Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 166

Translator: Nguyetmai

Sau khi sự kiện mừng năm mới kết thúc, những người chơi không còn bị thiên tai Sát Ác quấy nhiễu nữa, bên bờ biển Lưu Ly lại tụ tập rất nhiều người, chinh phục biển cả lại trở thành một trong những đầu mối chính của những người chơi.

Lúc này, bên bờ biển Lưu Ly, sau khi các thành viên của Đại Long Hội lần lượt bước lên tàu Đại Long thì lập tức giương buồm ra khơi, chậm rãi rời khỏi bến tàu.

"Đại Mãng, hòn đảo mà cậu nói thật sự thần kỳ như thế sao?" Các cao tầng của công hội như Trần Tử Vũ đứng trên đầu tàu nhìn biển cả gợn sóng nói chuyện.

"Đúng thế. Nếu không phải thiên tai Sát Ác ập tới bất ngờ thì khi đó em còn định đi vào kiểm tra thử xem cơ. Ai dè vì vụ thiên tai nên phải chạy về Minh Phủ gấp, thật đáng tiếc!"

"Cậu nói cụ thể xem nào." Tuyết Lê tò mò hỏi.

"Ừm, hòn đảo này nằm ở phía Nam hải vực Vọng Hư, trên bản đồ được gọi là đảo Mặt Trời Lặn. Lúc đó tôi dẫn theo mấy người anh em đi câu cá thì bất ngờ phát hiện nó. Dù sao cũng là hòn đảo mới mà, tôi tò mò bèn lên đó xem thử. Cô nói xem tôi phát hiện thứ gì?"

"Thứ gì cơ?" Tuyết Lê lập tức vểnh tai lên.

"Một loại thảo dược độc đáo! Trong thuyết minh phân tích có nói loại thảo dược này là thứ tốt, có thể dùng để chế tác thuốc hồi máu đó!"

Nghe vậy, Tuyết Lê lập tức xụ mặt.

"Tôi còn tưởng là truyền thừa, di tích hay báu vật các thứ chứ. Loại thảo dược đó không thể ăn trực tiếp thì có ích lợi gì! Chúng ta có Luyện Dược Sư đâu mà!"

"Tuyết Lê cô sai rồi! Bây giờ loại thảo dược này không có tác dụng, nhưng không có nghĩa là sau này nó cũng không có tác dụng luôn nhé. Nếu sau này xuất hiện chức nghiệp sinh hoạt như Luyện Dược Sư thì đến lúc đó có muốn cũng đã muộn rồi. Cô nghĩ lại ngọc U Minh ngày đó mà xem, chúng ta lại bán nó tới Thương Thành, tổn thất biết bao nhiêu!"

Vương Đại Mãng phân tích khiến Trần Tử Vũ gật đầu.

Trò chơi Chinh Chiến Online có độ tự do rất cao, sau này rất có khả năng sẽ xuất hiện chức nghiệp như Luyện Dược Sư. Nếu sở hữu một hòn đảo thừa thãi tài nguyên như thế thì đương nhiên họ phải đi xem xét rồi.

"Được rồi, vốn dĩ ra ngoài để tìm báu vật mà. Lần này chúng ta cứ tới đảo Mặt Trời Lặn xem thử, không chừng có thể phát hiện ra báu vật gì đó trên đảo Mặt Trời Lặn cũng nên."

Nói rồi Trần Tử Vũ động ý niệm, chiến hạm tăng tốc chạy về phía địa điểm mà Vương Đại Mãng đã chỉ.



Hải vực Vọng Hư, trên bờ biển đảo Mặt Trời Lặn.

Cỏ Mặt Trời Lặn màu tím nhạt nhẹ nhàng lắc lư trong gió. Trên bãi cỏ Mặt Trời Lặn này, một người đội chiếc nón được tết từ cánh hoa đang ngồi, khuôn mặt tinh xảo động lòng người lộ ra bên dưới vành nón.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, gương mặt tinh xảo đó lộ ra chút quyến rũ, chút linh hoạt, có vẻ vô cùng hấp dẫn.

Hình như là vì ánh sáng chiếu xạ vào mắt cô nên cô chậm rãi mở mắt ra, dụi mắt rồi kéo cần câu lên bờ, sau đó nhìn về phía lưỡi câu với vẻ đầy mong chờ.

"Vẫn không câu được cá à? Lại không có thịt ăn nữa rồi!"

Cô không khỏi uể oải, đứng dậy vươn vai một cái. Chiếc váy dài màu tím cùng phấp phới theo những cọng cỏ Mặt Trời Lặn trong làn gió, để lộ dáng người thướt tha.

Cô gái đang định xoay người trở về thì bỗng lộ ra vẻ mặt tò mò. Bởi vì cách đó không xa, một chiếc chiến hạm màu lam đang nhanh chóng lái đến nơi này.

Cô gái suy nghĩ một lát, ánh mắt hiện lên ý cười, nhanh chóng chạy về phía chiến hạm màu lam chuẩn bị đỗ lại.



"Rời thuyền! Lên bờ!"

Theo mệnh lệnh của Trần Tử Vũ, thành viên của Đại Long Hội đều bắt đầu lũ lượt đi xuống tàu Đại Long.

Sau khi tất cả thành viên đều lên bờ, Trần Tử Vũ xoay người thu tàu Đại Long vào không gian rồi bắt đầu tập kết nhân viên, chuẩn bị đi thăm dò hòn đảo.

Lúc này, một hình bóng xinh đẹp đội mũ cánh hoa xuất hiện bên bờ. Mọi người tức khắc dồn mắt lên khuôn mặt tinh xảo động lòng người kia.

Cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau một lát, Trần Tử Vũ hồi phục tinh thần, vội nói: "Chuẩn bị chiến đấu!"

Dù sao thì cô gái trước mắt này cũng không phải là người chơi. Sống trong hải vực Vọng Hư này, không chừng cũng là cấp dưới của Hải Vương. Cho nên Trần Tử Vũ không dám coi thường.

"Đại ca, gái đẹp mà, không có lực sát thương… Á nhầm, lực sát thương rất lớn!" Vương Đại Mãng nhìn chằm chằm vào cô gái nói.

"Thật sự là đẹp quá à!" Tuyết Lê cũng bày ra vẻ "Tui rất là ghen tỵ đó".

"Có thịt không?" Cô gái bỗng cười nói, giọng nói trong veo êm tai như nước suối, lại khiến đám người Vương Đại Mãng sung sướng cả người.

"Thịt á?" Trần Tử Vũ kinh ngạc.

Nhưng vì cẩn thận, anh ta vẫn dùng năng lực phân tích quét về phía cô gái.

[Phong Linh (Mộc Dã Ca tộc)]

Tin tức về chủng tộc: Ca sĩ của biển khơi. Tiếng ca hát của họ có thể mang tới trạng thái chúc phúc, là chủng tộc hải dương vô cùng ít ỏi, gần như tuyệt chủng.

Tin tức nhân vật: Không có

Nhìn tin tức của người này, Trần Tử Vũ vẫn không thể xác định cô ta có phải là cấp dưới của Hải Vương hay không. Thế là anh ta lên tiếng hỏi: "Thịt gì cơ? Cô muốn thịt làm gì?"

"Để ăn chứ sao!" Phong Linh bỗng nhìn Trần Tử Vũ như đang nhìn thằng ngốc.

"Có nè!" Vương Đại Mãng lập tức lấy một miếng thịt khó được NPC gia công chế biến từ trong không gian ra rồi ném về phía Phong Linh.

Đôi mắt Phong Linh lập tức sáng ngời, thò tay nhận lấy thịt khô rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Hu hu! Cuối cùng ta cũng được ăn thịt rồi!" Phong Linh vừa ăn thịt khô vừa chảy nước mắt, vẻ mặt lại tràn đầy hạnh phúc.

Cả đám Đại Long Hội: "…"

"Trước kia cô chưa từng ăn thịt bao giờ hả?" Trần Tử Vũ tò mò hỏi.

"Từng ăn rồi, đại khái là khoảng mười năm trước thì phải." Phong Linh vừa ăn vừa đáp.

"Mười… mười năm trước á?" Đám người Đại Long Hội ngạc nhiên.

Sau đó mọi người dời mắt về phía cần câu trong tay Phong Linh, phát hiện trên lưỡi câu lại treo một bó cỏ xanh.

"Chị gái, chị câu cá bằng cỏ xanh hả?" Tuyết Lê đỡ trán. Cô cảm thấy chủng tộc này sắp bị tuyệt chủng cũng đều có lý do cả.

Ăn thịt khô xong, vẻ mặt Phong Linh tràn đầy thỏa mãn.

"Đây không phải là cỏ xanh đâu, đây là cỏ Mặt Trời Lặn."

"Cá ăn cỏ Mặt Trời Lặn hả?" Tuyết Lê càng ngu người.

"Không ăn, cá ăn thịt mà." Phong Linh nghiêm túc uốn nắn lại.

"Nếu chị đã biết thế thì sao còn câu cá bằng cái này?" Nhìn Phong Linh như đang dạy bảo mình, Tuyết Lê rất là cạn lời.

"Cá ăn thịt, nhưng ta không có thịt thì phải làm sao đây? Chỉ có thể dùng cỏ Mặt Trời Lặn để câu cá thôi, chỉ chờ ngày nào đó có một con cá ngốc nghếch bỗng nhiên muốn ăn cỏ rồi sau đó cắn câu. Tiếc rằng hình như cá ở đây đều rất thông minh. Ta chờ suốt mười năm mà vẫn không chờ được con cá nào ngốc nghếch cả." Nhớ lại mười năm kiên trì của mình, Phong Linh không khỏi uể oải.

Lúc này cả đám Đại Long Hội đã hoàn toàn bị đánh bại bởi đầu óc thần kỳ của Phong Linh rồi. Nhưng nghĩ kĩ lại thì đúng là có lý thật. Không có thịt thì đúng là chẳng có cách nào cả.

"Trên hòn đảo này không có dã thú các thứ hả?" Tuyết Lê lại nổi lòng hiếu kỳ.

"Không có, nghe nói mấy nghìn năm trước có mấy con, nhưng đều bị tộc nhân ăn hết rồi. Bây giờ mỗi ngày chỉ có thể ăn cỏ sống qua ngày thôi."

"Đúng rồi, các ngươi còn thịt không?" Ánh mắt Phong Linh lại tỏa sáng.

"Đều cho chị hết đấy!" Tuyết Lê rất là đồng tình với cảnh ngộ của Tuyết Lê nên lập tức lấy hết thịt trong không gian ra.

Thấy miếng thịt trong tay Tuyết Lê, Phong Linh kích động tới mức khẽ run lên, lập tức chạy tới bên cạnh Tuyết Lê.

Một cơn gió mát ập tới, mùi hương thoang thoảng khiến đám Tuyết Lê sung sướng cả người.

Lời nhắc nhở của trò chơi cũng xuất hiện:

[Nhận được buff quang hoàn của Mộc Dã Ca tộc, mỗi giây +1 điểm máu]
Bình Luận (0)
Comment