Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 137

Translator: Nguyetmai

Sau khi xác định bên trong thật sự có sinh vật, Hồ Hạch không khỏi ngu người.

Trong sách cổ của Thi Linh Tông có ghi rằng tình huống xác chết sống lại hay là thi biến các kiểu đều rất thường thấy. Nhưng chưa bao giờ ghi chép về việc đào ra một thi thể có thể nói chuyện. Điều này khiến Hồ Hạch rất là khiếp sợ.

Hồ Hạch suy nghĩ, không nhịn được hỏi: "Ông là sống hay chết thế? Nếu là chết thì thuộc về tôi đào rồi!"

Nghe vậy, Hạn Bạt thật muốn nhảy ra khỏi quan tài bẻ đầu thằng cha ở bên ngoài xuống.

"Tiểu huynh đệ, trong quan tài không có bất cứ vật phẩm quý giá và châu báu nào cả, đừng đập nữa. Ta sẽ nói cho ngươi biết một nơi có giấu châu báu, mau rời khỏi đây đi." Đối mặt với Hồ Hạch đã quyết tâm mở quan tài, Hạn Bạt chỉ có thể dụ dỗ như thế thôi.

"Không được, tôi không cần châu báu, mục tiêu của tôi chính là cái xác cũ của ông ấy!"

Nghe vậy, Hạn Bạt không nhịn được lại phun một đống huyết vụ ra.

Hắn ta cảm thấy mình đánh nhau với phân thân của Ác Thần cũng không ngột ngạt đến thế. Nếu không phải vì hồi phục đầu lâu làm tổn hao vô số khí huyết khiến mình bây giờ không thể dùng năng lực gì thì hắn ta thật muốn nhảy ra bóp chết Hồ Hạch cho xong chuyện.

"Còn gì muốn nói nữa không? Nếu không có thì tôi đập tiếp nhé. Ông cứ nằm đó là được!"

Huyết vụ quay cuồng trong mắt Hạn Bạt.

"Chờ đã… Ngươi muốn thi thể chứ gì? Ta nói cho ngươi biết một nơi, ở đó có 3000 thi thể cường giả cấp quỷ đốc!"

Lời này quả là xài được. Hồ Hạch vốn đang chuẩn bị khởi công tiếp, nghe vậy nhất thời bị dụ dỗ, lập tức vỗ lên quan tài máu.

"Ở đâu? Mau nói cho tôi biết đi!"

Ánh mắt Hạn Bạt chợt lóe lên một tia mừng thầm vì âm mưu thành công.

"Thấy cung điện bên cạnh không? Dưới lòng đất của tòa cung điện này có 3000 thi thể cường giả cấp quỷ đốc, mau đi đi!"

Nghe vậy, Hồ Hạch dời mắt về phía cung điện khổng lồ đằng sau quan tài bằng máu.

"Ừm, chờ tôi đào ông ra rồi sẽ đi đào bọn họ. Cảm ơn người anh em nhé!" Hồ Hạch vỗ quan tài máu nói, sau đó lùi lại một bước rồi chỉ tay vào quan tài.

"Đập đi!"

Trong sách cổ có ghi chép rằng dòng dõi Thi Linh Tông không thể đồng tình với bất cứ thi thể nào cả. Nếu đã làm nghề này rồi thì phải tuân thủ luật lệ. Nếu đã đào rồi thì nhất định không được bỏ dở nửa chừng. Hồ Hạch nhớ rất kĩ những lời này.

Thế là tiếng nhạc giao hưởng lại vang lên, mà Hạn Bạt thì hộc từng búng máu bị trào ngược vì hỗn loạn trong quan tài. Hắn ta cảm thấy thật sự là quá uất ức rồi.

Lúc này, Hồ Hạch tiếp tục ngồi một bên coi diễn đàn.

"Ê, người anh em à, cái quan tài này không đào được đâu."

Một giọng nói bỗng xuất hiện bên cạnh Hồ Hạch khiến anh ta giật cả mình. Anh ta xoay người nhìn thì thấy không biết khi nào bên cạnh mình lại có một người đàn ông mập mạp đang ngồi.

"Ông là ai thế? Dân trong nghề hả?" Hồ Hạch không khỏi cảnh giác.

"Tôi hả, tên tôi là Tiểu Sát, không phải trong nghề luyện xác với mấy cậu đâu." Người đàn ông mập mạp vươn tay ra, trông rất là dễ gần.

Hồ Hạch thoáng sững sờ, nhưng vẫn bắt tay với gã.

"Thế ông đến đây làm gì? Còn nữa, tại sao quan tài này lại không thể đào?"

Tiểu Sát xoa khuôn mặt mũm mĩm: "Cậu có biết bên trong là ai không?"

"Là ai quan trọng lắm sao?" Hồ Hạch ngạc nhiên.

Tiểu Sát nghẹn lời.

"Trong này chính là Hạn Bạt, hung thi cảnh giới Quỷ Hoàng đấy!" Tiểu Sát hạ giọng nói một cách trịnh trọng.

Hồ Hạch khựng lại: "Thật là Hạn Bạt hả?"

"Sao có thể là giả được chứ! Sau trận chiến với phân thân của Ác Thần, bây giờ Hạn Bạt đang ở đây chữa thương nè!"

"Đào! Đào nhanh hơn nữa đi! Không ngờ lại là Hạn Bạt!"

Vẻ mặt Hồ Hạch dần trở nên phấn khởi. Phải biết rằng mục tiêu lớn nhất được đặt ra khi anh ta bước vào nghề này chính là đào được cường giả như Hạn Bạt và Ác Thần đó.

Thấy vậy, Tiểu Sát không bình tĩnh nổi nữa.

"Đó là Hạn Bạt đấy!"

"Ừ, thực ra thì tôi vẫn mong là Ác Thần hơn, nhưng Hạn Bạt cũng OK lắm!" Hồ Hạch vui vẻ nói.

Tiểu Sát câm nín.

"Chẳng lẽ cậu không sợ hãi à?" Tiểu Sát đần mặt triệt để.

"Sợ gì mà sợ, cùng lắm thì chết thôi." Hồ Hạch rất chi là bình tĩnh.

Thân là người chơi, cái gọi là sợ chết thật đúng là không hề tồn tại. Nhất là sau khi đã bước chân vào con đường luyện xác này rồi, Hồ Hạch thường xuyên đi loanh quanh ở các khu vực mồ mả trong Bắc Kỳ, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Cho nên chết đối với anh ta mà nói chỉ là cơm bữa mà thôi, đương nhiên không hề sợ hãi rồi.

"Giỏi lắm! Quả nhiên dòng dõi luyện xác đều là những kẻ không sợ chết!" Tiểu Sát lộ vẻ tán thưởng.

"Nhưng tôi vẫn phải nhắc cậu một chút, lý do Hạn Bạt lựa chọn chữa thương ở đây là vì bên dưới chiếc quan tài này có một cái nguồn âm linh. Hắn ta chữa thương chính là nhờ vào thi khí thuần âm tản ra từ nguồn âm linh ở đây, đồng thời nơi này cũng là một nơi phong ấn. Nếu cậu phá hủy quan tài máu trấn áp ở đây thì Sát Ác Âm Binh bị đàn áp bên dưới sẽ chạy ra, đến lúc đó đất Bắc Kỳ sẽ trăm họ lầm than đấy!"

Nói rồi Tiểu Sát lắc đầu, trông như "Ta không đành lòng chứng kiến cảnh đó".

Nghe vậy, sắc mặt Hồ Hạch chợt thay đổi: "Nghiêm trọng thế cơ à?"

Tiểu Sát gật đầu trịnh trọng: "Còn nghiêm trọng hơn thế nữa cơ. Ngày xưa Sát Ác Âm Binh đã từng làm hại Bắc Kỳ rất nhiều năm đấy."

"Tôi nói chứ sao ông biết rõ thế? Rốt cuộc ông là ai hả? Còn nữa, trước kia khi Hạn Bạt không ở đây, nguồn âm linh này không có người trấn áp, thế tại sao phong ấn lại không bị phá hỏng?" Hồ Hạch mở to mắt hỏi.

Nghe vậy, Tiểu Sát chỉ vào một quan tài màu đen cách đó không xa: "Đó là của tôi. Vốn dĩ nguồn âm linh này là do tôi trấn áp, nhưng Hạn Bạt vừa đến đã dời tôi đi rồi chiếm cứ nguồn âm linh. Khi đó tôi tức lắm, bèn đánh nhau với hắn ta một trận. Ai dè chưa chịu được ba phát đã bị đánh bay rồi. May mà hắn ta bị thương nặng nên không rảnh để ý tới tôi, tôi mới giữ được cái mạng này." Nghĩ đến đây, Tiểu Sát không khỏi cảm thấy may mắn.

"Ông là thi linh đã sinh ra linh trí hả?" Hồ Hạch mở to mắt.

Trong sách cổ có ghi lại, thi linh bị luyện chế thì có thể hấp thụ âm khí trong thiên địa để trưởng thành. Đến sau này, thi linh cường đại thậm chí có thể nảy sinh linh trí, trở thành linh vật hoàn toàn mới trong thiên địa.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hồ Hạch thấy thi linh đã sinh ra linh trí.

"Đúng vậy, tôi cũng là do dòng dõi Người Luyện Xác của các cậu chế tạo ra đấy." Tiểu Sát cười phá lên.

"Ông mạnh cỡ nào vậy?" Vẻ mặt Hồ Hạch dần dần phấn khởi.

"Quỷ Tướng đỉnh cấp nhiều năm, mãi mà chẳng đột phá nổi, khó chịu lắm!" Tiểu Sát xoa khuôn mặt mũm mĩm, nói bằng giọng buồn bực.

"Ông chính là thành chủ của thành Sát Ác Mộng Yểm, Quỷ Tướng Sát Ác đó hả?" Hồ Hạch không khỏi khiếp sợ.

"Đúng rồi! Sau khi Vua Bắc Kỳ phong tôi làm Quỷ Tướng thì đã giao cho tôi nhiệm vụ là trấn áp nguồn âm linh." Tiểu Sát tiếp tục xoa mặt rồi cười nói.

Nghe vậy, Hồ Hạch nhìn quan tài máu, sau đó bước tới khoác vai Tiểu Sát, bắt đầu dụ dỗ: "Người anh em, hay là ông giúp tôi cùng đập cái quan tài này đi, vậy thì ông có thể tiếp tục trấn áp nguồn âm linh của ông, còn tôi thì cũng có thể chiếm được Hạn Bạt, chẳng phải là một công đôi việc sao?"

"Nhưng hắn ta mà đi ra thì chúng ta không đánh thắng được đâu." Tiểu Sát rất là buồn bực.

"Ầy! Người anh em à, nếu bây giờ hắn ta có năng lực thì đã sớm nhảy ra đánh chúng ta rồi. Hiện tại chắc chắn hắn ta đang ở trong giai đoạn suy yếu, thừa dịp hắn ta bệnh đều lấy mạng hắn ta! Bỏ lỡ cơ hội này, chờ hắn ta hồi phục thì chẳng còn nữa đâu!"

"Khụ khụ!" Lúc này, tiếng Hạn Bạt bị sặc truyền tới từ trong quan tài.

"Nghe thấy chưa? Bây giờ Hạn Bạt thậm chí nói chuyện còn vất vả nữa là. Giúp một tay đi, quyết tâm làm vố này, xong rồi chúng ta đều có lợi! Hoàn hảo!"

Nghe thấy Hồ Hạch giải thích, Tiểu Sát dường như đã bị thuyết phục. Nhưng ánh mắt gã nhìn Hồ Hạch vẫn rất là lấn cấn.

"Thật sự ổn sao?"

"Tất nhiên là ổn rồi!" Hồ Hạch kiên định nói.

Lời nói của Hồ Hạch khiến Tiểu Sát nổi lên xúc động.

Tuy rằng trong lòng gã vẫn rất sợ hãi Hạn Bạt, nhưng đúng như Hồ Hạch đã nói, bây giờ đang là thời kỳ suy yếu của Hạn Bạt, xác thực là cơ hội tốt nhất để ra tay.

"Được! Tôi đập giúp cậu!" Cuối cùng, Tiểu Sát cắn răng nói.
Bình Luận (0)
Comment