Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 22

Translator: Nguyetmai

Vùng ranh giới giữa khu Lưu Ly và Minh Phủ.

Thống lĩnh quỷ đốc đang lạnh lùng nhìn người chơi bày ra đủ tư thế để khiêu khích hắn ta ở cách đó không xa.

Hắn ta không rõ tại sao khu vực Minh Phủ lại xuất hiện loại sinh vật kỳ lạ tự xưng là hậu duệ của Vua Bắc Kỳ này. Điều khiến hắn ta cảm thấy khó tin là bên trong còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc từng bị hắn ta chém chết.

Trong khoảng thời gian này, doanh địa của hắn ta đã bị phe thế lực này gây rối hơn trăm lần.

Những kẻ tự xưng là người chơi này, từ sau trận chiến dịch đó đã không bao giờ chơi chiến đấu chính diện với họ nữa mà hợp thành một đống tiểu đội, liên tục khiêu khích ở gần doanh địa.

Vốn tưởng rằng sau khi tiến hành những cuộc thanh trừng đẫm máu thì những kẻ nhỏ yếu này sẽ sợ hãi, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Chúng gây rối càng ngày càng thường xuyên hơn, điều này không thể nghi ngờ là kích thích thống lĩnh quỷ đốc. Lần này hắn ta dự định dẫn dắt tất cả thuộc hạ đến Minh Phủ xem thử rốt cuộc là tình huống thế nào.

Sau khi quân đoàn vượt qua biên giới, bầu trời trong xanh trở nên âm u, khiến thống lĩnh quỷ đốc phản xạ nhớ tới vị vương giả đã đe dọa vùng đất Bắc Kỳ suốt mấy vạn năm, trong lòng không khỏi run lên.

"Giết sạch chúng nó!" Thống lĩnh quỷ đốc kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, giơ chiến nhận lên, chỉ về người chơi ở phía xa, lạnh lùng nói.

Nhất thời, mấy nghìn quỷ kỵ binh trùng trùng điệp điệp vung vũ khí xông về phía những người chơi còn đang khiêu khích.

"Giỏi lắm, lũ phản đồ này thật sự không chịu nổi kìa, đang xông tới!"

Diệp Tuyết Nhi nhìn Ngô Quốc Nhất đứng bên cạnh cũng đang quan sát tình hình, nói với vẻ kinh ngạc.

"Chứ gì nữa, gừng càng già càng cay đã nghe bao giờ chưa? Hiện giờ chúng ta tiếp tục dụ dỗ chúng đi vào sâu. Tôi đã bảo người đi tuyên truyền trên diễn đàn rồi, đến lúc đó hơn trăm nghìn người chơi chúng ta, chẳng lẽ còn sợ mấy nghìn tên quỷ tộc tép riu chắc?" Ngô Quốc Nhất nói bằng giọng đắc ý.



Lúc này, Lục Vô cũng đang chú ý tới trận chiến tiêu diệt mà người chơi tự động tổ chức này.

Ba giờ trước, ba liên minh lớn cùng với vô số nhóm nhỏ của những người chơi đã thống nhất với nhau trên diễn đàn, chuẩn bị tiến hành một cuộc tàn sát triệt để đối với thống lĩnh quỷ đốc.

Hơn nữa bài viết về chiến dịch tàn sát lần này còn được đính trên đầu diễn đàn, vô số người chơi đều chú ý tới nó.

Có lẽ ngay cả người khởi đầu là Ngô Quốc Nhất cũng không hề nghĩ đến nhiệm vụ này lại thuận lợi như vậy. Thống lĩnh quỷ đốc lại thật sự dẫn dắt người ngựa của mình chuẩn bị phát động cuộc chiến tiêu diệt bọn họ.

Mà đội ngũ trăm người được phái đi khiêu khích đã bị quân đoàn của thống lĩnh quỷ đốc nhanh chóng đuổi theo, thậm chí chưa phản kháng được gì nhiều thì đã bị tiêu diệt rồi.

Nhìn khu vực Minh Phủ mây đen cuồn cuộn ở xa, thống lĩnh quỷ đốc vung chiến nhận lên: "Hướng Minh Phủ Bắc Kỳ, xuất phát!"

Nhất thời, khói bụi cuồn cuộn, mấy nghìn con sói chở quỷ binh bắt đầu chạy về phía Minh Phủ đã biến thành đống hoang tàn.

Ven đường, quân đoàn quỷ kỵ binh liên tục nhìn thấy người chơi lạc đàn. Những người chơi này rất xui xẻo, bị chém chết dưới lưỡi đao. Điều này khiến khí thế của quân đoạn quỷ kỵ binh càng mạnh mẽ hơn, cảm thấy loại sinh vật nhỏ bé này có đông đi nữa thì đã sao nào? Hoàn toàn không chịu được một kích.

Nhưng khi quân đoàn quỷ kỵ binh chạy tới Minh Phủ thì đều trợn tròn cả mắt.

Xung quanh Minh Phủ, rậm rạp chi chít người chơi đang nhìn chăm chú vào chúng.

"Rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Tại sao lại nhiều đến thế?"

Có thể nói, thống lĩnh quỷ đốc rất quen thuộc khu vực này. Nhưng mới rời đi mấy tháng thôi mà nơi này lại xuất hiện nhiều sinh vật mới như vậy, khiến hắn ta không tài nào hiểu nổi.

"Rút lui!"

Đối mặt với quần thể người chơi khổng lồ tới mức này, thống lĩnh quỷ đốc không khỏi nổi da gà, không định chiến đấu tiếp nữa. Cho dù có thắng thì cũng sẽ phải trả giá rất đắt.

Nhưng những người chơi đã chuẩn bị kỹ càng sao có thể cho phép chúng rời đi được? Từng cái đầu nhô lên từ đằng sau, nhanh chóng tập kết, lại hình thành lá chắn biển người ở đằng sau chúng.

Cảnh tượng này được người chơi livestream trên diễn đàn thông qua mũ thực tế ảo, khiến những người chơi đã hy sinh cũng có thể quan sát được. Vô số người chơi chú ý tới trận chiến phản kích này.

Lợn Rừng Peggy: Ghê ghê ghê, không chết uổng phí rồi, các anh em giết sạch lũ phản bội đó đi! Cố lên!

Vô Địch Tịch Mịch: Treo giải thưởng mười nghìn, thưởng cho người chơi giết được tên khốn quỷ đốc, cố lên!

Người Gỗ: Chịu nhục bao nhiêu ngày qua, đã đến lúc báo thù rồi! Không nói nhiều, thắng cho tao!

Mèo Mặt Bự: Hãy run rẩy dưới sự bao vây của thế lực đen tối của người chơi đi, lũ phản đồ quỷ tộc ngu si!



Vô số người chơi comment bên dưới livestream. Trận đại chiến cũng đang gay go hết sức.

Lần này, thống lĩnh quỷ đốc thật sự phải khiếp sợ. Đối mặt với số lượng người chơi khổng lồ như vậy, hắn ta chỉ có thể chọn cách rút lui, nhưng không ngờ rằng ngay cả đằng sau cũng bị chặn lại.

Để vạch ra một con đường chạy trốn, thống lĩnh quỷ đốc vung tay lên, quân đoàn lập tức thay đổi phương hướng, xông về phía người chơi đằng sau.

"Ngăn chúng lại! Giết cho tao, dùng mạng sống để bù đắp, lấy thi thể đè chết tụi mày!" Một người chơi tức giận gầm lên.

Nhất thời, quân đoàn người chơi cũng hành động. Người chơi trùng trùng điệp điệp bao vây từ bốn phương tám hướng, xung phong về phía thống lĩnh quỷ đốc.

Tuy rằng level của đa số người chơi đều không cao, thậm chí có những người chỉ cần bị đánh trúng là game over, nhưng khát vọng chiến đấu của những người chơi vẫn dâng trào, tập kích bằng cách tự sát tập thể một cách điên cuồng. Chỉ trong chốc lát đã làm tan rã quân đoàn quỷ kỵ binh.

Một chọi mười không đáng sợ, đáng sợ là một chọi mấy chục, mấy trăm.

Cách chiến đấu của những người chơi không có trận hình, không có chỉ huy, cũng không có kỹ xảo, chỉ có thô bạo, ỷ vào ưu thế về số lượng để tấn công liên tiếp, người trước ngã xuống người sau tiến lên, mãi mà không hết.

Đối với sinh vật quỷ tộc mà nói, tuy rằng chúng rất khát máu, rất hung ác, nhưng chúng vẫn sợ cái chết. Nhưng điểm này lại ngược lại với người chơi.

Chết chóc đối với người chơi mà nói là cơm bữa. Ngoài thời gian ba giờ cooldown sống lại khiến người ta phiền muộn ra, họ không hề sợ chết, thực sự dùng mạng sống để bù đắp cho thực lực.

Cảnh tượng này cũng khiến người chơi đang quan sát livestream trên diễn đàn phải sôi máu nóng.

"Đạp háng nó! Đúng đúng đúng, phải đạp mạnh như thế!"

"Anh em, bên trái cậu kìa, bên trái, trời đất, không nghe lời tui, chết chưa!"

"Đấm bên trái, đấm bên phải, đấm thẳng, đá ngang eo, tía ơi, kỹ thuật đấu vật của anh em tệ quá rồi đấy!"

"Anh em, cậu điên rồi à? Nổi máu lên cắn cả người khác nữa? Nể cậu là thằng đàn ông đấy, nhớ kỹ ID của cậu, sau này không dám chọc đâu."

Một đám quần chúng ăn dưa tiến hành chỉ đạo ngoài sân khấu cho cuộc chiến lần này.

Khác với người chơi, giờ phút này sắc mặt thống lĩnh quỷ đốc sa sầm. Tuy rằng mỗi lần vung tay chém đều có cả đám người chơi toi mạng, nhưng số lượng người chơi quá mức khổng lồ, lớn tới mức khiến thống lĩnh quỷ đốc cũng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.

Đúng lúc này, thống lĩnh quỷ đốc bỗng cảm thấy tọa kỵ của mình run lên, suýt nữa hất bay hắn ta ra ngoài. Hắn ta lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện một người đang giơ đại kiếm đâm mạnh vào mông ngựa ma.

Ngoài sân:

"Ha ha ha, ghê ghê ghê, một kích chí mạng, điểm tối đa!"

"Tui nhớ rõ người anh em này hình như là đại ca của Đại Long Hội thì phải, tên là Trần Tử Vũ, giỏi lắm!"

"Dùng cự kiếm để đâm 'lỗ nhị', uy lực có vẻ lớn đấy, máu ghê ta!"

"Huynh đài quả là nhân tài! Lần này tất nhiên là bạo kích rồi!"

Cảm nhận ngựa ma đang run rẩy liên tục, lửa giận trong mắt thống lĩnh quỷ đốc như muốn phun trào ra ngoài, chiến nhận vung thật mạnh ra đằng sau, muốn chém giết Trần Tử Vũ.

Lúc này, một bóng người xông tới từ bên cạnh, giơ tay đẩy Trần Tử Vũ ra, còn bản thân mình thì hứng chịu một phát chí mạng này.

"Đại ca, báo thù cho em!" Người anh em chủ động đỡ đòn nói với Trần Tử Vũ trước khi màn hình tắt ngỏm.
Bình Luận (0)
Comment