Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 170

Editor: Nguyetmai

Trước khi rời khỏi đảo Mặt Trời Lặn, đám người Đại Long Hội thu thập một lượng lớn cỏ Mặt Trời Lặn, chồng chất trong không gian để chờ ngày tăng giá trị.

Sau đó tàu Đại Long chậm rãi rời khỏi bờ biển. Phong Linh đứng trên đuôi tàu, nhìn hòn đảo Mặt Trời Lặn cứ xa dần, trong lòng nổi lên từng cơn gợn sóng.

Mái tóc dài của cô tung bay trong gió, cô vươn tay ra đè lên chiếc nón cánh hoa sắp bị gió thổi bay, ánh mắt đong đầy sự luyến tiếc.

"Chị Phong Linh, đến Bắc Kỳ, em sẽ giới thiệu thật nhiều bạn bè cho chị làm quen. Đúng rồi, còn có Mộc Linh tộc biết ủ rượu nữa. Họ vui tính lắm cơ!" Thấy vậy, Tuyết Lê đứng bên cạnh an ủi cô.

"Ừ." Phong Linh mỉm cười, phong thái quyến rũ được bày ra trong tích tắc khiến Tuyết Lê là con gái mà cũng phải hoảng hốt mấy giây.

Lúc này, Phong Linh thè lưỡi nghịch ngợm: "Tuyết Lê, để ta hát cho ngươi nghe một bài nhé."

"Vâng vâng, em muốn nghe." Nghe thấy Phong Linh nói muốn ca hát, Tuyết Lê vội gật đầu.

Phong Linh chớp mắt, chắp tay trước ngực, cúi đầu xuống rồi bắt đầu ca hát.

Giọng hát du dương mờ ảo vang lên trên con tàu Đại Long như đang cáo biệt, hoặc là đang kể chuyện, như lời âu yếm bên tai khiến đám người Đại Long Hội đều say mê.

Chiến hạm phá sóng lướt đi trong tiếng hát trầm bổng, chậm rãi biến mất ở cuối hải vực.



Sau khi tàu Đại Long đến gần bờ biển Lưu Ly, đoàn người đi xuống thuyền. Đầu tiên là dẫn Phong Linh đến một quán nướng do Đại Long Hội bọn họ kinh doanh, mời cô ăn một bữa thỏa thích.

Thấy nhiều thịt như thế, đôi mắt Phong Linh tỏa sáng, ăn no căng cả bụng mà vẫn không nỡ bỏ thịt nướng trong tay xuống. Nếu không phải Tuyết Lê ngăn cản thì Trần Tử Vũ nghi là Phong Linh sẽ thật sự bội thực mà chết mất.

Sau khi Phong Linh ăn uống no say, đoàn người Đại Long Hội bèn dẫn cô đến Minh Phủ.

Hao Thiên bị bọc thành xác ướp cũng được dẫn theo luôn.

Trần Tử Vũ vốn định xử lý Hao Thiên trên thuyền, miễn cho đêm dài lắm mộng. Nhưng lời nhắc nhở của game xuất hiện khiến anh ta bỏ qua ý định này.

[Nhiệm vụ đặc thù: Bắt được tướng của phe địch]

Chi tiết về nhiệm vụ: Đưa Hao Thiên bị thương nặng tới chỗ Đồng Quải

Phần thưởng nhiệm vụ: 10000 hồn tệ, một thanh vũ khí được chế tạo đặc biệt cấp sử thi (Level 55)

Trần Tử Vũ không thể từ chối phần thưởng này được. Anh ta chuyển chức sang Chiến Binh Phù Văn nên đã muốn có được một đôi găng tay chế tạo đặc biệt từ lâu rồi. Nề hà giá hồn tệ quá cao nên anh ta hoàn toàn không thể tạo ra được.

Cho nên sau nhiều lần suy nghĩ, hơn nữa còn thương lượng với các thành viên trong công hội, Trần Tử Vũ vẫn quyết định giao Hao Thiên cho Đồng Quải để đổi lấy thù lao nhiệm vụ kếch xù.

Sau khi bước vào khu an toàn ở Minh Phủ, Trần Tử Vũ lại nhận được một lời nhắc nhở nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ đặc thù: Chiêu mộ đồng bọn]

Mô tả nhiệm vụ: Khiến thành viên Phong Linh của Mộc Dã Ca tộc đồng hành đọc ra lời thề sau đây (Ở đây lược bớt 500 chữ)

Phần thưởng nhiệm vụ: Đồng bọn Phong Linh cùng đồng hành sẽ trở thành NPC ở Bắc Kỳ, thuộc sở hữu cố định của Đại Long Hội, đồng thời nhận được năng lực đặc thù "Hồn Bất Diệt"!

[Hồn Bất Diệt (Kỹ năng bị động dành riêng cho NPC cố định)]

Mô tả kỹ năng: Nhân vật biến thành NPC của công hội sẽ có linh hồn bất diệt. Sau khi chết, chỉ cần tốn số lượng hồn tệ tương đương với thực lực là có thể hồi sinh ở trụ sở của công hội (Không có trụ sở thì sẽ tạm thời giữ linh hồn này lại, không thể hồi sinh!)

Lời nhắc nhở này khiến đám người Trần Tử Vũ vui sướng vô cùng.

Phong Linh chỉ là một cô gái yếu đuối, tuy rằng khu vực Minh Phủ rất an toàn, song không ai có thể cam đoan rằng tương lai sẽ không xuất hiện thiên tai các thứ. Nói không chừng người chơi bọn họ sẽ bị tiêu diệt hết sạch, vậy thì không thể bảo đảm an toàn cho Phong Linh được.

Bởi lẽ trên thực tế, Phong Linh cũng giống như những nhân vật trong game như Sát Na hay Bàn Thạch, không thuộc phe người chơi của họ, đã chết rồi thì không thể hồi sinh được nữa.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Chỉ cần chuyển hóa Phong Linh thành NPC thì vấn đề lớn nhất này sẽ được giải quyết.

Thế là đám người lập tức vây quanh Phong Linh đang xoa cái bụng tròn vo của mình.

Phong Linh ngẩng đầu lên, nhìn họ bằng ánh mắt ngây thơ khó hiểu.

"Chị Phong Linh, em đọc một câu, chị đọc theo em nhé!" Tuyết Lê phấn khởi nói.

"Không đọc, không đọc đâu! Bây giờ ta sắp bội thực chết rồi nè!" Phong Linh vội lắc đầu.

"Đọc xong thì sẽ thưởng cho chị mười miếng thịt cá Hồng Quả!" Thấy vậy, Tuyết Lê lập tức tung tuyệt chiêu.

Cá Hồng Quả chính là linh ngư, Tuyết Lê không tin Phong Linh sẽ không cắn câu.

Quả nhiên vừa nghe thấy cá Hồng Quả, ánh mắt Phong Linh lập tức sáng ngời: "Ta đọc!"

Thế là em nói một câu, chị nhại theo em, cuối cùng Phong Linh cũng đọc xong lời thề năm trăm chữ đó. Cảm ứng được dao động linh hồn của Phong Linh, thần khí hút cô vào bên trong ngay lập tức.

Bởi vì thực lực của Phong Linh không mạnh như Đồng Quải nên lần này Lục Vô và Bắc Ly không lộ diện. Thần khí tự động mở ra số liệu hóa theo trình tự đã được thiết lập sẵn.

Chưa đầy năm phút sau, Phong Linh đã bị đưa ra không gian.

"Ưm! Hình như ta mới ngủ quên thì phải." Phong Linh mơ màng ngẩng đầu lên, thấy đám người Trần Tử Vũ đều nhìn cô với vẻ đầy mong chờ.

"Chị Phong Linh, chị thấy gì chưa? Đây là giao diện của công hội! Sau này chúng ta có thể tán gẫu trong kênh công hội rồi."

Phong Linh sửng sốt, sau đó tin tức mà thần khí in vào đầu cô cũng hiện lên. Cô lập tức hiểu được giao diện của công hội là gì.

Sau khi xác nhận Phong Linh đã biến thành NPC, Trần Tử Vũ dự định giao nộp Hao Thiên trước để hoàn thành nhiệm vụ cái đã, xong rồi lại bàn về chuyện chế tạo thuốc bột với Phong Linh.

Đám người Đại Long Hội đi đến trước phòng rèn của Đồng Quải, sau đó ai nấy đều lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế".

Cửa phòng rèn của Đồng Quải vẫn đóng kín như mọi ngày, biển cảnh cáo kiêu ngạo vẫn được treo tại chỗ dễ khiến người khác chú ý nhất.

"Cốc! Cốc!"

Trần Tử Vũ không còn cách nào khác, đành phải gõ cửa.

Trong lúc Trần Tử Vũ gõ cửa, Lục Vô đang chú ý tới việc này lập tức gầm lên, đánh thức Đồng Quải say bí tỉ rồi nói cho nó biết nên làm gì tiếp theo.

Đồng Quải bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa.

"Tới rồi hả? Bỏ hắn xuống đi, nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành rồi."

Thấy Vương Đại Mãng bỏ Hao Thiên xuống, Đồng Quải lại cất lời: "Đúng rồi, lúc đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại luôn."

"Đại sư Đồng Quải, phần thưởng vũ khí được chế tạo riêng của chúng tôi đâu?"

Nghe thấy lời nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng chỉ thấy phần thưởng hồn tệ, Trần Tử Vũ không nhịn được hỏi.

"Ngày mai, ngày mai lại đến đây!" Đồng Quải không kiên nhẫn phất tay, dáng vẻ như đang nói "Đừng làm phiền tao nữa".

Đám người Trần Tử Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể rời khỏi phòng rèn, nhân tiện đóng cửa lại.

"Chị Phong Linh, bây giờ tụi em sẽ dẫn chị tới chỗ Mộc Linh tộc. Trước khi có trụ sở, chị tạm thời ở chỗ đó nhé."

"Ừ, được thôi. Ta cũng muốn gặp Mộc Linh tộc lương thiện theo lời của ngươi." Phong Linh rất là tò mò.

Nghe thấy Phong Linh nói Mộc Linh tộc lương thiện, cả đám Trần Tử Vũ đều đưa mắt nhìn Tuyết Lê.

"Em… Em nói ngày xưa ấy…" Tuyết Lê xấu hổ giải thích.

Trên đường đến nơi cư trú của Mộc Linh tộc, Tuyết Lê tò mò hỏi Phong Linh: "Chị Phong Linh, chị có thể chế tạo ra bao nhiêu phần bột Mặt Trời Lặn trong một ngày?"

"Bột Mặt Trời Lặn hả? Ta có biết làm đâu!" Phong Linh chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

"Khụ… Khụ khụ!"

Đám người Trần Tử Vũ vốn chỉ lắng nghe thôi, nhưng vừa nghe thấy câu này thì đều ho sặc sụa. Tuyết Lê cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Linh.

"Chị… Chị không biết làm bột Mặt Trời Lặn hả?" Tuyết Lê còn tưởng là mình nghe nhầm nên hỏi lại.

"Có biết đâu. Nhưng mà mẫu thân biết làm đó." Phong Linh cười híp mắt.

Cả đám Đại Long Hội: "…"

"Thế chị có thể làm loại thuốc nào khác không?" Trong lòng Tuyết Lê vẫn còn ấp ủ một tia hy vọng.

"Không đâu. Làm mấy loại thuốc đó phức tạp lắm nên ta không học. Ta chỉ chuyên tâm nghiên cứu kỹ xảo câu cá thôi."

Tuyết Lê: "…"

Giờ khắc này, giấc mộng công hội quật khởi của cả đám Đại Long Hội đều vỡ tan. Tất cả đều ngây ra như phỗng.

"Các ngươi làm sao vậy?" Phong Linh chớp mắt.

Đám người Trần Tử Vũ lắc đầu, cười một cách gượng gạo, trong lòng đã khóc thành Hoàng Hà.

Tiệm thuốc nè, tiền vào như nước sông Đà nè, đều tan biến cả rồi…
Bình Luận (0)
Comment