Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 122

Translator: Nguyetmai

Khu vực Thương Hư, điện Phủ Quân ở trung tâm.

Thương Hư Phủ Quân ngồi trên cung điện hờ hững nhìn người đàn ông đang quỳ rạp trước mặt mình, thản nhiên nói: "Ngươi đã biết nên làm thế nào chưa?"

Người đàn ông bên dưới run lẩy bẩy. Mấy canh giờ trước, gã vẫn là một linh hồn mới sinh trôi dạt trên mảnh đất Thương Hư, không có bất cứ ý thức nào cả. Nhưng chàng trai tóc trắng được gọi là Phủ Quân này lại đánh thức ký ức kiếp trước của gã, khiến gã ý thức được rằng mình đã xuống địa ngục rồi. Thủ đoạn thần bí khó lường này khiến gã vô cùng sợ hãi.

Lúc này, gã hoàn toàn không dám có bất cứ ý nghĩ phản kháng nào cả, chỉ sợ mình sẽ bị ném xuống mười tám tầng địa ngục, chịu hết đau khổ.

Nghe thấy Thương Hư hỏi, người đàn ông vội nằm rạp xuống: "Phủ Quân đại nhân đã ban cho ta mạng sống mới, tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết sức làm việc cho Phủ Quân!"

"Đi đi! Ta cho ngươi cơ hội trở về. Làm tốt chuyện này, ta nhất định sẽ trọng thưởng!" Nhìn người đàn ông quỳ lạy trên mặt đất, ánh mắt Thương Hư chợt lóe lên vẻ kiên quyết.



Màn đêm buông xuống, phố mới lên đèn.

Tiếng còi xe cảnh sát ồn ào vang lên từ nơi xa, từng tiếng bước chân rối ren cùng với tiếng chó nghiệp vụ sủa đang từ xa tiến lại gần.

Hạt mưa tí tách không ngừng rơi trên người Tần Vũ. Anh ta nghiêng người tựa lưng vào góc tường của bệnh viện bỏ hoang mà thở hổn hển, vẻ mặt tràn đầy khó tin.

Mồ hôi dày đặc trên trán hòa quyện với máu chảy xuống dưới, khuôn mặt anh ta tái nhợt, đôi môi run rẩy.

Mọi chuyện đã xảy ra trong vòng nửa ngày qua khiến Tần Vũ cảm thấy dường như mình vừa trải qua một cơn ác mộng vậy. Nhưng mọi thứ đều quá chân thật, chân thật đến mức khiến anh ta hãi hùng.

Anh ta phản xạ quay đầu nhìn về một hướng khác trong bệnh viện bỏ hoang, nơi tầm mắt không nhìn thấy bị bóng tối mịt mờ bao phủ khiến Tần Vũ căng thẳng.

Một lát sau, Tần Vũ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, tựa lưng vào tường rồi trượt xuống mặt đất, đầu óc bắt đầu hoảng hốt, ký ức trở về nửa ngày trước.



Nửa ngày trước, Tần Vũ kết thúc công việc của một ngày, sau đó trở về căn hộ ở khu chung cư mà mình cùng thuê chung với một người bạn đã tốt nghiệp tên là Ngô Hạo như thường lệ để chuẩn bị ăn tối.

Nhưng sau khi gõ cửa, người mở cửa lại không phải là anh bạn Ngô Hạo, mà là một người đàn ông vóc dáng cao tầm ba mươi tuổi, đen gầy, để râu dê.

Hai người nhìn nhau mấy giây, người đàn ông đen gầy kia cười nói trước: "Về rồi à? Mau vào đi."

Trở về nhà của mình, nhưng lại là người lạ mở cửa.

Thế mà còn nói câu nghe rất kỳ lạ là "Về rồi à". Tuy rằng Tần Vũ rất khó hiểu, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều lắm.

Lúc đó trong mắt Tần Vũ, có lẽ người này là khách của cậu bạn Ngô Hạo.

Nhưng sau khi vào nhà, Tần Vũ lập tức cảm thấy có gì đó là lạ.

Trong nhà yên ắng, tivi tắt, bàn ăn trống trơn, nhà bếp cũng rất tĩnh lặng, rèm cửa trong nhà đều bị kéo vào, yên tĩnh đến mức khác thường.

Hoàn toàn không giống cảnh tượng trong một căn nhà có khách đến chơi.

Phải biết rằng bình thường mỗi khi Tần Vũ về nhà vào buổi tối thì bạn cùng phòng Ngô Hạo luôn chuẩn bị một bàn thức ăn chờ anh ta về nhà. Nhưng bây giờ mọi thứ lại có vẻ sai sai.

Nghĩ đến đây, Tần Vũ không khỏi bất an, phản xạ kêu một tiếng "A Hạo", sau đó cất bước đi đến phòng ngủ của Ngô Hạo.

Lúc này, giọng nói của người đàn ông râu dê vang lên sau lưng Tần Vũ.

Gã ta gọi Tần Vũ đang định trở về phòng ngủ lại, sau đó mở cửa phòng sách ra, chỉ vào trong đó nói: "Tới đây, Ngô Hạo ở trong này này."

Tần Vũ phản xạ quay người nhìn vào phòng sách, nhưng khi thấy cảnh tượng bên trong thì con ngươi của anh ta co rụt lại.

Chỉ thấy Ngô Hạo đang bị trói chặt trên chiếc ghế máy tính, miệng bị dán băng dính, thân thể run nhè nhẹ, nhìn Tần Vũ với ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Tần Vũ lập tức hiểu được mình đã gặp phải kẻ đột nhập vào nhà cướp bóc rồi.

Khi còn ở trong trường, Tần Vũ đã từng tham gia vào một số cuộc nghiên cứu tội phạm học. Anh ta biết rõ khi gặp phải tình huống này, mình nhất định không thể sợ hãi, nếu không lỡ tên tội phạm này có ý định giết người diệt khẩu mà anh ta lại chịu thua thì mạng sống của hai người đều sẽ không thể bảo đảm.

Nghĩ đến đây, anh ta siết chặt nắm đấm, đang định tiến lên đấm một phát vào huyệt thái dương của gã đen gầy này, muốn hạ gục gã ta một cách nhanh chóng.

Nhưng khi Tần Vũ vừa tiến lên một bước thì thân thể anh ta chợt cứng đơ ngay tại chỗ.

Đối mặt với họng súng đen ngòm, trái tim Tần Vũ như ngừng đập. Anh ta không thể ngờ được rằng tên tội phạm trước mắt này lại mang súng bên mình.

Lúc này, gã râu dê đi đến bên cạnh Ngô Hạo, thò tay kéo băng dính trên miệng Ngô Hạo ra rồi lấy một con dao găm ba cạnh ra từ bên hông.

"Tiểu Hạo à, con dao của bác cả mà đâm trúng người cháu thì máu sẽ chảy sạch trong vòng nửa giờ đấy, có muốn cứu cũng không được đâu."

Nghe vậy, sắc mặt Ngô Hạo trắng bệch. Cậu ta lập tức nói với Tần Vũ: "Anh Vũ, làm theo bác cả của em đi. Ông ấy không phải là người xấu đâu, ông ấy sẽ không giết tụi mình."

Nhìn ánh mắt vừa hoảng sợ lại vừa mong chờ của Ngô Hạo, Tần Vũ lại liếc nhìn khẩu súng lục mà gã râu dê vẫn đang giơ lên.

Lúc này Tần Vũ cũng đã hiểu được, thật ra quyền quyết định đã không còn nằm trong tay mình nữa.

Ngô Hạo lại nói: "Bác cả, rốt cuộc bác muốn bao nhiêu tiền? Cháu đều cho bác hết, tụi cháu hứa sẽ không gọi cảnh sát đâu."

Gã râu dê nghe vậy, chỉ mỉm cười không phủ nhận, cũng không đáp lại câu hỏi của cậu ta mà cầm một sợi dây thừng đi đến bên cạnh Tần Vũ.

Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Tần Vũ, gã ta vừa trói lại vừa nói: "Đừng lộn xộn, chờ tao lấy được tiền rồi sẽ thả chúng mày ra."

Nghe vậy, Tần Vũ cũng đã hiểu đại khái về tình huống hiện giờ.

Gã râu dê này hẳn là bác cả của Ngô Hạo, hơn nữa động cơ đột nhập vào nhà cướp bóc lần này của gã ta là vì tiền.

Nhưng anh ta không hiểu tại sao gã râu dê này lại đặt mục tiêu vào người thân của gã ta là Ngô Hạo.

Nhưng chính vì thế nên Tần Vũ lại tin gã râu dê sẽ không giết chết họ.

Sau khi bị trói chặt xong, Tần Vũ lập tức bị kéo về phòng ngủ, bỏ lên giường.

Để phòng ngừa việc Tần Vũ trốn thoát, gã râu dê thậm chí còn trói tay chân của anh ta vào mép giường.

Không lâu sau, gã râu dê lại vào phòng anh ta. Lần này gã mang theo mấy cuộn băng dính rồi lại quấn quanh người Tần Vũ mấy vòng kín mít.

Sau khi làm xong, có vẻ như gã râu dê còn chưa yên lòng nên gã ta lại dán băng dính lên mắt Tần Vũ, cầm túi nilon tới quấn băng dính lên hai tai của anh ta, muốn bịt cả thính giác của Tần Vũ luôn.

"Thật đáng tiếc, còn trẻ tuổi thế mà…"

Trước khi thính giác của Tần Vũ bị bịt kín, tiếng thở dài của gã râu dê khiến trái tim Tần Vũ co rút lại.

Cảm giác lạnh buốt từ tận đáy lòng lan tràn ra khắp cơ thể.

Tần Vũ phản xạ muốn né tránh, nhưng vì bị trói quá chặt nên anh ta hoàn toàn không thể cử động dù chỉ một chút.

Sau khi cửa phòng bị đóng kín, xung quanh tĩnh lặng khiến Tần Vũ sinh lòng sợ hãi, máu không thể lưu thông, chỉ chốc lát sau, tay chân của anh ta đã bắt đầu tê tái.

Mọi thứ đều chìm vào bóng tối. Không thể nghe, không thể thấy, không thể nói…

Chỉ cần thoáng lắc đầu là phần tai bị túi nilon bao bọc sẽ truyền ra tạp âm như nước nhỏ giọt.

Lúc này, Tần Vũ bắt đầu suy nghĩ miên man. Trong đầu anh ta hiện lên cảnh mình bị dao găm ba cạnh đâm xuyên trái tim, nằm trong vũng máu run rẩy dữ dội.

Đến cuối cùng, máu sẽ đông lại, thi thể cũng sẽ dần bốc mùi.

Tần Vũ bị tra tấn bởi nỗi sợ hãi vô hình này. Nhưng thời gian lại dài đến mức như thể không bao giờ kết thúc…



Không biết đã trôi qua bao lâu, Tần Vũ hoảng hốt bị đánh thức vì bị lôi kéo một cách thô lỗ.

Anh ta loáng thoáng cảm giác được hình như có ai đó đang cởi dây thừng buộc trên đầu giường cho anh ta. Nhưng Tần Vũ lại không tài nào vui nổi, bởi vì thủ đoạn thô lỗ như vậy chắc chắn không phải là hành vi của một nhân viên cứu hộ.

Quả nhiên, đúng như Tần Vũ dự đoán, sau khi cởi dây thừng bị buộc trên đầu giường ra, anh ta lập tức bị lôi ra ngoài một cách thô bạo.

Bởi vì máu không lưu thông nên tay chân của anh ta đã tê cứng, chỉ có thể phản kháng bằng sức mạnh vô cùng nhỏ bé.

Tần Vũ thử cầm đồ đạc chung quanh để mượn lực, bởi vì anh ta đã linh cảm được rằng sắp có chuyện không may sẽ xảy ra.

Nhưng ngay sau đó đầu anh ta đau nhói, chìm vào hôn mê.

Khi Tần Vũ tỉnh lại lần thứ hai thì phát hiện người mình đầy máu nằm trong bệnh viện bỏ hoang này. Còn gã râu dê kia thì đang đứng dưới ngọn đèn leo lét, vẻ mặt kỳ dị khắc họa thứ gì đó trên mặt đất.

Tần Vũ gian nan ngồi dậy, anh ta quay đầu nhìn sang bên cạnh mình.

Quả nhiên, Ngô Hạo cũng ăn mặc rách rưới, toàn thân đẫm máu nằm bên cạnh anh ta.

"Rốt cuộc ông đang muốn làm gì? Không phải là cần tiền sao? Tôi cho ông…"

Tần Vũ còn chưa dứt lời thì đã bị gã râu dê cắt ngang.

Tần Vũ nhìn về phía trước nhờ vào ngọn đèn leo lét, phát hiện gã râu dê đang cầm một cái thùng sơn, thỉnh thoảng lại nhúng tay vào đó một cái.

Hình như gã đang vẽ hoa văn gì đó trên mặt đất.

Khoang mũi tràn đầy mùi tanh nhàn nhạt. Sau đó Tần Vũ chợt nhớ tới vết thương trên người mình và Ngô Hạo, anh ta lập tức biết được trong thùng sơn đó rốt cuộc là thứ gì.

Cho dù có ngốc đến mấy thì Tần Vũ cũng ý thức được rằng gã râu dê này đến đây không phải vì tiền, mà là có mục đích khác.

Nhưng bây giờ thân thể Tần Vũ mỏi nhừ, ngay cả sức để đứng lên cũng không có, cho dù bảo anh ta chạy thì anh ta cũng chẳng chạy được mấy bước.

Lúc này Ngô Hạo cũng dần tỉnh lại. Nhưng trông cậu ta còn suy yếu hơn cả Tần Vũ.

Khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào, vẻ mặt ngơ ngác, trạng thái có vẻ cực kỳ không ổn.

"Đại nhân, tôi đã làm xong rồi. Tiếp theo tôi nên làm thế nào?"

Bỗng nhiên, gã râu dê đứng dậy rồi tự lẩm bẩm một mình.

Không ai đáp lời gã, nhưng vẻ mặt của gã râu dê lại càng quái dị hơn.

Một lát sau, gã râu dê gật đầu thật mạnh rồi dời mắt về phía Tần Vũ và Ngô Hạo.

"Bác cả, rốt cuộc bác muốn làm gì vậy? Bác đòi tiền thì cháu có thể cho bác, thả tụi cháu đi!" Ngô Hạo nói bằng giọng vừa yếu ớt lại vừa nức nở.

"Tiểu Hạo à, cháu cũng biết bác cả thích bài bạc mà, cả đời này chỉ có thể làm một kẻ rác rưởi thôi. Nhưng lần này có một cơ hội đổi đời đặt trước mặt bác, sao bác có thể bỏ qua được chứ?"

Nói đến đây, gã râu dê bỗng khựng lại: "Đúng rồi, thật ra một tháng trước bác cả đã bị đánh chết vì không trả hết món nợ cờ bạc rồi…"

Nghe vậy, trong lòng Tần Vũ và Ngô Hạo đều lạnh buốt, sợ tới mức sởn gai ốc.

Ánh mắt gã râu dê lóe lên tia sáng lạnh lẽo ghê người. Gã dần dần đến gần họ.

Giờ đây trong lòng Tần Vũ tràn ngập tuyệt vọng. Chẳng lẽ mình thật sự phải chết trong tay gã điên này sao?

Sau khi đến gần hai người, gã râu dê kéo cổ tay Ngô Hạo trước, rồi sau đó túm tóc Tần Vũ, lôi hai người đến chỗ mà trước đó gã đã đứng.

Tần Vũ bị kéo đến dưới ngọn đèn, lúc này anh ta hoảng sợ phát hiện ra rằng dưới chân mình lại là một hình vẽ trận pháp quái dị được vẽ bằng máu tươi.

Gã râu dê kéo hai người đến chỗ mắt trận rồi kéo lấy tay trái của Ngô Hạo, sau đó rút con dao găm ba cạnh giắt bên hông ra, cứa một phát thật mạnh.

Máu phun ra rồi nhỏ giọt liên tục.

Thấy vậy, Ngô Hạo và Tần Vũ đều tràn ngập tuyệt vọng.

Tần Vũ xụi lơ ở bên cạnh, cứ thế trơ mắt nhìn sinh mệnh của Ngô Hạo đang không ngừng xói mòn.

Anh ta thử vùng vẫy để phản kháng, nhưng lại bị một cước đạp ngã xuống đất, không tài nào bò dậy nổi.

Máu chảy liên tục khiến Ngô Hạo lâm vào hôn mê. Sau khi gã râu dê bỏ tay cậu ta xuống, Ngô Hạo đã nằm yên trên mặt đất, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

"Tới lượt mày!"

Ánh mắt gã râu dê đỏ ngầu như kẻ khát máu. Gã giơ tay kéo Tần Vũ lên, cũng cắt cổ tay anh ta giống hệt như Ngô Hạo.

"Ông… Làm thế vì mục đích gì?" Tần Vũ yếu ớt hỏi.

Cái chết đang đến gần anh ta hơn bao giờ hết. Nhưng anh ta không muốn chết mà vẫn hồ đồ.

"Nếu mày đang hỏi cho mày thì tao chỉ có thể nói mày quá xui xẻo mà thôi. Thật ra tao chỉ cần mạng của Tiểu Hạo là đủ rồi, bởi vì linh hồn của nó là đặc biệt. Còn mày á? Chỉ là một thằng xúi quẩy thôi, nhưng cũng có thể cống hiến chút giá trị…"

Giọng điệu của gã râu dê rất phấn khởi, như thể đang mong chờ điều gì đó.

Giờ khắc này, ý thức của Tần Vũ đang dần mơ hồ.

Trong lúc thấp thoáng, anh ta thấy trận pháp được vẽ bằng máu đang tản ra từng quầng sáng đỏ tươi, một đám ảo ảnh ác quỷ dữ tợn hiện lên từ trong trận pháp…
Bình Luận (0)
Comment