Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 253

Editor: Nguyetmai

Cabin game chậm rãi mở ra, nhưng Hồ Hạch vẫn chưa đứng dậy mà vẫn nhắm mắt, im lặng nằm trong ghế.

Là mình đã đào họ ra từ trong phong ấn, cũng là mình đã dẫn dắt họ rời khỏi Bóng Tối Khôn Cùng…

Nếu không có mình thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra…

Lúc trước, Hồ Hạch cũng có ý đồ lợi dụng hai mươi ba người này để đạt được mục đích của mình. Khi đó anh ta hoàn toàn không cảm thấy tội ác chút nào.

Song vừa rồi, hai mươi ba người kia lại thề nguyện trung thành với anh ta bằng xương bằng thịt, cuối cùng thậm chí còn bảo vệ anh ta bằng cả tính mạng của mình.

Tất cả những điều đó đã mang lại rung động rất lớn cho anh ta.

Anh ta dần dần siết chặt tay, cơ bắp căng cứng khiến thân thể run rẩy.

Thực ra anh ta vẫn cảm thấy mình là người rất lạc quan, còn có một chút yếu đuối. Nhưng vào giây phút này, Hồ Hạch lại thấy mình phẫn nộ đến mức xưa nay chưa từng có.

Những lời trào phúng cùng với vẻ mặt hờ hững của Uyên Hư hiện lên trước mắt. Hồ Hạch hò hét trong lòng, chỉ hận không thể xé nát hắn ta.

Sau khi trút giận xong, Hồ Hạch mở mắt ra.

"Hai mươi ba người anh em, các cậu sẽ không biến mất, mà sẽ sóng vai với tôi trong tương lai. Mối thù của các cậu, Hồ Hạch tôi đây sẽ gánh vác. Đây là lời hứa hẹn đầu tiên trong đời của một kẻ yếu đuối như tôi!"

Lúc này, Hồ Hạch đã quyết định sẽ luyện hóa tất cả những người anh em thành thi linh để họ tiếp tục làm bạn bên cạnh mình, cùng nhau cố gắng để báo thù.



Nhìn Hồ Hạch tan biến theo làn gió, vẻ mặt Uyên Hư trở nên rất phức tạp.

Chuyện xảy ra vượt xa dự đoán của hắn ta.

Hắn ta vốn chỉ muốn thu phục Hồ Hạch có tiềm lực khổng lồ mà thôi, không ngờ cuối cùng sẽ kết thúc bằng cách này.

Nhưng trong lòng Uyên Hư vẫn không hề có chút thương xót nào.

Tuy rằng rung động vì hành vi liều mình bảo vệ của hai mươi ba người kia, song kẻ địch chính là kẻ địch, chỉ cần là địch thì đều đáng chết. Hắn ta sẽ không đồng tình với bất cứ kẻ địch nào, bởi vì trước kia hắn ta cũng bò lên từng bước như thế. Nếu còn lòng thương hại thì hắn ta cảm thấy mình đã chết trên con đường trở thành phủ quân từ lâu rồi.

"Khụ khụ!"

Uyên Hư bước vào điện phủ quân đã sớm thành phế tích, đi đến trước cửa phong ấn Bóng Tối Khôn Cùng. Hắn ta vươn tay chộp vào không khí, Quỷ Vương Phân Thủy lập tức xuất hiện.

Vừa xuất hiện, Quỷ Vương Phân Thủy lập tức quỳ rạp xuống đất bái lạy với đôi mắt vô hồn, miệng còn thều thào những câu như là "Đừng mà… Đừng mà…"

Nhìn Quỷ Vương Phân Thủy thảm hại khỏi phải nói, Uyên Hư lắc đầu.

"Khi nào hồi phục hẵng đến tìm ta!"

Dứt lời, hắn ta lập tức biến thành ảo ảnh, chạy về mộ Quỷ Long.



Trong phòng livestream đã tắt hẳn, những người chơi không còn huyên náo như trước nữa, ai nấy đều rất đau thương.

Hai mươi ba người kia không chỉ khiến Hồ Hạch rung động, mà đồng thời cũng khiến mỗi người trong phòng livestream rung động.

Trong đầu họ vẫn còn hiện lên hình ảnh hai mươi ba người vừa chiến vũ vừa gào thét.

Cảnh tượng bi tráng ấy khiến họ nhớ tới những người bạn cũ ngày xưa.

Lục Ma, đầu bếp mập, thầy dạy Khúc Phong…

Đây là một thế giới chân thật. Bởi vì trong lòng người chơi, họ đều thật sự tồn tại.

Giây phút này, những người chơi đã nổi giận, hoàn toàn nổi giận.

Những người chơi đã bắt đầu kêu gọi trong kênh khu vực. Họ muốn chiến đấu, muốn giết chết Uyên Hư.

Mọi người lần lượt đăng nhập vào game, bắt đầu tập kết trong Long Ẩn. Sắt mặt của tất cả mọi người đều rất kiên định.

Thực tế họ cũng biết thế lực của mình tất nhiên không phải là đối thủ của quân Uyên Hư. Nhưng thế thì đã sao? Họ chỉ muốn phát tiết, muốn điên cuồng một lần.

Lúc này, Lục Vô cũng mở nhiệm vụ viễn chinh. Quân đội Bắc Kỳ đã chờ đợi từ lâu lập tức ồ ạt kéo tới.

Lúc này, bất kể là server châu Âu hay là server Trung Hoa cũng đều bỏ qua xích mích trước đó. Lần này họ chỉ chiến đấu vì hai mươi ba người kia.

Họ là người chơi, nhưng cũng là con người, cho nên họ coi trọng tình cảm.

Hai mươi ba dũng sĩ đã chết vì Hồ Hạch, nhưng làm sao không phải là chết vì người chơi bọn họ? Cho dù trận chiến này có thua thì cũng phải giết cho nó máu chảy thành sông, thi thể chất thành đống, khiến kẻ địch phải run sợ.

Tiếng kèn tập kết vang lên trên bầu trời Long Ẩn làm kinh động Tà Vương. Hắn ta lập tức bay tới trên không trung Long Ẩn.

Sau đó hắn ta kinh hãi phát hiện người chơi đã tập kết ở đây với quy mô khoảng chừng hơn chục triệu, chuẩn bị cho chiến tranh.

"Các ngươi điên rồi hả? Rốt cuộc các ngươi đang định làm gì?" Thấy Lý Tinh, Tà Vương lập tức hạ xuống bên cạnh cậu ta.

"Tà Vương, ngài đừng ngăn cản chúng tôi tham dự vào trận chiến này, không thì chúng ta sẽ trở thành kẻ địch!" Lý Tinh hờ hững nói.

"Ngươi…" Tà Vương không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến bộ tộc người chơi đều chuẩn bị cho chiến tranh. Hắn ta không muốn dưới trướng của mình lại đánh mất một thế lực khổng lồ cỡ này.

Tà Vương nhìn xung quanh, thấy từng gương mặt nghiêm túc. Hắn ta vốn định giận dữ mắng mỏ, nhưng lại nghẹn lời.

Hắn ta là hóa thân của tà niệm nên có thể cảm nhận được lửa giận trong lòng những người chơi. Ngọn lửa này tụ tập thành một đám mây bốc cháy hừng hực trên bầu trời Long Ẩn, hơn nữa vẫn còn đang lan rộng ra.

Giờ khắc này, Tà Vương im lặng. Hắn ta biết mình không thể ngăn cản họ.

"Ta sẽ không trợ giúp các ngươi!" Tà Vương nói với Lý Tinh.

"Chúng tôi không cần!"

Nói xong, Lý Tinh giơ chiến nhận lên cao.

"Các anh em, hãy tiễn đưa hai mươi ba vị dũng sĩ, hai mươi ba người anh em bằng trận chiến này!"

"Chỉ cần quân ta vẫn còn thì trận chiến này sẽ không ngừng nghỉ!"

"Ahhhh!" Những người chơi đồng thanh gào thét, lửa giận bốc cháy trong lồng ngực. Họ cần một chỗ để phát tiết.

"Xuất chinh!"

"Ahhh!"

Quân đoàn người chơi xuất phát từ Long Ẩn, hành quân nặng nề đến chỗ mộ Quỷ Long.

Nhìn quân đoàn của bộ tộc người chơi, vẻ mặt Tà Vương cực kỳ phức tạp.



Quân đoàn tiến lên, chiến kỳ phấp phới.

Quỷ Vương Đao Ma Lang và Cuồng Chu đương nhiên là phát hiện có một quân đoàn với quy mô khổng lồ đang tiếp cận nơi đóng quân của họ. Họ vội phái người đi báo cho mộ Quỷ Long, sau đó cả quân đội bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

Khi quân đoàn người chơi trùng trùng điệp điệp bước vào biên cảnh Ma Vực thì quân đội của hai Quỷ Vương đã sớm tập kết ở nơi xa.

"Tà Vương chán sống, chẳng lẽ các ngươi cũng chán sống rồi sao? Nếu khai chiến thì các ngươi nhất định sẽ thua!" Quỷ Vương Cuồng Chu tức giận quát về phía quân đoàn người chơi ở xa, giọng nói nhanh chóng khuếch tán về phía trước.

Lý Tinh vẫn chưa trả lời mà chỉ giơ chiến nhận lên.

"Xông lên, trút hết lửa giận trong lòng các bạn đi. Hãy an ủi các dũng sĩ đã khuất bằng máu tươi của kẻ địch!"

"Ahhhh!" Những người chơi bắt đầu chạy băng băng, xung kích về phía trước.

Còn lời đe dọa của Quỷ Vương Cuồng Chu thì chẳng là cái thá gì trong mắt họ cả!

Đối mặt với quân đoàn người chơi trùng trùng điệp điệp xung kích, Quỷ Vương Đao Ma Lang và Cuồng Chu đều run lên.

Họ không hề muốn có trận chiến này, nhưng bây giờ thì cũng chỉ còn nước cố gắng chống đỡ mà thôi.

"Phòng ngự!" Quỷ Vương Cuồng Chu rống lên, quân đội Người Ma Hóa lập tức đứng yên tại chỗ, tạo nên một bức tường phòng ngự nghiêm chỉnh chờ đợi.

"Ầm!"

Quân đoàn người chơi xông tới chính diện, điên cuồng xung kích về phía trước.

Bức tường phòng ngự điên cuồng run rẩy dưới sự va chạm của những người chơi. Những Người Ma Hóa ở hàng trước dốc hết sức ngăn cản để bảo vệ trận tuyến.

Song sự điên cuồng của những người chơi vượt xa tưởng tượng của họ.

Họ đạp lên vai đồng đội, nhảy vào trong quân đoàn Người Ma Hóa, cho dù biết sẽ bị kẻ địch bao vây tấn công ùn ùn, nhưng họ vẫn không hề sợ hãi.

Trận chiến này, họ không cần sách lược, không cần trận hình, chỉ cần tàn sát và phát tiết mà thôi.

Lửa giận trong lòng chính là cây thương sắc bén nhất, dần dần đâm thủng phòng ngự thoạt nhìn vô cùng vững chãi của kẻ địch, sau đó liên tục tiến lên.

Dưới sự xung kích điên cuồng này, tuyến phòng ngự của Người Ma Hóa chưa chống đỡ được bao lâu thì đã tan vỡ, khiến sắc mặt của hai Quỷ Vương chợt thay đổi.

Sau đó họ nhảy lên, xông về phía quân đoàn người chơi.

Thực lực của Quỷ Vương thật sự là rất mạnh. Sự xuất hiện của chúng khiến xác suất thương vong của người chơi ở hàng trước tăng lên.

Song họ lại không hề sợ hãi.

Giết! Giết cho nó long trời lở đất! Bất kể là Quỷ Vương hay Uyên Hư, phàm là kẻ phản đối thì đều dám chém giết!
Bình Luận (0)
Comment