Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 178

Translator: Nguyetmai

Một tiếng nổ "Ầm" vang lên, Băng Phong vốn đã đến gần Thất Danh lại bị đánh bay ngược về Vực Sâu Lạnh Giá với tốc độ nhanh gấp ba lần.

Tuy rằng nghe thấy tiếng nổ truyền tới từ đằng sau, nhưng Thất Danh không dám quay đầu mà lại tăng tốc độ tháo chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.

Băng Phong hoảng sợ cảm nhận cơn đau trước ngực, bởi vì hắn ta biết lão đại của mình đã tới rồi.

Lúc này một bóng người xuất hiện trên hố, mỉm cười vươn tay ra: "Ái chà, sao lại bất cẩn ngã xuống thế! Nào, để ta kéo ngươi đứng dậy!"

"Vương… Vương, ta tự đứng lên được!" Băng Phong nhanh chóng bò dậy từ trong hố.

"Thưa… Thưa vương, sao ngài lại có rảnh mà tới đây đi dạo vậy? Ừm… Trong tộc của ta có chút việc, ta phải về giải quyết cái đã!" Nói rồi Băng Phong xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng hắn ta vừa bay lên không trung thì đã bị một cước đạp rớt xuống đất.

"Làm gì mà về vội thế. Nào, để ta dẫn người đi dạo." Nói rồi Bắc Minh kéo tay Băng Phong, lôi hắn ta ra khỏi tuyến biên giới.

"Vương, ta không đi, ta không đi, ta không muốn ra ngoài đâu!" Băng Phong tuyệt vọng kêu.

Lúc này Băng Phong đã không còn dáng vẻ kiêu căng như trước nữa mà càng giống một đứa trẻ sắp bị trừng phạt hơn, vẻ mặt như đưa đám.

"Vừa rồi ngươi thăm dò hay lắm đấy, biểu diễn lại cho ta xem đi!" Ông lão tóc trắng mỉm cười dữ tợn nhìn Băng Phong.

"Thưa vương, ta không dám nữa đâu, ta biết lỗi rồi!" Băng Phong quỳ rạp dưới đất, tủi thân như một đứa trẻ.

"Sau này mà còn dám thăm dò nữa, ngươi thò cái chân nào ra thì ta sẽ chặt cái chân đó!" Ông lão tóc trắng trừng mắt, khí thế trên người lão ngưng tụ ra một con mãnh hổ màu trắng đằng sau khiến Băng Phong sợ tới mức rụt chân lại.

"Ta biết lỗi rồi thưa vương, xin ngài đừng đánh ta!" Có vẻ như Băng Phong đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nên vội ôm đầu van xin tha thứ.

Nhưng ông lão tóc trắng vẫn chưa ra tay. Lão xoay người nhìn về phía Vực Sâu Lạnh Giá tuyết bay lả tả, sau đó lại dời mắt về phía Băng Phong.

"Băng Phong, ước mơ lớn nhất của đời ngươi là gì?"

Nghe vậy, Băng Phong chậm rãi bỏ tay xuống, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.

"Ta… Ta muốn sống yên ổn." Sau một lát ngẫm nghĩ, Băng Phong trả lời như thế.

"Bốp!"

Nghe vậy, ông lão tóc trắng đá mông Băng Phong một cái.

"Cho dù là lợn thì cũng phát hiện được dã tâm của thằng nhóc nhà ngươi, thế mà ngươi còn dám lừa ta nữa à! Không phải là giành lại quyền khống chế Bắc Kỳ, trở thành Vua Bắc Kỳ sao?"

Lời nói của ông lão tóc trắng khiến Băng Phong sợ chết khiếp. Hắn ta vội cúi đầu kêu to: "Thưa vương, từ trước tới nay ta chưa bao giờ muốn làm Vua Bắc Kỳ nào cả. Ta tuyệt đối trung thành với ngài, ngài đừng nghe người khác nói bậy bạ."

"Được rồi được rồi, đừng làm màu trước mặt ông đây nữa. Ta có thể hiểu được suy nghĩ muốn làm Vua Bắc Kỳ của ngươi, bởi vì trước kia ta cũng có suy nghĩ giống ngươi mà!"

Nghe vậy, Băng Phong chậm rãi ngẩng đầu lên. Vừa nãy hắn ta cho rằng Bắc Minh nói thế là muốn ngả bài với hắn ta, cuối cùng giết chết hắn ta. Nhưng có vẻ như không phải là thế.

"Thưa… Thưa vương, ý ngài là sao?" Băng Phong rụt cổ hỏi.

"Có ước mơ lớn là chuyện tốt. Ngươi hãy cố gắng lên, không chừng một ngày nào đó ngươi sẽ thành công cũng nên." Ông lão tóc trắng thở dài, vỗ vai Băng Phong rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của ông lão, Băng Phong rất là khó hiểu. Hắn ta không rõ rốt cuộc lão nói thế là có ý gì.

Lúc này, ông lão tóc trắng bỗng dừng bước khiến Băng Phong sợ tới mức lại co rụt cả người.

Lão vẫn chưa xoay người lại mà đứng tại chỗ nói: "Ngày xưa, ước mơ lớn nhất của ta chính là thống trị Bắc Kỳ, trở thành chúa tể tối cao của mảnh đất Bắc Kỳ này. Vì mục tiêu ấy, ta đã cố gắng phấn đấu từng bước một, dùng đủ mọi cách để đấu tranh. Cuối cùng, ta phấn đấu suốt mười vạn năm để leo lên ngôi vị Vua Bắc Kỳ. Khi đó ta rất phấn khởi, cũng rất kiêu ngạo."

"Nhưng sau khi lên ngôi Vua Bắc Kỳ, ta bỗng trở nên rất mờ mịt, thậm chí mờ mịt tới mức khóc rống lên. Bởi vì ta không biết tiếp theo ta nên làm gì, sau này còn gì có thể khiến ta phấn khởi, khiến ta vướng bận, khiến ta cảm thấy có thể coi nó là mục tiêu phấn đấu nữa đây?"

Nói tới đây, thân hình của ông lão tóc trắng dần nhạt nhòa.

"Có ước mơ là chuyện tốt, bởi vì ý nghĩa của ước mơ không chỉ dùng để thực hiện nó, mà quá trình truy đuổi thực hiện ước mơ đó mới là điều ý nghĩa nhất. Băng Phong, ta cho ngươi một cơ hội, hãy trở nên mạnh hơn nữa đi, mạnh tới mức đủ để có thể hạ gục ta. Khi ấy ngươi chính là Vua Bắc Kỳ!"

Sau khi ông lão tóc trắng rời đi, vẻ mặt Băng Phong dại ra, đắm chìm trong suy nghĩ.

Đúng như lời của ông lão tóc trắng, tuy rằng hắn ta đã thề nguyện trung thành với lão, nhưng hắn ta chưa bao giờ thật sự thần phục lão cả. Bởi vì ước mơ của hắn ta chính là vượt qua lão, trở thành chúa tể tối cao của vùng đất Bắc Kỳ. Nhưng lần này, những lời cảm ngộ về cuộc đời của ông lão khiến Băng Phong cũng cảm thấy mịt mờ.

Nếu ta trở thành Vua Bắc Kỳ thì mục tiêu tiếp theo của ta sẽ là gì?

Băng Phong lâm vào trầm tư.

Nửa ngày sau…

Băng Phong bỗng chui ra khỏi đống tuyết đã vùi lấp mình, vẻ mặt trở nên kiên định.

"Bất kể tương lai có ra sao, tóm lại, phải vượt qua ngươi trước rồi hẵng nói! Ta mới là Vua Bắc Kỳ trong tương lai!"



"Anh chắc là không mở sự kiện Valentine chứ?" Bắc Ly xem lịch rồi nhỏ giọng hỏi.

"Muốn mở hả?" Lục Vô có vẻ rất là kinh ngạc.

"Nhưng hình như những trò chơi khác đều mở sự kiện Valentine để người chơi nạp tiền." Bắc Ly lại nhỏ giọng đề nghị.

"Không mở. Anh sợ thấy nhiều người chơi khoe yêu đương quá thì sẽ khó chịu. Từ chối ăn bánh gato!"

"Nhưng trên diễn đàn có rất nhiều người chơi đăng bài hỏi tại sao không mở sự kiện Valentine kìa." Bắc Ly tiếp tục xúi giục.

"Ở đâu? Để anh đi xóa nó." Sắc mặt Lục Vô lập tức đanh lại.

Nghe vậy, Bắc Ly mở diễn đàn trên máy tính ra rồi chỉ vào đó.

Tuyết Lê Mạnh Nhất: Sự kiện Valentine đâu? Nhiệm vụ chỉ có người yêu mới có thể hoàn thành đâu? Tại sao lại không cho bọn này khoe người yêu chứ! (Đập bàn)

Tịch Mịch Vô Địch: Sao không có sự kiện phúc lợi của ngày Valentine vậy? Rõ ràng là những ngày lễ khác đều có sự kiện mà! Chuyện gì đang xảy ra vậy? (Lộn cái bàn)

Shin Cậu Bé Bút Chì: Tôi vô cùng nghi ngờ trù hoạch của game này là dân FA nên cố tình không mở sự kiện phúc lợi cho chúng ta. (rate 1 sao)

Cậu Bé Dưa Hấu: Hôm nay tôi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng chui trong góc nhìn mấy người đút bánh gato trong game, nhưng có vẻ như hôm nay không có sự kiện ngày lễ Valentine thì phải, dzui quá đi! (Sung sướng quá ~)

Vợ Anh Đẹp Nhất Thế Giới: QvQ không cho khoe tình yêu kìa, tức quá đi!

Chồng Em Ngầu Nhất Thế Giới: QvQ đúng đó, sự kiện trang phục chuyên dành cho ngày Valentine, rồi tặng hoa đâu rồi!

Tín Điều Của Sát Thủ: Chơi game mà cũng muốn đút bánh gato cho người ta! Lũ dị đoan mất hết nhân tính này, đều phải thiêu sống hết!



Thấy những người chơi đang bàn tán trên diễn đàn, Bắc Ly lại nhìn Lục Vô.

"Thật sự không mở hả?"

Lục Vô gật đầu một cách bình tĩnh, cũng tiện tay xóa mấy topic tỉnh tò khoe yêu đương trên diễn đàn, nhân tiện gắn kèm một câu nói.

[Hệ thống diễn đàn trục trặc, topic bị biến mất vô cớ là do ngoài ý muốn. Đang bảo trì gấp rút…]
Bình Luận (0)
Comment