên Thẩm Chấp tặng hoa cho cô đó.
Phương Thiên được xem như mật thám của cô, mấy ngày nay đều truyền tin tức ở công ty tới cho cô, hơn nữa còn giúp cô chụp mấy bức ảnh của Thẩm Chấp.
[Quả nhiên Thẩm tổng vừa về đến họ đã không ngồi yên, mấy ngày nay đoàn đội của họ đều người ngã ngựa đổ.]
Phương Thiên còn gửi ba cái biểu cảm che miệng cười trộm.
Hiển nhiên đang vui sướng khi người gặp họa.
Kỷ Nhiễm lấy điện thoại ra tham lam nhìn người đàn ông trong ảnh, bây giờ sắp tới mùa hè nên màu áo sơ mi anh mặc không nặng nề như mùa đông nữa, cái áo sơ mi màu lam nhạt có sọc nhỏ kết hợp với khuôn mặt như ngọc kia cho dù Phương Thiên chụp góc chết camera nhưng anh vẫn chói mắt như cũ.
Kỷ Nhiễm không nỡ rời ánh mắt rồi bỗng nhiên cô hung hăng đập bàn một cái, ngày mai, ngày mai cô nhất định sẽ về công ty.
Kỷ Nhiễm nói quyết định này cho Bùi Uyển nghe nhưng bà lại không đồng ý.
Bùi Uyển nhìn cô: “Bác sĩ nói con nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Mẹ, không phải mẹ hay nói thành tích công tác của con không ổn à, con đã nằm viện hai tháng rồi nếu bây giờ không về công ty nữa thì vị trí cũng bị người ta cướp đi mất.”
Kỷ Nhiễm tung sát chiêu, cô vẫn luôn biết phải đối phó với Bùi Uyển như thế nào.
Ai ngờ Bùi Uyển không lập tức gật đầu đồng ý như trước kia.
Ngược lại bà ưu nhã để cốc cà phê trên tay xuống rồi nhìn Kỷ Nhiễm, từ sau khi Kỷ Nhiễm tỉnh lại sự mệt mỏi trên người Bùi Uyển đã hóa thành hư không.
Cả người lại thanh lịch chói mắt lần nữa.
Bà nhìn Kỷ Nhiễm, nói: “Nhiễm Nhiễm, thật ra hai tháng nay mẹ vẫn luôn nghĩ, mẹ luôn yêu cầu quá nghiêm khắc với con, lúc con gặp chuyện không may thì tất cả những thành tựu công việc kia thật sự quan trọng sao?”
Kỷ Nhiễm ngẩn ra.
Cô không ngờ Bùi Uyển lại nói những lời này với cô, đối với cô mà nói, Bùi Uyển vẫn luôn kiểu cho dù ngày mai có tận thế thì bà cũng bắt Kỷ Nhiễm phải làm cho tốt chuyện hôm nay.
Bà vẫn luôn không để ý tới cảm thụ của cô, nhưng Bùi Uyển bây giờ lại nói với cô rằng nếu cô thật sự xảy ra chuyện vậy tất cả đều không có ý nghĩa.
Cô ngồi trên sofa kinh ngạc.
Sau đó Kỷ Nhiễm nhẹ giọng hỏi: “Vậy con có thể tự mình lựa chọn cuộc sống của mình, rồi chuyện yêu đương cũng vậy sao?”
Bùi Uyển hơi kinh ngạc, bà kỳ quái hỏi: “Yêu đương?”
Kỷ Nhiễm căng thẳng nhìn Bùi Uyển.
“Con đã 27 rồi nên đương nhiên có thể yêu đương, mẹ nói không cho phép con yêu đương khi nào?” Bùi Uyển bất đắc dĩ.
Bà biết bản thân mình quá nghiêm khắc nhưng bà không biến thái đến mức không cho Kỷ Nhiễm nói chuyện yêu đương.
Kỷ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô chỉ đang làm nền cho chuyện của cô với Thẩm Chấp thôi.
May mà dưới sự kiên trì của cô Bùi Uyển đã không tiếp tục phản đối chuyện cô đi làm nữa, chỉ kêu cô chú ý chăm sóc mình.
Trong thời gian Kỷ Nhiễm hôn mê hai tháng này mái tóc của Kỷ Nhiễm đã có chút không ăn khớp với thời đại rồi.
Huawei vẫn bị nước Mỹ chống lại như cũ nhưng nó lại mới ra hệ thống mới tên ‘hệ điều hành’, thủ tướng nước Anh đã biến thành một người khác, thủ tướng trước đó bởi vì chuyện thất thoát đồng ơ-rô mà đã chủ động xin từ chức.
Còn cả bộ phim Hàn duy nhất cô xem, hai minh tinh từ người yêu màn ảnh biến thành vợ chồng thực sự lại ly hôn rồi.
Quả nhiên, thế giới này biến đổi trong nháy mắt.
Cô hôn mê hai tháng, lúc cô hôn mê tiết trời vẫn là mùa xuân vậy mà bây giờ đã bắt đầu sự nóng bức của mùa hè rồi.
Đêm trước Kỷ Nhiễm còn đặc biệt lấy quần áo trong tủ mình ra, ngày mai là lần đầu tiên cô và Thẩm Chấp gặp nhau.
Cô không biết Thẩm Chấp có nhớ những chuyện đã xảy ra như giấc mộng kia hay không, nhưng theo ý cô có lẽ anh không nhớ, bằng không sao Thẩm Chấp có thể bỏ được mà không tới bệnh viện thăm cô chứ.
Cho nên ngày mai cô nhất định phải rực rỡ.
Muốn cho lần đầu tiên Thẩm Chấp nhìn thấy cô sẽ yêu cô lần nữa.
Mặc dù từ trước tới nay cô chưa từng theo đuổi ai nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, đàn ông là động vật thị giác với lại trước khi chưa làm sáng tỏ cô không thể nào tỏ tình được.
Ngộ nhỡ chữa lợn lành thành lợn què thì sao.
Kỷ Nhiễm nhìn hai bộ quần áo trước mặt, một bộ áo sơ mi và chân váy bút chì đen, kiểu trang phục công sở tuyệt đối không lỗi thời. Chân cô thon dài, mặc loại váy bút chì này vào sẽ để lộ ra hết ưu điểm của cô.
Đương nhiên khuyết điểm chính là quá bảo thủ, không gây chú ý.
Còn bộ khác chính là đầm ngắn màu đen lệch vai, mặc vào liền trước lồi sau lõm còn có thể lộ ra xương quai xanh tinh tế nữa.
May mà công ty họ không yêu cầu nhân viên mặc cái gì, huống hồ cấp bậc nhân viên như cô đây sẽ không ai bắt bẻ đồ cô mặc.
Được rồi, bộ này đi, mặc dù có chút gợi cảm.
Nhưng không bỏ vốn lớn làm sao cá có thể mắc câu.
Kỷ Nhiễm còn chọn đôi giày cao gót cao 9cm chỉ vì muốn phát huy hết trình độ đôi chân dài của cô, chân có chặt đứt cũng không sao, hạnh phúc cả đời cô mới quan trọng.
Một mình Kỷ Nhiễm xoắn xuýt hồi lâu, đột nhiên rất nhớ Văn Thiển Hạ.
Nếu có quân sư quạt mo kia ở đây bản thân cô cũng có người có thể thương lượng rồi.
Thành phố B lớn như vậy, cho dù cô biết Văn Thiển Hạ là người thành phố B nhưng nói không chừng chỗ ở công việc hiện nay của cô ấy không phải ở thành phố B.
Kỷ Nhiễm ngồi dựa lưng vào ghế thở dài.
Sáng ngày hôm sau, mới sáng sớm Kỷ Nhiễm đã tỉnh lại. Để tỏ vẻ chính mình coi trọng và làm cho chính mình trong trạng thái tốt nhất nên tối hôm qua cô đã đắp mặt nạ ngủ cả đêm.
Khi thức dậy khuôn mặt không còn vàng như nến như lúc bị bệnh nữa, làn da bóng loáng no đủ có cảm giác như thạch hoa quả.
Rồi Kỷ Nhiễm lại trang điểm cho mình, ngay cả chọn son môi cô cũng chọn màu đỏ mọng trảm năm sắc.
Buổi sáng 8h55, Kỷ Nhiễm từ trên xe bước xuống.
Thật ra cô tới bãi đỗ xe công ty từ lúc 8h30 rồi, nhưng mà cô biết Thẩm Chấp luôn luôn sát giờ mới tới công ty. Đột nhiên cô phát hiện ra anh bây giờ và anh 17 tuổi có chỗ giống nhau, vĩnh viễn luôn sát giờ mới đến.
Lúc đến trường anh thích gần sát giờ mới vô lớp học, đi làm cũng sát giờ anh mới vào công ty.
Cô đi tới đại sảnh dưới lầu công ty, trong đại sảnh sáng ngời lại to lớn đầy nhân viên chuẩn bị đi làm. Chứng khoán Cao Thông nằm trong khu nhà CBD tốt nhất khu vực.
Đây là trái tim của thành phố B, tòa nhà này lại là hòn ngọc quý chói mắt nhất của trái tim.
Cô vừa xuất hiện liền có không ít người đang sốt ruột đi làm vẫn không nhịn được quay đầu nhìn qua.
Vừa lúc có nhân viên chứng khoán Cao Thông đi qua nhìn thấy cô, đều kinh ngạc gật đầu chào: “Chào Kỷ tổng.”
Kỷ Nhiễm gật đầu.
Cô quét thể nhân viên, trong đại sảnh có thang máy riêng cho quản lý cấp cao, đây là phúc lợi công ty đặc biệt dành cho bọn họ. Tối thiểu buổi sáng không cần chờ thang máy.
Vốn Kỷ Nhiễm cho rằng mình sẽ gặp Thẩm Chấp không ngờ lại không gặp.
Cô hơi thất vọng nhìn xuống dưới, đợi tới công ty vừa mới vào cửa, hai bàn lễ tân đang nói chuyện đều giật mình đứng lên, đồng loạt chào hỏi cô: “Chào Kỷ tổng.”
“Kỷ tổng, cơ thể chị đã hồi phục rồi hả?” Lễ tân bàn bên trái cẩn thận hỏi.
Kỷ Nhiễm gật đầu, vừa lễ phép lại vừa thận thiện mỉm cười: “Cơ thể tôi hồi phục rồi, cảm ơn đã quan tâm.”
Chờ khi cô đi qua, lễ tân đang ngồi hai bàn không nhịn được bắt đầu bàn tán.
“Ông trời ơi, quả nhiên lời đồn là thật, hôm qua em mới nghe tin Kỷ tổng hết bệnh đang tính quay lại ai ngờ hôm nay đã nhìn thấy người thật rồi.”
“Sao chị ấy vẫn đẹp thế chứ, mới sáng sớm tinh mơ đã muốn mù mắt rồi, không phải chị ấy bệnh nặng mới khỏi à.”
“Đúng đó, đúng đó, vừa nãy em cũng muốn nói, chân chị ấy vừa dài vừa thẳng.”
Nhân viên quầy lễ tân nhanh chóng gửi tin nhắn trên nhóm nhưng phần lớn mọi người đã biết rồi. Bởi vì lúc này Kỷ Nhiễm đã đi qua khu vực nhân viên mở cửa văn phòng chỗ mình.
Còn vài phút nữa là đến giờ làm nên hầu như mọi người đã tới đủ.
Mọi người ào ào đi lên chào hỏi với Kỷ Nhiễm, tuy Kỷ Nhiễm gật đầu đáp lại nhưng vẫn trộm nhìn qua văn phòng Thẩm Chấp.
Anh không ở đó.
Ngay lúc cô đang mất mát tính bước đi thì đột nhiên phía sau vang lên âm thanh chào hỏi vang dội: “Thẩm tổng, buổi sáng tốt lành.”
Kỷ Nhiễm chưa xoay người nhìn lại nhưng trái tim đã bắt đầu đập bùm bùm. Làm sao bây giờ, câu đầu tiên cô nên nói gì đây, nếu chỉ chào hỏi vậy có phải quá mức qua loa không.
Cô phải…
Cô mới nghĩ tới đây người đàn ông phía sau đã đi tới bên cạnh cô, Kỷ Nhiễm nhìn xuống đất, đầu tiên là nhìn thấy giày da anh đang đi.
Sáng bóng, không dính hạt bụi nào.
Kỷ Nhiễm từng châm chọc chuyện này với Phương Thiên, kêu Thẩm Chấp này quá mức chú ý tới hình tượng hầu như không chút sơ xót nào, nhìn giầy anh đi xem, cho dù trời mưa cũng không dính chút nước bùn nào.
Cô còn từng châm chọc rằng khẳng định anh đã chùi ở trong xe.
Chờ tới khi cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông này thấy Thẩm Chấp mặc vest đen toàn thân, vai thẳng, áo sơ mi trắng thẳng tắp, cả người kĩ càng tới mức làm người ta nhìn không ra chút sai lệch nào.
Tóc anh dài hơn sơ với lúc 17 tuổi, chải hết về phía sau, trưởng thành chững chạc.
Còn khuôn mặt kia không còn bộ dáng hăng hái tràn đầy thanh xuân thiếu niên 17 tuổi nữa mà đã thêm sự trưởng thành, đặc biệt đôi mắt sâu thẳm kia nhìn giống như vực sâu vậy.
Anh nhìn Kỷ Nhiễm, trong mắt bình thản còn có chút thờ ơ.
Ánh mắt như khi nhìn những đồng nghiệp bình thường, từ trong mắt anh Kỷ Nhiễm đã không còn nhìn thấy sự dịu dàng lưu luyến trước kia nữa.
“Cô về rồi à?” Thẩm Chấp gật đầu.
Bây giờ Kỷ Nhiễm mới nhớ lại phương án mà tối qua mình đã chuẩn bị xong, nếu xuất hiện tình huống tệ nhất Thẩm Chấp không nhớ tới cô vậy phải làm sao bây giờ.
Dù sao trong cuộc sống luôn có đủ loại tình huống xuất hiện.
Cô không thể không nghĩ biện pháp khi tình huống xấu nhất xuất hiện được.
Nhưng không sao, cho dù anh không nhớ rõ chuyện trước kia thì cô vẫn thích anh.
Huống hồ nếu anh thực sự là Nguyên Cảnh như anh nói vậy khẳng định anh còn nhớ chuyện khi bé giữa họ, Kỷ Nhiễm cảm thấy cô có thể mượn chuyện trước đây gần quan được ban lộc.
Còn Thẩm Chấp đối xử lạnh lùng với cô vậy Kỷ Nhiễm chỉ có thể nói tại trước kia lúc nào cô cũng cố ý bới móc Thẩm Chấp.
Quả nhiên trái đất hình tròn, trước kia cô bới móc Thẩm Chấp ra sao bây giờ anh liền đối xử với cô như vậy.
Kỷ Nhiễm đã dọn dẹp xong tâm trạng của mình, cô khẽ vén tóc dài của mình lên, nghe nói đàn ông đều không chống cự được với hành động vén tóc của phụ nữ.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài hơi quăn đang rũ trên vai, sáng nay Kỷ Nhiễm còn hết lòng mà uốn tóc cho mình nữa.
Cô hơi lộ ra ánh mắt quyến rũ nhìn Thẩm Chấp.
Kỷ Nhiễm tự tin với vóc dáng mình, hôm nay quần áo cô mặc đã được lựa chọn cẩn thận, ngay lúc cô đang chuẩn bị gia tăng sức ngựa nhìn về phía Thẩm Chấp thì đột nhiên Thẩm Chấp nhìn cô, kêu: “Kỷ Nhiễm.”
Kỷ Nhiễm gật đầu, chuyện gì, anh nói đi.
Có phải cảm thấy hôm nay cô rất đẹp hay không, có rất nhiều lời muốn nói với cô phải không.
Ánh mắt Thẩm Chấp phức tạp nhìn cô: “Tôi đề nghị cô nên mặc nhiều một chút, dù sao bệnh nặng mới khỏi.”
“…??” Kỷ Nhiễm bất động, một giây này cô cảm thấy đôi giầy cao gót 9cm của mình đúng là vũ khí sắc bén để tự sát.
Kỷ Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười: “À…, cảm ơn anh quan tâm.”
Cô không nhịn được nắm chặt túi sách, trong lòng điên cuồng gào thét.
Mắt anh mù à? Không thấy mỹ mạo của cô sao! Vai cô! Còn có đôi chân dài lộ ra dưới váy ngắn nữa!
Kỷ Nhiễm hít sâu, không sao, dù sao anh cũng là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như núi cao tuyết trắng mà, nếu anh thuộc loại người dễ dàng mê muội mỹ mạo thì đã không một mình tới bây giờ.
Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là như vậy.
Huống hồ anh còn biết cô bệnh nặng mới khỏi, còn biết quan tâm cô nữa, chỉ cần cô cố gắng thôi…
Thẩm Chấp nhìn cô tiếp tục nói: “Đợi lát nữa chúng ta mở họp.”
“Tôi sẽ nhanh chóng chuyển giao công việc nhóm cô lại cho cô.”
Kỷ Nhiễm: “…”
Cho nên anh quan tâm cô chỉ vì sợ cô lại phát bệnh làm tăng lượng công việc của anh?
Đột nhiên Kỷ Nhiễm cảm thấy tủi thân quá, cô rất nhớ Thẩm Chấp của cô.
Không thích tên đàn ông chó trước mắt này.
Editor: Bởi vì Kỷ Nhiễm trở về năm 27 tuổi, lúc mà cô và Thẩm Chấp đang là đối thủ, thêm nữa Thẩm Chấp lại giả vờ như không thích cô nên Mai sẽ để xưng hô là ‘tôi-cô’ còn Kỷ Nhiễm vẫn giữ nguyên là ’em-anh’. Thêm nữa giai đoạn sau đó có lúc hai người rõ lòng nhưng không nói, Mai sẽ để là ‘tôi-em’, rồi lúc hai người chính thức lại với nhau ở tuổi 27 Mai sẽ để ‘anh-em’ luôn. Nên mọi người đừng thắc mắc phần xưng hô lộn xộn nhé.Đột nhiên Mai cảm thấy bà Kỷ Nhiễm này như tâm thần phân liệt, đúng kiểu thiếu nữ 17 trong thân xác 27. Cũng như sự bình tĩnh của bả lúc 27 xuyên về 17, sau đó dần dần vì thích Thẩm Chấp nên Kỷ Nhiễm mới thực sự thành cô gái 17 tuổi. Vừa quen với cuộc sống 17 thì lại quay về 27 nên bả vẫn chưa ổn định lại được, tâm hồn bả vẫn 17 thôi, nên các bạn đừng thắc mắc sao tính cách bả lại khác so với đầu truyện khi nói về Kỷ Nhiễm trưởng thành nha. Edit cười điên với bả.