Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 233

Editor: Nguyetmai

Thực tế, cuộc chiến đã kết thúc ngay tại lúc Lang Thiết kêu đầu hàng.

Lúc này Lang Gia Vệ đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, chỉ có thể mệt mỏi đối phó với đợt tấn công hung ác của những người chơi.

Những người chơi phấn khởi khỏi phải nói. Túm được một thằng giết một thằng, túm được hai thằng giết hai thằng, hồn tệ với EXP tăng vèo vèo.

"Các ngươi thật sự muốn khai chiến toàn diện với đảo Lang Gia bọn ta sao?" Đối mặt với những người chơi rượt đuổi tới bến, Lang Thiết chỉ có thể đe dọa như thế mà thôi.

Nhưng những người chơi hoàn toàn không nể mặt hắn ta.

Đùa nhau không à. Khai chiến mới là tốt nhất, tốt nhất là giết mãi không hết ý. Thế là họ càng đánh càng hăng.

"Lùi! Lùi lại!" Đe dọa không có hiệu quả nên Lang Thiết chỉ có thể kêu rút lui.

Nhưng đúng này, ánh mắt Hải Vương chợt lóe lên tia sáng lạnh, khẽ hừ một tiếng.

Quân Mutter (Quân liên hiệp bảy nước) bao quanh hải đảo đồng thời cất bước, chặn kín đường lui của họ.

Thấy vậy, những người chơi tươi cười xán lạn.

Quả nhiên vẫn là Hải Vương hiểu ý chặn đường giúp họ. Giờ thì có thể giết xả láng rồi!

"Hải Vương! Ngươi làm thế là sao hả?" Lang Thiết nhìn Hải Vương rống lên.

Hải Vương cười lạnh, không thèm để ý tới hắn ta.

Hôm nay Lang Thiết dám khiêu khích gã ta nên gã ta vốn không định thả cho hắn ta rời đi.

Hơn nữa sau khi suy nghĩ kĩ, gã ta chuẩn bị lấy đảo Lang Gia, một trong ba thế lực lớn để khai chiến lập uy, đánh tan quân đội của chúng rồi hợp nhất để mở rộng thế lực của mình.

Cho nên đương nhiên là không sợ Lang Thiết đe dọa.

Sau một hồi giằng co chém giết, sắc mặt Lang Thiết lộ vẻ dữ tợn, lia mắt nhìn những người chơi, cuối cùng dừng lại trên người Hải Vương: "Hải Vương, hãy đợi đấy! Ta sẽ báo cho đại ca biết tất cả những gì ngươi đã làm ngày hôm nay. Cứ chờ khai chiến đi!"

Nói rồi, Lang Thiết bay lên trời như muốn trốn khỏi nơi này.

Thấy vậy, những người chơi lập tức không chịu. Nếu Boss lớn nhất mà chạy thì sẽ bị tổn thất rất lớn đấy.

Thế là họ ném skill chi chít lên trời, muốn giữ chân hắn ta lại.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Hải Vương chợt lóe hung quang, thò tay chộp về phía trước.

Một cơn lốc xoáy màu đen hiện lên trong ánh mắt kinh hãi của Lang Thiết. Một bàn tay khổng lồ tối om thò ra từ chính giữa bắt lấy hắn ta.

"Á!"

Bàn tay màu đen dần siết chặt khiến Lang Thiết cất tiếng gào thét đau đớn.

"Nếu ngươi đã nói là muốn khai chiến thì ta còn giữ lại ngươi làm gì?" Hải Vương cười khẽ, bàn tay màu đen bóp mạnh, con mắt Lang Thiết chợt lồi ra, thân hình vặn vẹo.

Sau khi cánh tay màu đen biến mất, Lang Thiết rơi xuống mặt đất như một đống bùn nhão, mất hết sinh cơ.

"Trời má, chết rồi hả?"

"Ôi trời đất ơi, tổn thất nặng nề! Đau lòng quá đi!"

"Tía, thế này thì hơi quá đáng rồi đấy. Chiến lợi phẩm của chúng ta mà! Mịa, Hải Vương thiện cảm của tui dành cho ông đã giảm xuống rồi!"

"Xót ruột… Đây là của chúng ta, của chúng ta cơ mà!"



Thấy Lang Thiết bị bóp chết, những người chơi giậm chân vỗ ngực, vẻ mặt cực kỳ đau buồn.

Cảnh tượng này lại khiến các thế lực ở đây đều trợn tròn mắt.

Sao thấy đồng đội của chúng bay chết mà còn không đau buồn, đều cười hì hì, sao kẻ địch chết thì chúng bay là buồn như chết cả nhà vậy?

Hơn nữa họ có thể thấy rõ những người chơi thật sự đau lòng chứ không phải là giả vờ.

Tam quan của các thế lực lại đảo điên, đều ngây ra tại chỗ.

Sau khi chém giết tất cả Lang Gia Vệ còn lại, những người chơi đều tức giận chạy tới chỗ Hải Vương.

"Hải Vương, ông có ý gì hả? Ông làm thế rất quá đáng đấy có biết không hả? Chúng tôi mang đầy thành ý tới chúc mừng ông dựng nước, nhưng ông xem ông đã báo đáp chúng tôi như thế nào? Đê ma ma, thế mà ông lại cướp quái của chúng tôi! Đây là việc mà một con Boss nên làm hả?"

Sắc mặt Hải Vương lạnh như băng. Tuy rằng không hiểu họ đang nói gì, nhưng gã ta lại biết hình như đám quân Bắc Kỳ này đang trách gã ta ra tay.

"Quý khách quý khách, đừng giận nữa. Hôm nay là ngày dựng nước, xin hãy theo tôi vào yến hội. Bữa tiệc sẽ được tiếp tục tiến hành!" Sa Thủy đứng bên cạnh Hải Vương lau mồ hôi, vội cất lời nói.

Suy nghĩ của hắn ta cũng giống với những người ở đây, cho rằng những người chơi đang trách Hải Vương không để họ đánh tận hứng, thế là vội khuyên bảo để hòa hoãn bầu không khí.

Dù sao thì theo hắn ta thấy, thế lực này thật sự là quá ngon lành. Nghĩ tới việc sau này sẽ trở thành liên quân phe mình, hắn ta đã bắt đầu ảo tưởng tới tương lai tươi sáng, cho nên đương nhiên phải chiêu đãi cho họ hài lòng.

"Các anh em, được rồi, dù sao sau này Hải Vương cũng sẽ bồi thường cho chúng ta. Hôm nay là ngày Hải Vương dựng nước, coi như là quà tặng ổng đi."

"Được rồi, cứ thế đi, chỉ mất một tên Quỷ Tướng thôi mà. Dù sao sau này Hải Vương còn có thể tặng cho chúng ta hàng tá Quỷ Tướng, Quỷ Vương. Chuyện này xóa sổ đi."

"Vậy được rồi. Nhưng mà Hải Vương à, ông làm thế là không được đâu đấy, ông phải nhớ rõ điều đó nhé!"



Nghe thấy Sa Thủy nói vậy, những người chơi suy nghĩ rồi quyết định bỏ qua.

Suy cho cùng, Hải Vương mới là rau hẹ ngon nhất trong mắt họ. Cái khác bị tổn thất thì thôi vậy. Chỉ cần Hải Vương còn tồn tại thì đại biểu cho vô hạn hồn tệ với EXP, đây mới là điểm quan trọng nhất.

Thế là những người chơi đi theo Sa Thủy bước vào yến hội trong ánh mắt lạnh lùng của Hải Vương như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dù sao thì cũng vừa đánh nhau xong, họ cảm thấy thể lực bị hao tổn rất lớn, phải bổ sung một chút mới được.

Lần này, các thế lực khác đã nhìn người chơi với ánh mắt thay đổi 180 độ.

Có khâm phục, ngưỡng mộ, nhưng đa số lại là sợ hãi.

Chung quy họ không cần nghĩ cũng biết một khi bị một thế lực liều mạng bậc này nhìn chằm chằm thì nhất định sẽ phải đánh tới chết mới xong.

Trải qua trận chiến này, mấy thế lực vốn định gây sự trong điển lễ dựng nước đều câm như hến.

Chỉ sợ nếu mình há mồm nói mấy câu nghe sai sai với Hải Vương thì sẽ bị đám thế lực kia quát mắng một trận, sau đó bị bắt phải sống mái với nhau.

Nhưng ngoài những thế lực sợ hãi e ngại không muốn trở thành kẻ địch với thế lực người chơi ra thì đương nhiên cũng có thế lực muốn kết bạn với họ. Suy cho cùng, họ cũng rất hâm mộ Hải Vương nhận được sự liên minh của thế lực này.

Thế nên cả đám đều mặt dày tới làm thân.

Chẳng qua những người chơi đều không thích làm thế.

Trong mắt những người chơi, các vị đang ngồi ở đây đều là hồn tệ và EXP trong tương lai. Ngoài rau hẹ kiểu trưởng thành như Hải Vương ra, những loại rau hẹ khác hoàn toàn không có giá trị gì cả, gặt hái xong là kết thúc, cho nên đều không hề thân thiện chút nào, không muốn lãng phí cảm tình.

Thái độ của những người chơi khiến các thế lực tiến đến kết bạn đều phẫn nộ bỏ về.

Nhưng thấy cảnh này, đám người Hắc Thúy, Thiên Côn, Sa Thủy lại rất vui vẻ.

Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ chỉ có Hải Vương mới khiến họ kết giao, hơn nữa từ cảnh này có thể thấy được thế lực này cực kỳ coi trọng tình cảm, sẵn lòng khiêu chiến với bất cứ kẻ địch nào vì bạn bè.

Có thế lực bậc này giúp đỡ, tương lai nước Mutter sợ gì không hưng thịnh.

Thấy vẻ mặt tươi cười của đám người Sa Thủy, khóe miệng Hải Vương chợt run rẩy.

Gã ta không phải kẻ ngốc. Tuy rằng không rõ tại sao quân Bắc Kỳ lại chấn nhiếp giúp mình, nhưng gã ta luôn cảm thấy chúng không có lòng tốt gì.

Chẳng qua lần này chúng không chủ động trêu chọc nên Hải Vương cũng không định ra tay.

Tóm lại phải mở rộng quân lực của Mutter trước, hợp nhất thế lực xung quanh xong rồi hẵng tính. Dù sao gã ta nhất định phải chiếm được Bắc Kỳ. Mối thù trong trận chiến ấy, gã ta sẽ không bao giờ quên.

Trải qua sự việc vừa rồi, điển lễ dựng nước tiến hành vô cùng thuận lợi. Những người chơi cũng ăn uống rất vui vẻ.

Sau khi điển lễ kết thúc, những người chơi đều chuẩn bị trở về Bắc Kỳ.

Nhưng trước khi rời đi, những người chơi lại đều nhìn Hải Vương bằng ánh mắt kiên định, đồng thời bày ra động tác cổ vũ.

(ง•_•)ง Cố lên!

Thấy vậy, khóe miệng Hải Vương run rẩy, trong lòng xúc động.

Không hiểu ra sao, nhưng mà rất muốn bóp chết chúng nó!

Còn đám người Sa Thủy thì tiễn đưa đến tận nơi. Sau khi tiễn những người chơi lên thuyền, họ cười tươi tắn vẫy tay chào tạm biệt, còn nói "Hay tới làm khách" các kiểu.

Nhìn đảo Tân Mạt càng ngày càng xa, những người chơi đều lộ vẻ sung sướng.

Họ cảm thấy chuyến đi này không tốn công chút nào. Không chỉ kiếm được một khoản hồn tệ và EXP mà thức ăn trên yến tiệc cũng rất hợp khẩu vị.

Có thể nói là cả thể xác là linh hồn đều được thỏa mãn.
Bình Luận (0)
Comment