Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 131

Translator: Nguyetmai

Hải vực Vọng Hư, đảo ngục tù.

Một con thuyền ma tư nhân từ xa đi đến, sau khi tới gần bờ biển, một bóng người nhảy xuống từ trên thuyền rồi xoay người thu hồi thuyền ma lại.

"Chắc là nơi này rồi." Lưu Sách liếc nhìn bản độ, xác nhận tọa độ rồi lẩm bẩm.

Hòn đảo này khác hẳn với những hòn đảo mà trước kia Lưu Sách từng đến. Cả hòn đảo thoạt nhìn trụi lủi, không có cây cối, đất đai màu đen, những tảng đá khổng lồ đen thui đứng lặng trên đảo, thoạt nhìn vô cùng hoang vắng.

Sau khi quan sát chung quanh, tầm mắt Lưu Sách nhanh chóng bị thu hút bởi một lâu đài được xây dựng từ tảng đá màu đen trên đỉnh núi.

Theo lời nói của Đồng Quải thì vị đại sư quyền pháp lập dị này hình như đang sống trong lâu đài đó. Nghĩ đến đây, Lưu Sách bèn nhanh chóng chạy về phía lâu đài.

Hòn đảo này vô cùng kỳ lạ, không thấy bất cứ sức sống nào cả, ven đường không có sự tồn tại của loại dã thú nào. Lưu Sách không bị ngáng chân nên đi đến trước lâu đài trên đỉnh núi một cách dễ dàng.

Cổng lâu đài đang mở rộng. Lưu Sách định bụng bước vào thì lại phát hiện bên cạnh cửa thành có một bộ xương khô đang ngồi, trên đỉnh đầu bộ xương còn viết mấy dòng chữ.

Lưu Sách không hiểu những dòng chữ đó. May mà có năng lực phân tích của thần khí nên chữ cái bắt đầu vặn vẹo rồi dần dần rõ ràng.



Một ngày nọ, ta qua đời.

Người yêu ta thì nhớ ta da diết, kẻ hận ta thì nhảy múa ăn mừng.

Ngày thứ ba sau khi ta chết, thi thể của ta bị chôn dưới lòng đất sâu thẳm. Kẻ hận ta nhìn phần mộ cười phá lên, người yêu ta cũng không dám nhìn thẳng, nước mắt như mưa.

Ba năm sau, hài cốt của ta đã thối rữa, phần mộ của ta bị mưa dập gió vùi. Kẻ hận ta ngẫu nhiên lại nhắc tới ta vào những lúc rỗi rãi, người yêu ta lại hoài niệm ta bằng giọt nước mắt lặng lẽ trong đêm tối tĩnh mịch.

Trăm năm sau, ta không còn thi thể nữa, chỉ còn lại những mẩu xương. Kẻ hận ta chỉ thấp thoáng nhớ tên ta, nhưng đã quên mất dung nhan của ta. Còn người yêu ta da diết thì lại im lặng khi nhớ tới ta, nhưng mọi thứ đã trở nên phai mờ.

Nghìn năm sau, phần mộ của ta biến thành đồng hoang. Kẻ hận ta đã quên ta rồi, còn người yêu ta da diết cũng đã mất ký ức về ta.

Đối với thế giới này mà nói, ta đã hoàn toàn biến thành hư vô rồi.

Ta phấn đấu cả đời, lại không thể mang theo một thân cây một cọng cỏ. Ta cố chấp một kiếp, lại không thể mang theo một tấm lòng tôn sùng đến hư vinh. Ta muốn khóc rống lên, nhưng không thể phát ra một tiếng động nào cả. Ta muốn sám hối, song đã muộn màng rồi!

Trước mặt cái chết, yêu hận tình thù chung quy chỉ là vô vàn phồn hoa. Khoảnh khắc chớp mắt, vạn năm sau, chỉ còn lại một nắm đất vàng.



Thấy dòng chữ này, trong lòng Lưu Sách bỗng dưng đau thương.

Dòng chữ này như có ma lực vậy, làm ảnh hưởng tới cảm xúc của Lưu Sách thông qua từng con chữ, như thể có một giọng nói khàn khàn đang kể về quá khứ của mình cho gã nghe.

Lưu Sách thở dài nhìn bộ xương khô, sau đó đứng dậy đi vào trong lâu đài.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của bộ xương khô chợt lóe lên tia sáng đen, bỗng dưng biến mất rồi xuất hiện trước mặt Lưu Sách khiến gã hoảng sợ.

"Chào… Chào anh. Tôi đến tìm người…"

Bộ xương khô không nói một lời, cứ thế nhìn chằm chằm vào Lưu Sách, hồn hỏa màu đen trong đầu lâu lập lòe.

Hình ảnh này khiến Lưu Sách rất là đau tim. Lúc gã muốn nghiêng người lách qua thì bộ xương khô lại cản đường gã.

"Hắn… Đã… Chết…" Lúc này, giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu Lưu Sách.

Nghe thấy giọng nói này, Lưu Sách không khỏi sửng sốt, phản xạ hỏi: "Đại sư quyền pháp đã chết rồi ư?"

Bộ xương khô khẽ gật đầu.

Tin tức này khiến Lưu Sách ngây người. Vốn tưởng rằng lần này mình đến đây sẽ có thu hoạch, nhưng không ngờ rằng đại sư quyền pháp đã chết rồi.

Lưu Sách lại ngẩng đầu nhìn lâu đài, trong lòng không cam tâm khiến gã hỏi lại lần nữa: "Có thể cho tôi vào xem được không?"

Lần này bộ xương khô không đáp lại mà hồn hỏa trong đầu bùng lên, bắt lấy tay phải của Lưu Sách.

Lưu Sách phản xạ có điều kiện giơ tay trái đấm trúng cằm của bộ xương khô, nhưng cho dù cú đấm này đã đấm trúng nó thì vẫn không gây ra bất cứ tổn thương nào cả, ngược lại trên đầu mình xuất hiện chữ số -3 bằng máu.

"Trái tim cường giả… Khửa khửa… Là một hạt giống tốt đấy."

"Trái tim cường giả gì chứ, ông buông tay ra!" Cảm nhận được sự đau đớn trên cổ tay, Lưu Sách lập tức giận dữ hét lên.

"Không phải ngươi muốn học quyền sao? Ta có thể dạy ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện." Giọng nói khàn khàn của bộ xương khô lại vang lên trong đầu Lưu Sách.

"Không phải ngươi đã nói là hắn chết rồi sao?" Lưu Sách ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ ta còn sống hả?"

Lưu Sách nghẹn họng.

Lời này khiến Lưu Sách còn gì để nói, thậm chí còn cảm thấy rất có lý. Có vẻ như gã trước mắt mình đúng là đã chết rồi, hơn nữa còn chết triệt để cơ.

"Ông chính là đại sư quyền pháp đó hả? Cường giả đã từng đại chiến với Vua Bắc Kỳ nhưng tiếc là thua cuộc đó sao?"

Hồn hỏa của bộ xương khô bập bùng mấy cái, sau đó vẫn gật đầu.

Thấy bộ xương khô thừa nhận, Lưu Sách nhất thời phấn khởi. Không ngờ mình lại nhận được truyền thừa một cách dễ dàng như thế.

"Nào, mau dạy tôi đi!"

"Ngươi còn chưa đồng ý yêu cầu của ta. Đồng ý thì ta sẽ dạy cho ngươi."

Lưu Sách sửng sốt: "Ông muốn tôi đồng ý chuyện gì?"

"Đi tìm ký ức đã mất của Mục Chi Quang…"

"Mục Chi Quang? Ý là gì?"

Hồn hỏa trong đầu bộ xương nhảy lên, sau đó một đoạn tin tức xuất hiện trong đầu Lưu Sách khiến gã hiểu được ý nghĩa của Mục Chi Quang.

Trong đoạn tin tức mơ hồ này, Lưu Sách biết trên vùng biển hải vực Vọng Hư này đã từng có một thế lực đỉnh cấp, tên là "Xứ sở Mutter Sea".

Một thế lực cường đại đã từng thống trị cả hải vực Vọng Hư trong thời kỳ đỉnh phong.

Đoạn tin tức này được bắt nguồn từ một cậu bé bị giam cầm trong ngục tù.

Tên cậu là Mục Chi Quang, sinh ra trong dòng dõi "Vệ Miện Quyền Trượng" cao quý nhất xứ sở Mutter Sea.

Từ nhỏ, cậu đã tin rằng sức mạnh của chết chóc là tà ác nhất. Nắm giữ sức mạnh của chết chóc khiến con người sa đọa. Nhưng càng trưởng thành, cậu càng phát hiện mình khác với những tộc nhân khác, thế mà lại có thiên phú chết chóc tà ác nhất mà không phải là lực lượng của biển trong dòng tộc.

Điều này khiến cậu cảm thấy lo âu và sợ hãi. Cậu không biết mình có thể trở nên sa đọa hay không, thậm chí sẽ biến thành tay sai của sự tà ác, trở thành nỗi sỉ nhục của dòng họ.

Đúng như suy nghĩ của cậu, khi tộc nhân phát hiện thiên phú chết chóc của cậu, họ đã giam cầm cậu, thậm chí là muốn xử tử cậu.

Tin tức đằng sau rất mơ hồ, thậm chí có thể nói là vụn vặt. Lưu Sách thấy xứ sở Mutter Sea phát động chiến tranh với một thế lực chết chóc cường đại đến từ biển sâu.

Lực lượng tà ác đến từ biển sâu đó quá mạnh. Dưới sự xâm lược của chúng, đế quốc Mutter dần đi đến suy tàn.

Đúng lúc này, một người đã đứng dậy.

Trong quốc gia căm hận chết chóc này, cậu lại dùng sức mạnh của cái chết để bảo vệ tộc nhân.

Thế giới cho ta nỗi đau, ta đáp lại bằng tiếng ca.

Dưới sự dẫn dắt của Mục Chi Quang, các tộc nhân đã đấu tranh hăng hái xông vào biển sâu, bắt đầu cuộc chiến với thế lực chết chóc dưới đáy biển.

Tin tức đằng sau lại bị mơ hồ. Cuối cùng Lưu Sách thấy cả xứ sở của biển bị cuốn theo bởi vòng xoáy chết chóc tràn ra từ dưới đáy biển khiến hòn đảo tan vỡ thành từng mảnh.

Vẫn là cậu bé Mục Chi Quang nắm giữ lực lượng chết chóc đó đã vận dụng nó để kéo hòn đảo mà tộc nhân đang sinh sống ra khỏi vòng xoáy tử vong.

Cả xứ sở Mutter Sea cũng vì thế mà chia năm xẻ bảy. Một quốc gia huy hoàng cứ thế sụp đổ.

Nhưng bi kịch còn chưa kết thúc. Những tộc nhân thoát khỏi vòng xoáy chết chóc đó đã bị lực lượng tử vong nơi đáy biển lây nhiễm, thân thể họ bắt đầu thối rữa, biến thành những con thi quỷ mất hết ý thức. Mục Chi Quang đã chứng kiến cảnh này, nhưng không thể cứu vãn được, khiến trái tim cậu vô cùng đau đớn.

Cậu đã từng nghĩ tới việc giết chết họ để họ được giải thoát. Nhưng cuối cùng người con trai thiện lương này vẫn không thể ra tay, đành phải lựa chọn giam cầm họ lại.



Ý thức của Lưu Sách dần khôi phục. Gã ngẩng đầu nhìn lâu đài: "Họ bị giam cầm trong này hả?"

Bộ xương lắc đầu: "Đây chỉ là thứ gửi gắm tinh thần do ta tạo ra dựa vào ký ức mà thôi. Ta không biết họ đã đi đâu. Ta chỉ nhớ rõ hình như tộc nhân đã bị giam cầm trong một tòa lâu đài."

Nói rồi, hồn hỏa trong mắt bộ xương càng ngày càng tối dần.

"Ông là Mục Chi Quang à?"

Bộ xương lại lắc đầu: "Ta hẳn là một phần của hắn mà không phải là Mục Chi Quang hoàn chỉnh, cho nên ta chỉ có được ký ức vụn vặt của hắn mà thôi, chứ không tài nào nhớ lại quá khứ nguyên vẹn."

Nghe thấy bộ xương giải thích, Lưu Sách nhíu mày.

"Tôi nên làm gì? Lại tìm hắn bằng cách nào?"
Bình Luận (0)
Comment