Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 203

Editor: Nguyetmai

Lúc này bóng dáng của ông lão tóc trắng rất mơ hồ, nhưng Lục Vô đứng sau màn thì lại có thể thấy rõ dung mạo của người này nhờ vào thần khí.

Đó chính là ông lão tóc trắng ẩn cư ở sườn núi trên vách núi Tuyệt Cảnh.

Điều này khiến Lục Vô chợt tỉnh ngộ. Thì ra suy đoán lúc trước của hắn là chính xác, người này chính là Bắc Minh, Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất.

Nhìn bóng dáng ông lão tóc trắng, trong lòng Lục Vô lại cảm thấy rất thân quen, dường như mình đã từng quen biết với người này.

Sau khi tu luyện, linh hồn cũng Lục Vô cũng trở nên mạnh hơn, cho nên cảm giác này rất huyền diệu, dường như là một loại liên hệ nào đó ở mức linh hồn.

Điều này khiến Lục Vô rất khó hiểu. Theo lý mà nói thì ông tổ của hắn là Lục Viêm mới đúng, trên mảnh đất Bắc Kỳ này cũng để lại dấu vết của ông ấy chứ không phải là hư cấu. Vậy thì tại sao mình lại có cảm giác với ông Bắc Minh không hề liên quan này?

"Tiểu Ly, có phải anh từng quen biết ông ấy không vậy?" Lục Vô quay đầu nhìn Bắc Ly.

Bắc Ly lập tức giả ngu, bày ra vẻ mặt tui là ai, tui đang ở đâu, tại sao tui lại xuất hiện ở đây?

"Tiểu Ly!" Lục Vô nhảy vào lòng Bắc Ly, giơ móng vuốt lên.

"Tôi có thể nói không biết chứ?" Bắc Ly hỏi nhỏ.

"Không được!" Lục Vô liếc cô bé.

"Hầy! Tóm lại ông ấy không phải là kẻ địch của anh đâu, tuy rằng ông ấy có mối quan hệ rất chặt chẽ với anh, nhưng không phải là quan hệ huyết thống!"

"Ý em là sao? Chẳng lẽ ổng là người tình kiếp trước của anh sao?" Lục Vô hoảng sợ.

Bắc Ly xấu hổ, không nhịn được đập lên đầu Lục Vô: "Không phải như anh nghĩ đâu! Anh nghĩ vớ vẩn gì thế! Ông ấy là anh đích thân bồi dưỡng…"

Bắc Kỳ càng nói giọng càng nhỏ. Lục Vô thì thò tai đến sát bên miệng Bắc Ly, lòng hiếu kỳ bắt đầu lan tràn.

"Em nói đi, bồi dưỡng gì cơ? Em nói rõ cho anh xem nào!" Lục Vô sốt ruột gần chết.

"Tôi không nói đâu!"

"Em còn thế nữa thì anh sẽ đánh em đấy nhé!" Lục Vô giơ móng vuốt ra.

"Thà chết chứ không khuất phục đâu!"

"Giảm một nửa đồ ăn vặt!"

"Tôi nói!" Bắc Ly cúi đầu chán chường.

"Nói đi, rốt cuộc ông già đó có quan hệ gì với anh!" Lục Vô đắc ý hỏi.

"Ông ấy là người nối nghiệp mà anh đích thân bồi dưỡng!" Nói xong, Bắc Ly phồng má lên, trông có vẻ rất tức giận.

"Người nối nghiệp á? Ông ấy không phải là Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất sao? Sao lại nối nghiệp anh làm Vua Bắc Kỳ được?" Lục Vô đã hoàn toàn ngu người.

Bắc Ly ngẩng đầu, nhìn Lục Vô một cách trịnh trọng rồi cất lời nói: "Vô, anh có còn nhớ cô gái tự xưng là Ly không?"

"Nhớ chứ, cô ấy rất mạnh, đã phong ấn Ác Thần!" Lục Vô gật đầu.

"Tên thật của cô ấy là Bắc Ly! Là người mạnh nhất trong Thần tộc Bắc Kỳ, đồng thời cũng là người sáng lập ra đại vực Bắc Kỳ!"

Lời nói của Bắc Ly khiến Lục Vô kinh hãi, sau đó lộ ra vẻ mặt quả thế: "Cô gái áo trắng đó quả nhiên là em!"

"Tôi đã nói rồi, cô ấy không phải tôi. Nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần nghe tiếp!"

Lục Vô gật đầu, nhưng trong lòng thoáng thấp thỏm, cảm giác dường như không phải là tin tức tốt lành gì đâu.

"Cô gái Bắc Ly mạnh nhất Thần tộc Bắc Kỳ đó chính là anh. Anh bây giờ chính là hiện thân của cô ấy sau vô số lần luân hồi đầu thai!"

Lục Vô mở to đôi mắt mèo, giật mình tới mức ngã ngửa ra đằng sau.

"Ừm, anh không nghe nhầm đâu, trước kia anh chính là Bắc Ly, người mạnh nhất Thần tộc Bắc Kỳ đấy!" Bắc Ly lại khẳng định thêm lần nữa.

"Bộp!" Lục Vô ngã xuống đất.

"Thế còn Lục Viêm? Ông ấy là ai? Chẳng lẽ cũng là kiếp khác sau luân hồi của anh sao? Còn nữa, tại sao ngày xưa anh mạnh thế mà còn phải đầu thai? Còn nữa còn nữa, nếu anh là Bắc Ly thì em là ai?"

Bắc Ly bế Lục Vô vào lòng.

"Lục Viêm chính là ông tổ trong luân hồi của anh. Mà tôi cũng đã từng nói rồi, tôi với anh có sự ràng buộc rất sâu xa, sau khi anh rời đi thì tôi đã cải mệnh đổi tên thành Bắc Ly. Còn thân phận của tôi thì…"

Nói rồi, Bắc Ly cười híp mắt: "Anh không muốn trải qua đau đớn lúc trước đúng không?"

Lục Vô quyết đoán lắc đầu. Sau khi đã trải nghiệm cảm giác đau đớn kia một lần thì hắn không bao giờ muốn thử thêm lần nữa. Đau đớn từ tận linh hồn còn khó chịu hơn cả giết hắn.

"Ừm, cho nên anh hãy nhanh chóng tăng thực lực lên đi. Hãy làm từng bước theo ý tưởng ngày xưa của anh. Bây giờ cường độ linh hồn của anh đã đạt tới Quỷ Đốc trung kỳ, chờ thêm một lát nữa, tương lai mọi chuyện đều sẽ được công bố!"

"Được rồi!"

Lúc này Lục Vô còn đang đắm chìm trong khiếp sợ, vẫn chưa tỉnh táo lại.

Hắn không thể ngờ được rằng người trước kia đã từng trấn áp Ác Thần lại là mình. Còn ông lão tóc trắng kia lại chính là người nối nghiệp mà mình đã bồi dưỡng.

Hắn bắt đầu suy nghĩ miên man trong đầu, rất nhiều ý tưởng cũng dần rõ ràng.

Nếu vị thần nữ áo trắng kia thật sự là mình thì việc ông lão tóc trắng trấn áp Ác Thần rõ ràng là mệnh lệnh của mình.

Nhưng rốt cuộc mình đang mưu đồ điều gì? Chẳng lẽ ông lão tóc trắng ẩn thế cũng là mệnh lệnh của mình sao?

Lục Vô càng nghĩ càng mụ mị.

Nhưng mà ta của ngày xưa trâu bò quá ta ơi! Chẳng qua tại sao lại là con gái chứ?

Lục Vô nản lòng đập lên sàn nhà.



Sau khi bị ông lão tóc trắng đánh cho một trận, Liệt Sơn khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng mình đã ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh xuất chinh từ Thảo Nguyên Hoang Vu mà, rốt cuộc hắn ta đã sai chỗ nào chứ?

Chẳng lẽ mình quá làm màu trước khi đánh nhau khiến ngô vương nhìn ngứa mắt chăng?

Liệt Sơn càng nghĩ càng cảm thấy là nguyên nhân này. Hắn ta ngẩng đầu lên: "Ngô vương, ta sai rồi, ta không nên làm màu, không nên nhường ba chiêu!"

Ông lão tóc trắng trừng mắt: "Tiên sư ngươi còn chưa biết mình sai chỗ nào à?"

Nhìn ông lão tóc trắng làm bộ muốn đánh, Liệt Sơn co người lại theo phản xạ, chủ động nằm xuống.

Nhưng lần này ông lão tóc trắng lại chưa ra tay mà nói: "Nếu đã đến đây rồi thì giải quyết chuyện bên này trước đi, sau đó lại tới vách núi Tuyệt Cảnh tìm ta. Ta chờ ngươi!"

Dứt lời, ông lão tóc trắng nhìn lướt qua Mục Chi Quang, sau đó thân hình tan biến ngay tại chỗ.



Thấy ông lão tóc trắng rời đi, trong lòng Liệt Sơn tràn ngập tuyệt vọng. Hắn ta biết đã tìm hắn ta rồi thì nhất định không phải là chuyện tốt lành gì đâu.

Cho dù tới lúc này, Liệt Sơn vẫn không rõ rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

Sau đó hắn ta chậm rãi đứng dậy, lại đưa mắt nhìn Mục Chi Quang đang đứng ngây người trong không trung.

"Bùm! Đều tại ngươi! Vừa nãy ông đây bị đánh, ngươi cũng thử một lần đi!"

Lần này Liệt Sơn không nhắc tới nhường một chiêu cuối cùng nữa mà vung song quyền đấm mạnh xuống đất, năng lượng màu vàng đất điên cuồng tràn vào cơ thể hắn ta, quanh thân cũng bắt đầu lấp lánh ánh sáng màu vàng óng.

Ý thức được Liệt Sơn sắp ra tay nên sắc mặt Mục Chi Quang trở nên trịnh trọng, một vòng sáng phù văn chết chóc lại tràn ra trên trán.

Vòng sáng này nhanh chóng bay lên, sau đó lan rộng ra, hòa trộn với quầng sáng màu đen đã bao phủ khu vực này. Sau đó một bàn tay khổng lồ mọc đầy vảy đen chậm rãi xuất hiện từ trong vòng sáng đó rồi vươn tới chỗ Liệt Sơn.

"Đã lĩnh ngộ được pháp tắc tử vong sơ bộ rồi à? Không tồi!" Liệt Sơn cười dữ tợn, chợt biến mất ngay tại chỗ, sau đó một cái búa khổng lồ sáng chói được ngưng tụ trong tay hắn ta, đột nhiên đập vào bàn tay khổng lồ đang vươn tới kia.

"Ầm!"

Hai lực lượng va chạm khiến không gian bị xé rách.

Dòng khí cuồng bạo càn quét khắp nơi, sóng xung kích khổng lồ khiến đá vụn bắn tứ tung trên mặt đất như những viên đạn, vô số sinh vật vô tội đều bị dính chưởng.

Đối mặt với sự chèn ép của bàn tay màu đen khổng lồ, cây búa màu vàng trong tay Liệt Sơn bắt đầu phát sáng, quầng sáng càng ngày càng chói mắt.

"Tránh ra!"

Theo tiếng rống của Liệt Sơn, cây búa khổng lồ nhô lên thật mạnh.

Dưới sức mạnh khổng lồ ấy, bàn tay màu đen kia bắt đầu lùi lại từng chút một, cứ thế bị đẩy về trong vòng sáng. Sau đó Liệt Sơn giơ cái búa màu vàng đập thật mạnh lên quầng sáng màu đen đó.

"Rắc!"

Từ trường chết chóc bao trùm khắp khu vực này vỡ tan. Chiến binh cương thi của quân Hải Vương cũng theo đó mà ngã xuống.

"Hôm nay, tất cả những kẻ dám xâm lược Bắc Kỳ của ta, đừng hòng trốn thoát! Xông lên cho ta!" Theo lời nói của Liệt Sơn, các chiến binh Liệt Thổ tộc lại phát động tiến công đối với quân Hải Vương.

Những người chơi hoàn hồn lại, cũng bắt đầu nhanh chóng tập kết, phát động xung kích về phía quân Hải Vương theo quân đoàn của Liệt Thổ tộc.

Trận chiến đấu này thay đổi chỉ trong chớp mắt, trải qua lên xuống mấy lần, ngay cả Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đã tham dự vô vàn trận chiến cũng phải ngây ngẩn cả người.

Thậm chí bây giờ họ cũng không dám khẳng định rằng có phải là sắp thắng rồi không? Suy cho cùng, lỡ đâu phe đối diện còn có kẻ mạnh hơn trốn sau màn thì sao?

Nhưng Hải Vương lại biết, quân át chủ bài lớn nhất của mình chỉ có Mục Chi Quang mà thôi. Nhưng từ lần giao chiến của Mục Chi Quang và Liệt Sơn có thể thấy được, hắn ta không phải là đối thủ của vị tộc trưởng Liệt Thổ tộc thượng cổ kia. Cho nên gã ta biết rằng mình đã thua rồi.

Nhìn thi thể tướng sĩ quân Hải Vương nằm la liệt trên mặt đất, Hải Vương biết rằng địa vị bá chủ hải vực Vọng Hư của mình đã không còn giữ được nữa rồi.

"Ta không cam lòng!" Hải Vương chợt lao về phía Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà với vẻ dữ tợn. Nỗi tuyệt vọng trong lòng gã ta đã biến thành sự phát tiết điên cuồng lần cuối.
Bình Luận (0)
Comment