Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 226

Editor: Nguyetmai

Một bóng người màu đen xuyên qua cột sáng màu vàng bước tới trong ánh mắt kinh ngạc của bảy quốc chủ và lão tế tự.

Hải Vương giơ tay lên, vòng sáng đâm vào tim thiếu niên mắt vàng kia bay ngược lại, nằm gọn trong tay gã ta.

Sau đó gã ta bước tới bên cạnh, vuốt ve khuôn mặt của thiếu niên tóc vàng đang run rẩy với vẻ mặt khó tin.

"Còn nhỏ mà không chịu học hành đàng hoàng, lại đi học đòi làm lão đại của người khác. Ngươi còn non và xanh lắm!"

Nói rồi, Hải Vương cầm vòng sáng cứa cổ thiếu niên mắt vàng. Máu màu vàng chảy ra, thiếu niên ngã gục xuống, phù văn xoay tròn trong đôi mắt cũng dừng lại.

"Ngươi là kẻ nào?" Con ngươi của lão tế tự co rụt lại, cắn răng hỏi.

"Ta là ai ư?" Hải Vương quay đầu cười nhìn lão tế tự.

"Gào!" Tiếng gầm khổng lồ vang lên từ đằng sau, pho tượng linh hồn Mutter Sea còn khổng lồ hơn bảy pho tượng ở đây xuất hiện.

"Quốc gia Mutter Sea!"

Thấy pho tượng này, mấy người đều đã biết thân phận của gã ta.

"Quốc gia biển Mutter còn chưa bị hủy diệt sao?" Sắc mặt lão tế tự sa sầm.

Trên thực tế, lý do quan trọng nhất khiến lão lâm thời thay đổi chủ đề hội nghị, muốn xác nhập tám quốc gia chính là vì quốc gia Mutter Sea đã bị hủy diệt.

Bởi vì Mutter Sea vĩnh viễn là một khúc xương cá kẹt trong cổ lão.

Có một thế lực khổng lồ như thế, cộng thêm thực lực cường đại của mỗi đời quốc chủ, muốn thống nhất tám quốc gia thì rất dễ, song muốn giành lại vị trí quốc chủ thì không đơn giản chút nào.

Kết quả có khả năng nhất chính là Mutter sẽ thôn tính bảy quốc gia biển khác, trở thành bá chủ mới mà không phải là khôi phục Minh Hải Quốc hư vô mờ ảo.

Cho nên khi nghe thấy Mutter Sea đã bị hủy diệt, lão chẳng những không phẫn nộ mà còn cảm thấy rất vui vẻ, đồng thời quyết định đưa ra kế hoạch thống nhất trước thời gian.

Chẳng qua không ngờ rằng mới bắt đầu thì đã kết thúc rồi.

Lão tế tự run rẩy nhìn thiếu niên mắt vàng đã không còn sinh mệnh nằm trên mặt đất.

Lão cảm thấy mình đã không hoàn thành lời nhắc nhở của lão quốc chủ.

"Ngươi dám giết chủ! Kẻ phản bội! Ngươi thử ngửi mùi chết chóc tràn ngập trên người ngươi mà xem, thế mà còn dám đến đây!" Lão tế tự tức giận quát vào mặt Hải Vương.

"Giết chủ á? Hắn là chủ nhân của ngươi chứ không phải là chủ nhân của chúng ta, đúng không?" Hải Vương cười nhìn về phía bảy người còn lại.

Tuy rằng bảy người không nói gì, nhưng vẻ mặt lại không phản đối chút nào.

"Các… Các ngươi…" Lão tế tự biết đã không thể vãn hồi tình thế được nữa, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy không cam tâm.

Nhưng lão cũng đã thấy rõ mục đích của Hải Vương. Cho dù thiếu niên mắt vàng đã chết, lão cũng sẽ không bao giờ để Hải Vương được mãn nguyện. Lão lập tức giận dữ nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn làm quốc chủ? Theo ta biết thì bộ tộc Mutter của các ngươi đã bị hủy diệt từ lâu rồi! Ngươi có quân đội tương xứng với thực lực của ngươi không?"

Nghe vậy, Hải Vương cười nhạo.

"Quân đội của ta không yếu hơn bảy nước các ngươi là bao đâu!"

Gã ta vừa dứt lời thì vô số cái bóng màu đen bao trùm xung quanh hải vực. Từng con sinh vật tử vong với ngoại hình dữ tợn không ngừng đến gần, số lượng vô cùng khổng lồ.

"Bộ tộc Chết Chóc!" Lão tế tự mở to mắt.

Chẳng những là lão tế tự mà tất cả mọi người ở đây đều không dám tin vào mắt mình.

Bởi vì ngoài Chúa Tể Chết Chóc có thể sai khiến quái vật bộ tộc Chết Chóc ra thì chúng căn bản là không có ý thức, chỉ biết nuốt chửng và tàn sát. Thế mà bây giờ lại bị thu phục rồi.

"Tại sao ngươi lại làm được điều đó? Chúa Tể Chết Chóc đâu?" Hắc Thúy đứng ở cách đó không xa cau mày hỏi.

"Các ngươi không cần quan tâm điều này. Bây giờ ta cũng cho các ngươi lựa chọn, thần phục, hoặc chết!" Khí thế trên người Hải Vương dâng cao liên tục.

Tuy rằng đã từng gặp đau khổ, nhưng dẫu sao gã ta cũng từng là bá chủ hải vực Vọng Hư, uy thế vẫn còn.

"Ta sẽ không bao giờ đồng ý!" Lão tế tự lập tức tỏ thái độ.

"Ta cần ngươi đồng ý làm gì? Đã thành đồ cổ rồi, chắc sống cũng chẳng thú vị gì đâu nhỉ!" Hải Vương lập tức đấm về phía lão tế tự.

Thấy vậy, lão tế tự hừ lạnh khép cuốn sách lại, một quầng sáng màu vàng hiện lên trước mặt.

"Đùng!"

Cú đấm nện lên quầng sáng tạo ra gợn sóng, nhưng vẫn không phá vỡ nó.

Ngay tại lúc lão tế tự thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy Hải Vương đang cười gằn nhìn mình.

Chỉ thấy tử khí quấn quanh nắm đấm của Hải Vương. Chúng xuyên qua quầng sáng, không ngừng quấn quanh người lão. Tất cả sinh vật ký sinh trên cơ thể lão như hải tảo nhanh chóng héo úa, biến thành tro xám rơi xuống. Lão cũng cảm thấy sức sống trong cơ thể mình đang bị hút ra ngoài.

Lão muốn giãy giụa, song phát hiện mình bị trói ngay tại chỗ, hoàn toàn không thể phản kháng được, chỉ có thể càng ngày càng già nua.

Lão tế tự vốn chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng không thể chống chọi lại hơi thở chết chóc ăn mòn, thân xác biến thành một đống tro tàn, chỉ còn lại một bộ xương khô.

Chứng kiến cảnh tượng này, bảy người còn lại đều lạnh cả người.

Họ biết lần này thật sự khó khăn rồi.

Nhất là sau khi Hải Vương bày ra thực lực tuyệt đối.

Nếu so sánh với gã ta thì thiếu niên mắt vàng dù sao cũng còn nhỏ, cần họ phụ tá nên hứa hẹn sẽ cho họ chức vị lãnh chúa. Nhưng bây giờ Hải Vương nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối thì chưa chắc sẽ làm thế.

"Lựa chọn đi. Ta cho các ngươi cơ hội!" Hải Vương quay lại cười nói với bảy người.

"Nếu chúng ta không muốn thì sao?" Hắc Thúy nghiêm túc hỏi.

"Chết!"

"Vậy thì ta thần phục!"

Lời nói của Hắc Thúy khiến mấy người đều ngây ra.

Họ biết tính cách của Hắc Thúy, vừa rồi cho dù bị thiếu niên tóc vàng đe dọa thì vẫn giữ vững, cuối cùng bất đắc dĩ nên mới đồng ý. Nhưng không ngờ lúc này hắn ta lại đồng ý một cách dễ dàng như thế.

"Một sự lựa chọn sáng suốt!" Hải Vương cười giơ ngón cái với Hắc Thúy.

"Ta cũng thần phục. Chẳng qua ta muốn biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Thiên Côn cất lời hỏi.

"Đoạt lấy Bắc Kỳ!" Nhắc tới Bắc Kỳ, ánh mắt Hải Vương trở nên lạnh lẽo.

Từ khi xích mích với Bắc Kỳ, gã ta phát hiện làm việc gì cũng bất lợi, trái cây thì bị ăn cắp, báu vật thì bị cướp mất, thế lực Bắc Kỳ còn thường xuyên quấy rối thuộc hạ của mình ở hải vực, ngay cả quân Hải Vương mà mình vẫn luôn lấy làm tự hào cũng bị hủy diệt. Trong mắt gã ta, mối thù này không đội trời chung! Cho dù trước khi chết, Mục Chi Quang đã từng hy vọng gã ta dừng tay lại.

Nhưng gã ta đã từng thề rằng dẫu phải rơi vào vực sâu vô tận, cũng sẽ không bao giờ quên mối thù này. Gã ta cũng đang làm đúng với lời thề đó.

Hội nghị tám nước lần này chính là một cơ hội khác giúp gã ta vực dậy.

Hiện giờ gã ta có lực lượng của Chúa Tể Chết Chóc, hơn nữa còn có quân đoàn Chết Chóc khiến người ta sợ hãi. Chỉ cần nắm giữ lực lượng của bảy nước sau khi thống nhất thì sao mình lại không thể báo thù được? Cho dù gã Liệt Sơn kia lại ra tay thì gã ta cũng không hề sợ hãi.

"Bắc Kỳ ư? Bắc Kỳ là thế lực trên đất liền, tại sao chúng ta phải đoạt lấy Bắc Kỳ chứ? Hoàn toàn không giúp ích gì cho sự phát triển của chúng ta sau khi liên hợp lại cả!" Thiên Côn khó hiểu.

"Ta là quốc chủ, ý chí của ta chính là ý chí của quốc gia mới! Ta không cần ngươi hiểu, chỉ cần ngươi chấp hành theo!" Hải Vương nhìn chằm chằm vào Thiên Côn nói, uy thế bao trùm phía trước.

Hải Vương bá đạo như vậy khiến mấy người đều thầm kêu khổ, cảm thấy gã này còn khó hầu hạ hơn cả thiếu niên mắt vàng kia nữa.

Họ đã tưởng tượng ra cảnh mình sẽ ra sao sau khi Hải Vương giành được quyền khống chế bảy nước rồi, chắc chỉ còn nước trở thành tay sai mà thôi.

"Bây giờ hãy thề trung thành với ta, từ nay về sau tôn ta làm vua, lập quốc hiệu Mutter!"

Lời này vừa vang lên, bảy người đều thay đổi sắc mặt.

Cho dù có đổi tên thành Minh Hải thì họ cũng không có ý kiến gì, dẫu sao đó cũng là tên quốc gia tổ tiên của họ. Cái tên này chứa đựng rất nhiều vinh quang thời thượng cổ, họ cũng không cảm thấy bị bôi nhọ. Song nếu sửa thành Mutter thì quả thực chẳng khác nào bị thôn tính cả!

"Hãy thề trung thành với ta!" Hải Vương bước lên trước, vòng sáng trong tay tự động bay ra, xoay tròn trên đầu bảy người.

Đây là món quà mà gã ta dâng tặng cho Mục Chi Quang.

Khôi phục quốc gia Mutter Sea chính là giấc mơ mà người đã khuất kia theo đuổi suốt cuộc đời.

Người ấy đã chết vì gã ta, vậy thì gã ta sẽ sáng lập xứ sở Mutter mới để tưởng nhớ sự tồn tại của người ấy.

Dù cho Hải Vương chưa bao giờ để ý tới cái tên Mutter, nhưng ngày hôm đó, gã ta đã nhớ kĩ hai chữ "Đại ca".

"Vua Mutter!" Quốc chủ Sa Thủy Quốc tính cách yếu đuối là người đầu tiên không chịu nổi, quỳ xuống ngay tức khắc.

"Còn các ngươi nữa!" Hải Vương lia mắt nhìn sáu người còn lại.

"Vua Mutter!" Những người còn lại thấy vậy, cho dù không muốn nhưng vẫn phải thỏa hiệp. Tất cả đều quỳ xuống thề trung thành với Hải Vương.

"Ha ha ha! Tốt lắm!"

Hải Vương cười càn rỡ. Quân đoàn Chết Chóc sau lưng gã ta múa may quay cuồng khiến bảy quốc chủ đều bị ám ảnh.

Họ đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.



Lúc này, những người chơi trên diễn đàn còn đang oán giận.

Cậu Bé Dưa Hấu: Mấy người đều bị bệnh chó dại hết rồi hả? Tui vất vả lắm mới tìm được một con quái vật tử vong, thế mà bốn cái thuyền của mấy người nhào tới cướp mất, có tố chất chút được không hả?

Tuyết Lê Mạnh Nhất: Gần đây giá trị của bộ tộc Chết Chóc tăng vùn vụt, khắp bờ biển Lưu Ly toàn là đại gia mua thi thể, nghe phê lòi.

Shin Cậu Bé Bút Chì: Dáng vẻ khát vọng thi thể của tụi bay khiến tao nhớ tới thằng u ác tính nào đó. (Cười ha ha)

Một Con Chó Săn trả lời Shin Cậu Bé Bút Chì: Mày không phải là u ác tính hả? (Cắn răng!)

Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Một Con Chó Săn: Nếu chú đã thò đầu tới tận đây thì anh cũng đành phải sờ đầu chú vậy. (Cười ha ha)

Yêu Ảo Bị Lừa 8000 Đồng: Hải Vương rác rưởi! Lại mãnh liệt yêu cầu nhà phát hành cường hóa Hải Vương thêm chút xíu!

Shin Cậu Bé Bút Chì: Tôi có một ý kiến, không bằng mọi người mời đại ma vương Hồ Hạch trở về đi, để ổng mở rộng phong ấn Chết Chóc một chút, thế nào? (Cười ha ha)



Shin Cậu Bé Bút Chì vừa nói vậy, diễn đàn lập tức lâm vào im lặng trong giây lát.

Hiện giờ, bộ tộc Chết Chóc cực kỳ khan hiếm đúng là một vấn đề lớn. Cho nên lời đề nghị của Shin Cậu Bé Bút Chì khiến rất nhiều người chơi đều động lòng.

Sau khi bàn bạc, những người chơi tự động gửi một bức thư tới đại ma vương Hồ Hạch, đồng thời cũng cam đoan trong bức thư rằng nhất định sẽ không giết anh ta, hơn nữa sẽ không xuất hiện đâm lén, chỉ cần anh ta về Bắc Kỳ giúp họ đào phong ấn, thậm chí còn sẵn lòng gom tiền mời anh ta ra tay.

Hồ Hạch ở bên server châu Âu nhận được bức thư này rồi mở ra đọc. Anh ta im lặng ba giây rồi nhanh chóng ném nó vào thùng rác.

"Khốn khiếp! Còn mượn phong ấn để lừa tao về rồi tra tấn tao nữa chứ! Cho dù bây giờ tụi bay có ký hợp đồng tao cũng méo tin nhé! Tiên sư lũ ác ma không biết lễ độ chúng mày!" Đại ma vương nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó anh ta lia mắt nhìn người chơi server châu Âu đang bao vây quanh điểm hồi sinh: "Tụi bay đừng tưởng tao sợ tụi bay! Chờ tao luyện hóa Hạn Bạt xong rồi sẽ cho tụi bay biết tay!"

Người chơi server châu Âu ở xung quanh thấy vậy, chỉ ngẩng đầu liếc anh ta một chút rồi tiếp tục tán dóc, chơi cờ, ăn quà vặt.
Bình Luận (0)
Comment